Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng

Chương 9




Gần Tết là thời gian bận rộn của các ông chủ công ty lớn, Cao Kiến Quân cũng không ngoại lệ. Anh cần mời lãnh đạo các Sở đi ăn, cần đi giao lưu tình cảm đối tác kinh doanh, cần đi ăn cơm với các công ty liên quan cung cấp hàng cho công ty anh. Đủ loại kiểu dáng tiệc tùng, ngày ngày nối gót nhau đến, thế nhưng lần nào cũng không thể không đi.

Loại xã giao bàn cơm này là khó ăn nhất, nhưng nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, ai cũng phải mang nụ cười sáng lạn, biểu hiện nhiệt tình dào dạt mà đi dự tiệc. Trong lúc ăn uống linh đình, mọi người nâng cốc ngôn hoan, chúc một năm tiếp tục, hợp tác vui vẻ, đỡ bao nhiêu việc khác, vậy cũng coi như đáng giá.

Gần nhất, Cao Kiến Quân đều tới nhà Thẩm An Ninh vào lúc khuya. Có đôi khi mọi người cơm nước xong, còn muốn đi hát, hát xong ca xong còn đi tắm sauna, quả thực đi tới tăng 3 mới về.

Thẩm An Ninh thì lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ, dù cho anh tới sớm hay tới muộn thì cậu bao giờ cũng hát xong thì về nhà, xem đĩa, chơi trò chơi, chờ anh về.

Mỗi đêm, Cao Kiến Quân đều lái xe tới tiểu viện kia, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên cửa sổ lầu 5, chỉ cần như vậy anh đã cảm thấy ấm lòng biết bao. Tuy rằng Y Lâm bao giờ cũng tìm cách gây sự với anh trong văn phòng nhưng anh cũng có đủ tinh lực ứng phó.

Hôm nay, anh đang thẩm duyệt phương án phân phối tiền thưởng do Bộ Tài vụ giao lên, Thẩm An Ninh bỗng nhiên gọi tới.

Cậu có vẻ hưng phấn vô cùng: “Kiến Quân, Kiến Quân, Mạch Mạch sắp về, Mạch Mạch sắp từ Bắc Kinh trở về.”

“Thế à?” Vừa nghe tiếng nói êm tai ấy, Cao Kiến Quân liền nhịn không được muốn cười rộ lên. “Trở về ăn Tết à? Công ty họ cho ăn Tết sớm vậy.”

“Không phải, Mạch Mạch nói cậu ta ở Bắc Kinh không quen, đã từ chức rồi. Cậu ta trở về nghỉ ngơi một chút rồi tìm công việc ở đây.” Thẩm An Ninh quả thực nhảy nhót hoan hô. “Thật tốt quá đi, vậy là em với Mạch Mạch lại ở cùng nhau nữa rồi.”

Cao Kiến Quân nhất thời muốn sặc: “Trời ạ, An Ninh, em mà nói như thế, anh sẽ ghen tị đó.”

Thẩm An Ninh ngẩn ra rồi cười ha ha: “Thứ để anh ghen còn xếp dài dài phía sau kìa. Kiến Quân, Mạch Mạch trở về sẽ ở chỗ em, chờ cậu ta có chỗ thuê rồi mới dọn đi. Trong khoảng thời gian đó, anh đừng tới. Chuyện của chúng ta, em còn chưa nói cho Mạch Mạch đâu.” Nói xong lời cuối cùng, cậu cũng thấy có chút xấu hổ.

Cao Kiến Quân thở dài một hơi rồi cười: “Em khẳng định em cùng Mạch Mạch chỉ là bạn thôi sao, không phải người yêu?”

“Đương nhiên khẳng định.” Thẩm An Ninh rất nghiêm túc nói. “Nếu em với Mạch Mạch là người yêu thì em đã lên Bắc Kinh hát lâu rồi. A? Phải ha, sao lúc đó em không lên Bắc Kinh chứ, vậy là có thể ở chung với Mạch Mạch rồi.”

Cao Kiến Quân nhịn không được cười to. Anh thật sự rất thích cậu thanh niên này, quả thực rất thực thà, rồi lại làm cho người ta thương biết mấy.

“Được rồi.” Anh thở dài. “Vậy anh phải nhường chỗ cho Mạch Mạch thôi. Nhưng em cũng đừng quên anh luôn đó, lâu lâu cũng phải gọi cho anh.”

