Xuân Ngốc

Chương 69




Đối với Từ Tái Xuân mà nói, cuộc sống bây giờ bình thường và bình tĩnh. Cô cũng quen Trương Nghiêu tới đón cô tan học rồi, cũng quen mỗi lần anh tới đều sẽ kèm theo một trận xôn xao. Hiện tại gần như toàn trường đều biết cô là phụ nữ đã lập gia đình.

Bất quá khiến cô không ngờ là, coi như thân phận cô là phụ nữ đã lập gia đình, nhưng vẫn nhận được thư tỏ tình của mấy tên nhóc vắt mũi chưa sạch.

Từ Tái Xuân cười khổ không thôi, thứ này nên sớm giải quyết cho tốt, phải biết rằng Trương Nghiêu là một bình giấm chua tuyệt đối. Bình thường thấy anh ngoan như cún chứ thực ra anh mà tức giận, Từ Tái Xuân cũng hơi sợ.

Cách tốt nhất để từ chối một người đàn ông không phải ‘tôi có bạn trai rồi’, thậm chí tàn nhẫn hơn tí là ‘tôi có chồng rồi’.

Vì Từ Tái Xuân phát hiện, những thứ ấy không có tác dụng với tên nhóc vắt mũi chưa sạch này, đến nỗi cậu ta còn khuyên Từ Tái Xuân chia tay với Trương Nghiêu.

“Tôi kết hôn rồi.” Toàn trường cũng đã biết, Từ Tái Xuân không hề gì chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón tay, nói với nam sinh trước mặt.

Nam sinh nhìn cái tay trắng nõn của Từ Tái Xuân, chớp chớp mắt, “Không sao, mặc kệ chị kết hôn chưa, em vẫn thích chị.” Nói xong, cậu ta còn ngượng ngùng nhìn Từ Tái Xuân, hình như hơi do dự mới nói tiếp: “Em thích chị… thành thục thế.”

Cái tên này lại có thể mê phụ nữ có chồng.

Từ Tái Xuân hít sâu một hơi, “Nhưng tôi không thích cậu. Tôi đã có chồng…”

“Đừng… đừng nói vậy, em biết, em biết chị không thích chồng chị… Chồng chị chẳng qua chỉ có tiền, không học thức, làm sao có thể có sở thích và tiếng nói chung với chị được.”

Từ Tái Xuân di truyền từ Từ lão hổ, ngoại trừ cả người cậy mạnh, còn khá bao che khuyết điểm.

“Cậu nói cái gì?”

Nam sinh không nghe ra được giọng Từ Tái Xuân ngày càng lạnh lẽo, trái lại tự mình nói: “Xuân Xuân, thực sự không cần nói em cũng hiểu mà. Gã đàn ông kia có cái gì tốt, hắn lớn hơn chị, ngoại trừ một thân đầy hơi tiền, thì chẳng còn gì cả…”

“Chẳng còn gì cả?” Giọng Từ Tái Xuân có thể nói là đã bén nhọn, cô nở nụ cười, một nụ cười rất lạnh, “Cậu nói ngoại trừ dáng dấp anh ấy đẹp vừa có tiền vừa thương tôi thì không còn gì khác sao?”

Nam sinh đang tính gật đầu, lại phát hiện Từ Tái Xuân đã cười híp mắt, chẳng qua nụ cười ấy… sao khiến người ta sợ hãi nhỉ.

“Nhưng, tôi cứ thích đàn ông vừa có tiền vừa đẹp trai lại còn tốt với tôi đấy, ngại quá, tôi làm cậu thất vọng rồi, tôi chỉ là người phụ nữ thế tục vậy.”

Dường như không ngờ Từ Tái Xuân sẽ nói thế, sắc mặt nam sinh trắng bệch, nửa ngày mới chỉ vào Từ Tái Xuân, ngón tay run rẩy nói: “Tôi… tôi cho rằng… tôi cho rằng chị khác với các cô ấy, nhưng không ngờ chị lại là phụ nữ như thế, coi như tôi nhìn lầm chị…” Chàng trai suy sụp rời đi, đi được mấy bước lại ngược trở về, nói: “Chị nhất định sẽ hối hận.”

