Xuân Phong Độ

Chương 27




Già La Viêm Dạ nhìn bộ dạng hắn bên cạnh, tâm trạng lập tức vài phần hiểu rõ. Ngay lúc đầu tiên có chút tức giận, chờ khi thấy hắn thần tình ảm đạm, mặt mày tiêu điều, không khỏi lại có chút áy náy. Bất luận thế nào, hắn đường đường một nam nhi, cuối cùng lại do bản thân giở trò thủ đoạn cưới về.

Già La Viêm Dạ có lúc cũng nghi hoặc bản thân vì sao đối với hắn chấp nhất như vậy, nghĩ bất quá chỉ là chỗ ngoặt trong phút chốc buổi chiều kia (lần đầu tiên hai người gặp nhau. Oki), không biết sao liền coi trọng hắn rồi, lẽ nào là nghiệt duyên đời trước hay sao?

Già La viêm Dạ nhìn bộ dạng hắn bên cạnh, tâm trạng lập tức vài phần hiểu rõ. Ngay lúc đầu tiên có chút tức giận, chờ khi hắn thấy hắn thần tình ảm đạm, mặt mày tiêu điều, không khỏi lại có chút áy náy. Bất luận thế nào, hắn đường đường một nam nhi, cuối cùng lại do bản thân giở trò thủ đoạn cưới về.

Già La Viêm Dạ có lúc cũng nghi hoặc bản thân vì sao đối với hắn chấp nhất như vậy, nghĩ bất quá chỉ là chỗ ngoặt trong phút chốc buổi chiều kia, không biết sao liền coi trọng hắn rồi, lẽ nào là nghiệt duyên đời trước hay sao?

Cho dù sau này phát giác hắn không như trong tưởng tượng, vẫn cố ý muốn nắm hắn trong tay, loại tâm tư này thực sự là nói khó rõ được. Hiện tại rốt cuộc đã như nguyện vọng, hắn đời này chỉ là người của mình, tương lai cũng sẽ không có con nối dõi, nói đến đây, hắn không thể không chịu một ít trách nhiệm. Trên đời này, lại có người nam nhân nào lại không muốn có hài tử của mình chứ.

Già La Viêm Dạ trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng hắn cũng không phải sẽ chủ định xin lỗi, cho nên chỉ đem khuôn mặt phiến diện, ra vẻ không biết.

Hai người trở lại vương phủ, cất những cái thái hậu hoàng thượng ban cho, lại đi đốt hương mộc dục, dùng qua bữa tối, thời gian đã không còn sớm.

Buổi tối Già La Viêm Dạ trở lại phòng ngủ, cởi áo lên tháp, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, quay đầu lại nhìn Lâu Thanh vũ, thấy hắn đang ở bên cạnh bàn đờ ra.

Cảm giác được đường nhìn của hắn, Lâu Thanh Vũ quay đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Già La Viêm Dạ không để ý tới hắn, lưng chuyển cơ thể đi ngủ, trong lòng lại rất không kiên định. Sau một lúc lâu, cảm giác Lâu Thanh Vũ chậm rãi mò tới trên tháp, xốc chăn lên, nằm xuống phía sau hắn.

Già La Viêm Dạ tim đập phình phịch. Nhớ tới hai buổi tối trước thânt hể suy sụp mệt mỏi, Lâu Thanh Vũ chưa từng động chân tay lần nữa với hắn, nhưng chung quy tránh không được vào đêm khiêu khích một phen.

Hiện tại trên người bản thân đã tốt, không biết hắn lại sẽ có chủ ý gì. Nghĩ lại lại nghĩ, rõ ràng bản thân là Vương gia, hắn là Vương phi, sao tiện nghi bị hắn chiếm đi chứ? Nếu luận võ công, hắn nhất định là không đánh lại bản thân, lần này lại không có bị hắn kê đơn, hoàn cảnh này sao phải hòa nhau chứ! Không phải không lâu sau khi tân hôn, trên dưới đã phân, quá lâu ngày, chẳng phải càng làm cho hắn phản lên trời chứ?

