Xuân Phong Độ

Chương 11




Nháy mắt Lâu Thanh Vũ lướt qua vô số ý niệm trong đầu.

Hắn hôn ta? Mẹ nó hắn hôn ta!

Hắn vì cái gì lại hôn ta? Hắn là đồng tính luyến ái? Hắn muốn thăm dò ta? Hoài nghi ta là song nhi? Không không, hắn là người thông minh như vậy liền sớm biết rằng ta không phải song nhi . Đó là vì cái gì? Thái tử? Hay là Lâu Tướng?

Lâu Thanh Vũ lạnh lùng theo dõi hắn.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo thờ ơ, Già La Viêm Dạ ly khai hắn, mấp mím môi.

“Không ai nói với ngươi khi hôn môi phải nhắm mắt lại sao?”

Lâu Thanh Vũ lạnh nhạt trả lời: “Không ai nói với điện hạ hôn môi phải nhìn trước đối tượng sao?”

“Không!” Già La Viêm Dạ càng cảm thấy hắn thú vị, “Ta muốn hôn người nào liền có thể hôn.”

Lâu Thanh Vũ có phần cná nản.

Xã hội cường quyền thật đáng giận!

“Nếu Nhị điện hạ hôn đủ rồi, thỉnh buông, ngươi làm đau tay ta.”

Già La lúc này mới phát hiện cánh táy vừa mới đổi hảo dược lại ẩn ẩn lộ ra vết máu, vội vàng buông tay ra.

Lâu Thanh Vũ lạnh lùng thốt: “Ta mệt rồi, muốn ngủ, Nhị điện hạ thỉnh tự nhiên.” Nói xong hướng vào trong nằm thẳng cẳng, trở mình cũng không hề để ý đến hắn.

Già La Viêm Dạ nhìn bóng lưng, lộ ra một tia cười ý vị sâu xa.

Người này, so với trong tưởng tượng còn thú vị hơn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâu Thanh Vũ liền bị người kéo dậy từ trên giường, chuẩn bị trở về kinh. Già La Viêm Dạ sai người cho hắn ngồi lên một chiếc xe ngựa, chậm rì rì theo sát đại quân vào từ mặt sau thành.

Lâu Thanh Vũ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quân đội cổ đại. Tuy rằng chỉ có ba nghìn người, lại chỉnh tề đúng chất, hiệu suất kinh người. Thời điểm tiến vào cửa thành, lại được dân chúng bốn phía nhiệt tình hoan nghênh.

Xem ra Già La Viêm Dạ không chỉ quản lý quân có phương pháp, còn được dân chúng kính yêu, ở dân gian có danh xưng là Thiểu Quân Thần. Sở dĩ xưng hô hắn là ‘Thiểu Quân Thần’, là bởi vì Đại Tề quốc đã có một vị quân thần tướng quân danh tiếng vang dội thiên uy chiến công hiển hách, Già La Viêm Dạ từ cấp thấp mà được thăng tiến dần lên trong quân đội. Lại nói đến Già La Viêm Dạ năm nay bất quá mới mười chín tuổi, chiếu theo quốc luật Đại Tề còn chưa tới tuổi làm lễ trưởng thành.

Chỉ có điều nhìn cái tên kia từ trên xuống dưới thật không nhìn ra dáng dấp tuổi mười chín, chỉ nguyên với Lâu Thanh Vũ, sợ rằng hai người đứng chồng lên nhau cũng chưa cao bằng.