Cuối cùng, nam sinh còn cầm chocolate tặng Từ Tái Xuân đi.

Chu Cầm ở cách đó không xa thu hết một màn này vào mắt, đợi Từ Tái Xuân sang đó, rốt cuộc không nhịn nổi bắt đầu cười haha.

“Từ khi nào chị gặp phải một đóa hoa đào như vầy nhỉ?”

Từ Tái Xuân hơi nóng nảy, thời đại này chuyện lạ lùng càng ngày càng nhiều, “Sao chị biết… đúng là quái lạ…”

“Có điều vẻ mặt lúc cậu ấy đi, thoải mái thật.”

“Chả hiểu ra sao cả.”

Đóa hoa đào này của Từ Tái Xuân quả thực hư thối rồi, nhưng may thay đã xử lý kịp thời.

Mặc dù từ đó về sau, Từ Tái Xuân phát hiện có người nghị luận ở sau lưng cô, nói cô ham giàu v..v… lúc đầu nghe được xác thực hơi khó chịu, nhưng dần dà, Từ Tái Xuân là một người rộng rãi, thôi, không nghĩ nữa…

Cứ như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh. Cuộc sống đại học của Từ Tái Xuân đảo mắt đã trải qua hai năm.

Hai năm qua xảy ra rất nhiều chuyện.

Chẳng hạn như, Trương Kiêu xuất ngoại, còn dẫn theo người mẹ có tinh thần thất thường của hắn.

Chẳng hạn như, cuối cùng Đinh Dữu vẫn làm hòa với Cố Đông Hải, vì Đinh Hữu lại mang thai.

Mặc dù có rất nhiều thay đổi, song vẫn có vài thứ không đổi.

Ví dụ như, Cố Tây Dương vẫn ngốc như trước, ví dụ như Trương Nghiêu vẫn lưu manh thế, tuy bề ngoài ngày càng chín chắn, nhưng ở trước mặt cô, vẫn là bản sắc lưu manh không đổi.

Phải nói rằng hai năm qua việc làm ăn của Trương Nghiêu rất tốt, hiện tại Từ lão hổ và dì Thái đi khắp thế giới, bọn họ nói thừa dịp còn trẻ làm những chuyện bọn họ luôn muốn làm, nên toàn bộ việc làm ăn của nhà họ Từ đều giao cho Trương Nghiêu.

Vì vậy Trương Nghiêu coi như thành công, sau lưng vẫn có người nói Trương Nghiêu ăn bám dựa vào Từ Tái Xuân để phát đạt.

Song, trước đây bọn họ dám nói trắng trợn, giờ hết dám rồi.

Đặc biệt sau khi Trương Nghiêu thu mua, sát nhập một ít sản nghiệp nhà Trương Kiêu.

Đối với Từ Tái Xuân mà nói, cuộc sống không có gì thay đổi hết.

Phòng làm việc của Lư Lạc ngày càng nổi tiếng, hiện tại cô trở thành cố vấn cao nhất trong tiệm bọn họ. Mỗi tháng chỉ chạy qua dạy sau đó đã có một khoản chia hoa hồng không nhỏ.

Tuy đối với Trương Nghiêu mà nói, số tiền này không đáng nhắc tới.

Đúng rồi, quyền tài chính của nhà bọn họ vẫn nằm trong tay cô, thực ra Từ Tái Xuân cực kỳ không thích lo sổ sách, chẳng qua Trương Nghiêu nói anh cũng không thích.

Dù sao lần nào tiền cũng chuyển vào tài khoản cô, rốt cuộc bao nhiêu Từ Tái Xuân không để ý.

Dù sao…

Cô không thiếu tiền.

Có lẽ người càng ngày càng tự tin, hơn nữa Từ Tái Xuân xinh đẹp, dáng người trước lồi sau vểnh, từ một số tên nhóc trước kia cho đến đàn ông cẩn trọng bây giờ, người theo đuổi Từ Tái Xuân vẫn không ít.