Già La Viêm Dạ tức khắc nghĩ tới đây, tâm động không bằng hành động, vì vậy lập tức trở mình qua, chậm rãi mở cánh tay, đặt Lâu Thanh Vũ ở dưới thân.

“Gì đó?” Lâu Thanh Vũ lười biếng mà nói, thần tình bình thản ung dung,



mang theo vài phần chây lười cùng trêu tức, híp nửa mắt nhìn hắn.

Rõ ràng thần thái tùy ý, lại mơ hồ lộ ra một loại khí thế nói không rõ.

Già La Viêm Dạ ngực căng thẳng, buộc chặt cánh tay nói: “Lần này đổi lại bản vương thương yêu luyến tiếc ai phi thật nhiều.”

Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, trở tay ôm thắt lưng Già La Viêm Dạ, ơ lưng hắn vẽ vòng vòng, miễn cưỡng nói: “Được a. Ngươi tới.”

Già La Viêm Dạ chán nản.

Đây là cái thái độ gì!?

Coi hắn như vậy cũng không kinh hoảng lại không thất thố, bộ dạng định liệu trước rất giống đang xem kịch. Lẽ nào bản vương thật không động được ngươi phải không?!

Già La Viêm Dạ lửa giận ngút trời, trầm hạ khuôn mặt tới lập tức động thủ đi lột y vật Lâu Thanh Vũ. Thế nhưng hắn động tác không thạo, cuống cuồng trong nhất thời lại không tháo được tiết y.

Lâu Thanh Vũ vừa cười, trở tay cầm tay hắn, lừa đi lên trênt hân, ở bên tai hắn thở ra một hơi, nói nhỏ: “Gấp cái gì. Điện hạ bị người hầu hạ quen rồi, thật sự hầu hạ không được, vẫn là để Thanh Vũ làm.” Nói cũng không biết dùng chiêu thức gì, liền xoay người, đảo ngược Già La Viêm Dạ ở dưới thân.

Lẽ ra võ công Già La Viêm Dạ không tồi, nội lực cao thâm, lại ở trong quân doanh nhiều năm như vậy, đơn đả độc đấu nhất định còn hơn gấp trăm lần Lâu Thanh Vũ. Nhưng Lâu Thanh Vũ đời trước xuất thân không quân, vì Đồng lại từ nhỏ tập luyện chiến đấu, như đạo quyền đạo đều có đọc lướt qua.

Già La Viêm Dạ tập luyện chính là lấy một ngăn trăm, bản lĩnh chiến trường giết địch, mà Lâu Thanh Vũ học lại là chiến đấu giáp lá cà cận đại, nếu để trên chiến trường nói không chừng, chỉ đặt trong màn sàng, ưu khuyết này dễ nổ bật hơn. Hơn nữa Già La Viêm Dạ tuy rằng nội lực thâm hậu, thực chất hơn hắn Lâu Thanh Vũ, nhưng dù sao không ai lại ở trên giường vì hí sự khuê phòng gây chiến. Cũng không phải cường thủ đoạt hào, hạng người đạo chích gian nhân thê nư, Già La Viêm Dạ khí độ cao ngạo, tuy rằng tính cách cuồng ngạo lạnh duệ, cũng thật là nam nhi, sẽ khôn ở trên mặt này chếm tiện nghi Lâu Thanh Vũ.

Có điều nói trở lại, Lâu Thanh Vũ đời trước là một tay già đời phong nguyệt, đang lúc xoay người tay đã linh hoạt trượt vào trong áo đơn Già La Viêm Dạ. Y vật Vương phủ đều là vật liệu tơ tằm tốt nhất, mỏng như cánh ve, rộng thùng thình thư thích. Lâu Thanh Vũ sao lại bỏ qua cái thời cơ này, hai tay trên dưới linh động đã chiếm đi không ít tiện nghi, trong miệng một bên trêu đùa một bên vén lên lửa cháy lan ra đồng cỏ.