Người cổ đại trưởng thành khá sớm, huống chi lại là sinh ra tại hoàng gia, căn bản bách tính tầm thường không thể sánh được. Lâu Thanh Vũ nhớ tới chuyện tối hôm qua, còn cảm thấy được có chút kinh hãi. Hắn ở đây quan trọng trước nhất không muốn cuốn vào cái gì là thị phi phi, thầm nghĩ làm người thường bình yên hưởng thụ nhân sinh, thế nhưng hết lần này tới lần khác không như mong muốn. Phụ thân thân thể này đường đường là Tướng của một quốc gia không nói, đi vào kinh thành chỉ có một tháng ngắn ngủi, đã dần dần cuốn vào trung tâm quyền lợi chính trị quốc gia này, cho dù hắn không nghĩ, Lâu Cạnh Thiên sớm muốn cũng có một ngày đẩy hắn vào chốn triều đình quan lại, đây cũng là chuyện sẽ phải làm khi là nhi tử Lâu Tướng.

Già La Viêm Dạ lau sau không lại làm khó hắn, khi rạng sáng tỉnh lại người khác đã chuẩn bị xuất phát, xe ngựa trực tiếp đưa hắn trở về Lâu Tướng Phủ .

Thương thế kia được ban tặng, Lâu Cạnh Thiên cho hắn nghỉ dài hạn, trước tiên cứ chữa lành vết thương có thể không cần đọc sách. Lâu Thanh Vũ ngữ khí thở phào, rốt cục có thể đem mớ cổ văn phức tạp tối nghĩa kia thoát ly một khoảng thời gian. Nhưng mà hắn lại đề phòng với cái thân thể này vì sự rèn luyện vẫn không đủ, phải nhanh chóng khôi phục tốc độ cùng sức mạnh trước kia, bằng không một ngày nào đó sẽ lại có một Già La Viêm Dạ như vậy bắn mũi tên phóng tới, nói không chừng cái mạng nhỏ của hắn cho nghỉ ngơi là vừa.

Buồn cười chính là, nửa tháng này thái tử cùng nhị hoàng tử dường như lại tái tranh đấu với nhau, đều tặng cho hắn một đống thuốc bổ, chỉ có mấy ngày đã đem Ỷ Lan Viện nhét đến đầy chật. Chuyện này không chỉ có kinh động Lâu Tướng, ngay cả Hoàng Thượng cũng trấn động, nghe nói tại triều các quan khác còn hướng Lâu Tướng hỏi thăm thương thế hắn, vừa đưa tới một đống này nọ. Trong chốc lát người người đều biết lâu Thừa tướng còn có cái tiểu nhi tử, hơn nữa còn được Hoàng Thượng cùng hai vị hoàng tử yêu thích.

“Tam thiếu gia, bên ngoài có người muốn gặp ngươi.”

“Không gặp.”

Lâu Thanh Vũ nằm dưới táng cây tử đằng hóng mát, tay trái chậm rãi quạt, Thu nhi ngồi ở bên phải hắn lột vỏ nho.

Mấy ngày nay hắn cũng từ chỗ Lâu Thanh Dương giải thích một chút tình hình. Già La Chân Minh là nhi tử của tiền hoàng hậu đã tạ thế, ngay cả cậu của hắn cũng là quân thần chiến công hiển hách. Còn Già La Viêm Dạ là con ruột của đương kim hoàng hậu, ngoại công chính là thái sư đương triêu Tương Ngạn, cùng Lâu Tướng địa vị ngang nhau. Nhị vị hoàng tử khi còn bé nguyên là quan hệ thân thiết, nhưng sau lại chẳng hiểu vì sao dần dần trở nên bất hòa, sau khi tự bản thân Viêm Dạ tòng quân thì chuyển biến càng thêm xấu, trên triều đình đã có vài người mơ hồ nhìn ra đầu mối.

“Thái tử điện hạ tính tình đôn hậu, đối nhân xử thế ôn hòa, nguyên bản đối với bị đệ đệ duy nhất này có nhiều bao dung, nhưng mà quan hệ của hai người liên quan đến gốc rễ quốc gia, đã có nhiều vị nhiều lần đề nghị thái tử cầu Hoàng Thượng thu lại quân quyền từ tay Nhị hoàng tử, thái tử vẫn trì trệ chưa hạ quyết tâm. Mấy ngày trước không biết có gì xảy ra, đột nhiên tại lâm triều đưa ra kiến nghị triệu Nhị điện hạ điều trở lại kinh thành cư trú. Hoàng Thượng lưỡng lự, đồng ý .”