Kỳ quái là khuôn mặt Trương Nghiêu thế này, dưới tay còn quản lý công ty có quy mô không nhỏ, lại có thể không có hoa đào nào.

Từ Tái Xuân cảm thấy hơi lạ lùng, sau đó Cố Tây Dương mới nói cho cô biết, Trương Nghiêu không hề khách sáo với phụ nữ, thậm chí còn đạp một cô muốn mồi chài anh xuống hồ bơi. Anh không nể tình vậy, dần dà chẳng còn phụ nữ nào dám có ý đồ với anh.

Ngược lại, cô ngày càng ôn hòa hơn, nên mặc dù cô đã bao nhiêu lần nói với những người theo đuổi kia cô kết hôn rồi, song vẫn chẳng ai tin cả, trái lại bổ nhào càng lợi hại hơn.

Trương Nghiêu vẫn là người thích ghen tuông, lần nào cũng vung nắm đấm, còn Từ Tái Xuân thì lần nào cũng phải ra sức dỗ dành.

Cuối tuần, Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu đến thăm cặp song sinh Đinh Dữu sinh. Dáng dấp Đinh Dữu là con gái rượu, mặt mũi Cố Đông Hải cũng không tệ, nên đứa con hai người sinh ra không thể kém cạnh chỗ nào.

Từ Tái Xuân ôm đôi song sinh, nhìn trái nhìn phải càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Đinh Dữu ngồi trên giường, dịu dàng nhìn cô, thấy cô thích đứa trẻ thế, nhịn không biết: Cô rất thích trẻ con hả?

Từ Tái Xuân gật đầu. Trước đây không thích mấy, nhưng thấy con Đinh Dữu rồi, thực sự rất đáng yêu.

Vậy tự mình sinh một đứa đi. Đinh Dữu đề nghị.

Từ Tái Xuân ngẩn người, nụ cười lại nhạt bớt.

“Nói sau đi.”

Cô biết, Trương Nghiêu không thích có con.

Hai năm trước, Từ Tái Xuân có khoảng thời gian kinh nguyệt rối loạn, sau đó cô tưởng mình mang thai. Cô biết trước kia Trương Nghiêu không thích có con là vì chê cô ngốc, sợ đứa con bị di truyền, nhưng giờ cô thông minh rồi, nên đứa con sẽ là cục cưng khỏe mạnh, anh hẳn sẽ thích nhỉ.

Nhưng khi cô ôm tâm trạng khiếp sợ bất an báo cho Trương Nghiêu, ngoài mặt Trương Nghiêu không nói gì thêm, nhưng tối hôm đó, hơn nửa đêm, lúc Từ Tái Xuân tỉnh lại phát hiện Trương Nghiêu không ở đấy, sau đó đi tìm bèn thấy Trương Nghiêu trốn trong phòng sách hút thuốc.

Vừa hút liền hút cả đêm.

Anh mày chau mặt ủ, tuyệt đối không tính là thích có con.

Trái tim Từ Tái Xuân thoáng lạnh lẽo, cô rất muốn biết tại sao Trương Nghiêu không thích có con vậy, nhưng mỗi khi đề tài này được khơi gợi, anh đều trốn tránh.

Về sau, Từ Tái Xuân không nhắc chuyện có con nữa, chẳng qua mỗi lần đều bảo Trương Nghiêu phòng bị cho tốt.

Đinh Dữu là một cô gái thông minh, thấy dáng vẻ này của Từ Tái Xuân, hiển nhiên biết chắc chắn cô có khúc mắc chưa tháo gỡ.

Cô ấy nhìn hai đứa con trai trong lòng, bọn chúng đáng yêu thế, là do ông trời ban cho.

Tôi có một việc muốn nói cô biết. Đinh Dữu thẳng thắn một chuyện với Từ Tái Xuân.

Khiến Từ Tái Xuân rất kinh ngạc.