Thẩm An Ninh hỉ hả cười nói: “Được mà, nhất định nhớ kỹ anh.”

“Mạch Mạch lúc nào đến?” Cao Kiến Quân hỏi.

“Trưa mai.” Thẩm An Ninh vui mừng tính. “Em muốn đi đón. Tối mai sẽ không đi hát, đi chơi với cậu ta.”

Cao Kiến Quân đối với cái cậu Chân Mạch kia có chút đố kị, không khỏi thở dài thở ngắn làm cho Thẩm An Ninh cười đến đau cả bụng.

————————–

Đêm đó, Cao Kiến Quân hung hăng thương yêu Thẩm An Ninh một phen, khiến cho cậu ngủ thẳng đến sáng, thiếu chút nữa dậy không được. May là điện thoại di động có chức năng báo thức, cậu mới dậy đúng giờ được.

Cả người đau nhức quá mức, Thẩm An Ninh một bên nhe răng nhếch miệng mà tắm một bên cắn răng oán hận lầm bầm: “Đáng ghét, đáng ghét chết được. Em để Mạch Mạch ở chỗ này ba tháng luôn, hừ hừ, coi anh làm gì được nào?”

Thay đồ mới, nhìn đồng hồ, cậu vội vã chạy ngay đến trạm xe lửa.

Chân Mạch ngồi xe lửa đúng giờ đến nơi, tiếp theo đó là sóng người cuồn cuộn, hành khách xách hành lý như thủy triều ào ào tràn ra. Thẩm An Ninh hết nhìn đông đến nhìn tây, nhìn thế nào cũng không thấy Chân Mạch, không khỏi lo lắng, vội vàng lấy điện thoại gọi cho hắn.

May là điện thoại được bắt ngay, Thẩm An Ninh gấp gáp hỏi: “Mạch Mạch, cậu ở đâu rồi?”

Thanh âm Chân Mạch rất bình tĩnh: “Tớ ra cuối cùng, không muốn chen lấn với mọi người. Cậu đợi một chút.”

Lúc này Thẩm An Ninh mới yên tâm.

Chờ hành khách thưa bớt, Thẩm An Ninh liền thấy một thanh niên cao gầy kéo vali, bình tĩnh đi ra. Hắn mặc áo jacket lông dê màu nâu nhạt cùng quần jean, cả người cao gầy, tóc đen nhu thuận hơi dài, nhẹ nhàng bay bay trong gió. Sắc mặt hắn tái nhợt, con mắt đen láy có phần âm u, khuôn mặt thanh tú rất bắt mắt.

Thẩm An Ninh cao hứng xông lên, kêu: “Mạch Mạch, Mạch Mạch.”

Chân Mạch quay đầu nhìn cậu, trên mặt hiện ra một nụ cười tươi tắn, thanh âm rất nhu hòa: “An Ninh.”

Thẩm An Ninh tỉ mỉ đánh giá hắn, ba năm không gặp rồi, hắn gầy rất nhiều, cằm cũng nhọn ra, nhìn qua có vẻ yếu đuối, tựa như món đồ bằng thủy tinh, chỉ cần động vào liền vỡ vụn ra. Thẩm An Ninh giật mình hỏi: “Mạch Mạch, sao gầy vậy nè?”

“Bệnh đó.” Chân Mạch hời hợt mà nói, thuận tiện ôm luôn vai An Ninh. “Coi cậu kìa, xem ra sống rất tốt.”

“A, đúng vậy, ha ha, ở đây đồ ăn rất ngon mà.” Thẩm An Ninh cười rộng rãi, cùng hắn đợi xe taxi. “Cậu tới chỗ tớ ở đi, chúng ta ăn uống thả cửa, ăn tới cậu mập lên thì thôi.”

Chân Mạch mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Được.”

Lên xe, hầu như chỉ còn lại giọng nói của Thẩm An Ninh, Chân Mạch có vẻ trầm tĩnh vô cùng, chẳng có vẻ như ở Bắc Kinh ăn nên làm ra. Thẩm An Ninh cũng không thèm để ý, có thể nhìn thấy thằng bạn thân này, hơn nữa biết hắn cũng không đi đâu xa nữa, trong lòng cậu đã vui tới nhảy nhót rồi.

END 09

Mục lục 