Lâu Thanh Vũ nghe Lâu Thanh Dương nói vậy, nhíu nhíu mày, trong lòng hiểu được Già La Chân Minh là bởi vì lần trước bắt gặp Già La Viêm Dạ vụng trộm đi khu vực săn bắn mà tâm sinh đề phòng. Vì không muốn lần thứ hai bị đem ra làm vật hi sinh, mấy ngày trước khi thái tử đến thăm hắn đều lấy cớ thương thế chưa lành cần nghỉ ngơi không gặp. Ngày hôm qua lại tới nữa một lần, đúng lúc hắn mới vừa uống thuốc, liền



thành thật mà nằm ở trên giường giả bộ ngủ, trốn tránh chờ mọi việc qua đi. Lúc này bên ngoài lại có người cầu kiến, chỉ nói có vậy càng không biết là người nào muốn cùng hắn kết thân.

“Tam thiếu gia, hắn nói ngài biết hắn là ai, còn sẽ gặp hắn.”

“Làm sao? Lại là vị khách quý nào?”

“Hắn nói họ Trầm, là quân y thủ hạ của Nhị hoàng tử.”

“À?” Lâu Thanh Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy tiếp kiến đi. Thỉnh hắn tới phòng khách.”

Vị Trầm quân y này y thuật cũng không tệ lắm, có thể khiến cho hắn có thể nhanh chóng cử động, băng bó cũng tốt lắm, đêm hôm đó dù còn ngáp ngủ vẫn vội tới đổi dược cho hắn, sau khi hồi phủ vẫn đặc biệt nhắc nhiều y chúc (lời dặn của bác sĩ) hắn, tính ra không thể không nhận vài phần tình.

Lâu Thanh Vũ đi vào phòng khách, Trầm Tú Thanh cười tủm tỉm, hướng hắn hành lễ: “Lâu Tam công tử thân thể vẫn khỏe chứ?”

Lâu Thanh Vũ giờ mới nhìn rõ dung mạo Trầm Tú Thanh, thấy hắn cũng gần hai mươi hai tuổi, nho nhã phong lưu, cười rộ lên khóe miệng còn có má lúm đồng tiền.

“Trầm đại phu, ngày đó đa tạ ngươi .”

“Đâu đâu, đừng bổn phận phải làm của đại phu ta. Nói đến, vẫn là Tam công tử bị tai bay vạ gió.”

Xem ra hắn biết sự tình ta đã trải qua, Lâu Thanh Vũ cười nói: “Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, Trầm đại phu nhìn không ra ta đã béo lên một vòng sao?”

Trầm Tú Thanh cẩn thận liếc đánh giá hắn, cười nói: “Thật đúng là có béo lên. Không chỉ như thế, vóc dáng giống như cũng cao lớn hơn chút.”

Lâu Thanh Vũ nhãn tình sáng lên: “Thật sao?” Hắn đã nhiều ngày ăn toàn những vật đại bổ không đủ mười cân cũng có tám cân, khó khăn ở chỗ thân thể này thực sự mỏi miệng, làm sao rèn luyện đủ được việc tẩm bổ?

Trầm Tú Thanh tỉ mỉ quán sát hắn, cười nói: “Tam công tử ở tuổi này, đúng là thời điểm đang phát triển.”

“Trầm đại phu không nên khách khí, chúng ta tuổi cũng xấp xỉ, gọi ta Thanh Vũ là được rồi.”

“Một khi đã vậy, Thanh Vũ cũng thỉnh gọi ta Tú Thanh được rồi.”

Hai người nhìn nhau cười, rất có cảm giác những lời nói này là một bước ngoặt.