Đinh Dữu nói: Cô có biết trước đây Trương Nghiêu ngồi tù không?”

Từ Tái Xuân gật đầu, “Tôi biết, mà sao vậy?”

Đinh Dữu lắc đầu cười khổ: Cô biết anh ta ngồi tù, cũng biết anh ta vì cái gì mới ngồi tù, nhưng cô nhất định không biết, lúc đó cô gái thương thầm anh ta vì trả thù anh ta, nên dùng mỹ nhân kế dẫn anh ta vào cuộc, mà tôi khi ấy chính là cô gái Trương Nghiêu cứu… Tôi biết rõ ràng anh ta bị oan, nhưng tôi đã nhận tiền, không thể nói ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta đi tù. Bất quá… tôi cũng nhận được báo ứng. Tôi vốn không phải không thể nói chuyện, mà từ ngày đó, tôi không thể nói nữa. Việc này chắc là báo ứng nhỉ.

Thành thật mà nói, tin tức này làm Từ Tái Xuân thoáng trở tay không kịp. Đây đã là chuyện cũ rồi, nhưng cô tuyệt đối không ngờ cô gái kia sẽ là Đinh Dữu.

Thảo nào, hai năm trước Đinh Dữu ra ngoài chơi với bọn họ, vừa thấy Trương Nghiêu đã sợ vậy. Lúc đó cô tưởng ác khí trên người Trương Nghiêu khiến cô ấy không thể tiếp nhận nổi, nhưng chỉ duy nhất không ngờ là vì hổ thẹn.

Ngày ấy, Từ Tái Xuân không biết mình ra khỏi Cố gia như thế nào, cô chỉ biết đến lúc đi, Đinh Dữu cầm tay cô, hung hăng viết xin lỗi.

Cô hẳn phải nói không sao. Dù gì đã trôi qua.

Nhưng cô phát hiện cô không làm được, hơn nữa, đối tượng cô ấy phải xin lỗi là Trương Nghiêu, chứ không phải cô.

Khi Trương Nghiêu tới đón Từ Tái Xuân, thấy sắc mặt Từ Tái Xuân trắng bệch, anh hơi lo lắng, “Vợ, em sao vậy?”

Từ Tái Xuân biết mình không thể giấu Trương Nghiêu, huống chi, cô cũng không muốn giấu anh.

“Anh… anh có biết không? Năm đó cô gái anh cứu kia, cô ấy cố tình tính kế anh, hại anh ngồi tù…”

Trương Nghiêu ừm một tiếng, “Em nói cô gái Gấu con tìm hả… không nhớ rõ… chỉ nhớ là nữ.”

Từ Tái Xuân nghe vậy, không biết nên khóc hay nên cười, người đàn ông này rốt cuộc rộng lượng cỡ nào.

Cô nhịn không được ôm Trương Nghiêu, ấm áp thật, người đàn ông của cô thực sự là một người tốt. Ai nói người đàn ông của cô không tốt, cô nhất định cào chết hắn.

“Cô ấy chính là Đinh Dữu.”

Sau khi im lặng ngắn ngủi, chỉ “ừ” một tiếng.

“Chỉ thế thôi à?”

Từ Tái Xuân từ trong lòng Trương Nghiêu ngẩng đầu lên, “Anh không hận cô ấy sao?”

Trương Nghiêu gãi đầu, “Vẫn tốt mà. Hết thảy đã qua rồi. Đổi một góc độ khác suy nghĩ, nếu không phải vì cô ấy, sao anh cưới được cô vợ tốt thế…” Trương Nghiêu vừa nói vừa vuốt cằm, nghĩ một hồi nói tiếp: “Nếu nói tới, anh hẳn phải cảm ơn cô ấy, cảm ơn cô ấy mang em đến bên cạnh anh.”

Câu này có lẽ không phải lời ngon tiếng ngọt lãng mạn nhất thế giới, nhưng giây phút đó lại vĩnh viễn khắc sâu trong đầu Từ Tái Xuân.

Cô đã lấy một người đàn ông tốt ấy chứ.