“Không hổ là Nhị hoàng tử Đại Tề quốc, đúng là bảo dưỡng thật tốt.”

Kỳ thực trên người Già La Viêm Dạ vết sẹo rất nhiều, lại ở biên quan gió thổi ngày phơi nắng, so với con cháu nhà quyền thế trong kinh thành cùng họ hàng hoàng thất không bằng. Có điều hắn nói cho cùng tuổi còn trẻ, lực đàn hồi da thịt mười phần, vóc người lại đẹp, đủ để cho Lâu Thanh Vũ yêu thích không buông tay.

Già La Viêm Dạ nhất thời không bắt bẻ bị hắn đặt ở dưới thân (thừa nhận đi, đây không phải nguyên do nhất thời không bắt bẻ, đây là nguyên do thực lực trên giường~~~~), trong lòng vừa hoảng vừa giận, gấp giọng quát: “Lâu Thanh Vũ, ngươi dừng tay cho ta! ngày hôm nay bản vương dù thế nào cũng muốn ở mặt trên!”

Lâu Thanh Vũ thấy sắc mặt hắn ửng hồng, bộ dạng vừa tức vừa vội, trong lòng thực tại có vài phần yêu thích, cúi đầu hôn trụ đôi môi hắn, tay lại không từng dừng lại.

Già La Viêm Dạ bị hắn che lại miệng, di di ô ô nói không ra lời, đầu lưỡi bị hắn cắn một trận lại một trận, khoái cảm cuộn trào mãnh liệt từ giữa môi răng thẳng tuôn vào trong lòng, cả người nhất thời khô nóng lên.

Thật sự tay già đời giữa khóm hoa, không cần tự thể nghiệm, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, một câu nói, đều có thể đơn giản khơi mào *** người khác. Ở kiếp trước văn minh vật chất hết sức phát triển, tư tưởng mọi người cởi mở mức độ khiến người trố mắt, Tiếu Duệ sinh hoạt nhiều ở u Châu am hiểu kỳ đạo.

Huống chi bộ đội càng thiên đường đồng tính luyến ái. Tiếu Duệ nếu cũng không bài xích loại hành vi đồng tính này, hiển nhiên là có phương diện kinh nghiệm này.

Lâu Thanh Vũ thừa nhận bản thân kiếp trước không thanh cao gì, tính kinh nghiệm đối với những cổ nhân này, chí ít đối với Già La Viêm Dạ mà nói, không biết phải thông thạo bao nhiêu lần. Mấy ngày nay hắn liền phát hiện, Già La Viêm Dạ tuy rằng địa vị cao quý làm hoàng tử một quốc, nhưng tính kinh nghiệm lại ít đến thương cảm, hơn nữa, hắn hẳn là một gã đồng tính luyến ái chân chính.

Nếu như hắn sở liệu không sai, Già La Viêm Dạ đối với nữ nhân, thậm chí song nhi, đều không có khả năng hứng thú. Mà trời sinh người đồng tính luyến ái, 70% trở lên đều có khuynh hướng trạng thái tâm lý hạ vị. Đương nhiên, hỗ công cũng là chọn lực của bọn họ, hiện nay đã có thể nói, Lâu Thanh Vũ không muốn ở mặt dưới.

“Viêm Dạ, ngươi thực sự dễ thương.”

Lâu Thanh Vũ cảm thấy bộ dạng hắn ở dưới bản thân giãy dụa cùng lạnh duệ thường ngày khác một trời một vực, cho nên đặc biệt hưng phấn, dùng mọi thủ đoạn, đồng thời dạy bảo: “Phu thê hoan ái, cầu được đó là tiêu dao thống khoái. Nếu ta có thể mang cho ngươi sung sướng, ai trên dưới lại có phân biệt gì chứ?”

Ngoài miệng vừa nói trên tay một bên động. Màn sàng hơi hoảng động, giường lớn nhẹ lay động, mãi đến một lúc lâu sau, mới dần dần quay về yên lặng.