Xuất Môn Ước Pháo Quên Mang Điểu

Chương 8




Cuối cùng, Đỗ Minh thiếu chút nữa cùng vị ngoài hành tinh này trở thành đối tượng 419, hai người ai cũng không tham gia bữa tối của công ty, người kia là đau, Đỗ Minh là mệt.

Đỗ Minh cảm thấy mình rất mệt.

Người ngoài hành tinh vừa bị đánh nát kê kê họ Tần, Đỗ Minh gọi hắn là Tần tiên sinh. Tần tiên sinh nửa sống nửa chết cuộn mình nằm trên mặt đất, trừ bỏ câu “Đầu tôi đau” vừa rồi thì không còn sức nói thêm gì nữa.

Đỗ Minh không dám di chuyển hắn, cậu sợ mình vừa đụng vào, dầu máy trong óc Tần tiên sinh sẽ chảy ra ……

Dù sao cũng là đối tác của công ty, tuy Đỗ Minh rất muốn bỏ chạy, nhưng lỡ ai thấy Tần tiên sinh nằm trên mặt đất như vậy, mọi chuyện sẽ rất phiền toái.

Qua hồi lâu, mồ hôi lạnh trên người Tần tiên sinh cũng ít đi, Đỗ minh cẩn thận lại gần hỏi:“Tần tiên sinh, anh có khá hơn chút nào chưa?”

Tần tiên sinh hít sâu:“Ít nhất so với đau bụng kinh đau hơn một trăm lần.”

“……” Đỗ Minh:“Bộ anh đã đau bụng kinh rồi sao, nếu không làm sao biết nó đau như thế nào?”

“Thế kê kê cậu bị đánh nát bao giờ chưa, nếu không sao cậu biết nó không đau?”

Đỗ Minh không lên tiếng.

Ngẫm lại cậu đã thấy mồ hôi ứa ra, căn cứ theo lời của Tinh tế phiến ngư, đinh đinh nhân tạo thông qua cảm giác trực tiếp truyền vào não của bọn họ, khi làm tình, khoái cảm sẽ lấy tốc độ nhanh nhất truyền vào đầu, sẽ không tổn thất gì cả. Cũng giống như vậy, cảm giác đau đớn khi đinh đinh bị đánh, cũng sẽ truyền đến não, cái loại đau đớn này, phỏng chừng sẽ ám ảnh Tần tiên sinh cả đời [nếu người tinh cầu của bọn họ có thể sống nhiều đời nhiều kiếp].

Hai người ngồi trong WC hơn hai tiếng, Tần tiên sinh cuối cùng có thể từ nằm co trên đất ngồi dậy dựa vào tường, Đỗ Minh muốn đi cũng đi không được, mà ở lại cũng không xong, chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xuống, nôn nóng nhìn tay Tần tiên sinh. Người nọ thấy cậu như thế, bỗng nhiên cảm thấy nổi giận.

“Sao cậu không nói sớm cậu có tiếp xúc qua với đồng bào của tôi?” Tuy hắn vẫn suy yếu như cũ, vừa khỏe lại liền chất vấn cậu “Tôi nên sớm đoán ra, nội tiết của người địa cầu sao có thể phát triển được như vậy, chỉ cần nhấm nháp qua đinh đinh nhân tạo của tinh cầu chúng tôi, chất xúc tác trong cơ thể có thể bảo trì với số lượng cực cao, khiến tôi vừa thấy liền muốn liều lĩnh tiến đến!”

Đỗ Minh cố gắng tranh thủ:“Tần tiên sinh, anh như vậy là vừa ăn cướp vừa la làng, là anh theo tôi vào WC muốn đẩy ngã tôi! Còn nữa dù tôi có cùng ai lên giường ── dù là người trái đất hay người ngoài hành tinh, đây cũng là riêng tư của tôi, tôi không có trách nhiệm báo cáo cho anh, càng đừng nói tới chuyện tôi biết anh là người ngoài hành tinh! Cái vòng kia cũng không tệ, nhưng tôi cũng đâu có dùng nó đánh nát kê kê của anh đâu!”

“Tôi có thể cảm giác được nó đã kết nối với thần kinh của cậu, khi chủ nhân của nó không ở trái đất, có thể thay hắn bảo vệ cậu! Nó ở trong tay cậu mà cậu không biết?”

Chiếc vòng trong tay Đỗ Minh hơi hơi chấn động, giống như đang tranh công với cậu. Quả thật giống như lời của hắn nói, nó cảm nhận được Đỗ Minh gặp nguy hiểm mới xuất hiện, đánh nát kê kê của người kia, bảo vệ trinh tiết cho Đỗ Minh, nhưng khi Đỗ minh vừa nghĩ đến chuyện “Bùa hộ mệnh” từng cắm vào vô số kê kê, liền không dậy nổi hứng thú với nó.

Thấy Đỗ Minh lắc đầu, Tần tiên sinh mới biết người trái đất trước mặt mình chẳng biết gì cả. Hắn hỏi Đỗ Minh vì sao có quan hệ với người đồng bào của mình, Đỗ Minh chỉ nói những phần quan trọng, tự nhiên cũng nhắc đến chuyện sau khi tinh tế phiến ngư biến mất đưa đến cho cậu.

“Hắn cứ biến mất như vậy, tôi không biết gì cả. Tôi cũng không biết mấy người đến từ tinh cầu nào, cũng không biết tên của hắn, lúc nào hắn sẽ về, chỉ nhận được cái vòng này, theo hắn thì đây là chìa khóa văn phòng. Tôi muốn ném cũng không dám ném, chỉ có thể đem theo bên cạnh.”

Tần tiên sinh:“Cái này cũng không thể trách hắn. Tên của hành tinh chúng tôi không thể dùng ngôn ngữ của cậu đọc được, hơn nữa hành tinh mẹ triệu hồi cũng tùy lúc, sau khi xong hết mọi chuyện hắn sẽ quay về. Hắn có thể chuyển cái này cho cậu đã không dễ dàng rồi.” Hắn nói tiếp: “Người trái đất thật ngu xuẩn a, linh kiện trọng yếu như vậy cũng tháo xuống đưa cho cậu, rõ ràng đang theo đuổi cậu, mà cậu không phát hiện!”

“…… Nếu hắn nghĩ chỉ trò chuyện qua vài lần, gặp mặt hai lần, làm tình một lần, có thể khiến tôi yêu hắn thì không khỏi thấy tôi quá dễ giải.” Đỗ Minh nhíu mày, cậu chưa nghĩa tới sẽ cùng một người ngoài hành tinh phát triển quan hệ yêu đương ổn định:“Hắn xem tôi là loại người gì?”

“Hắn xem cậu là người trái đất a!”

Đỗ Minh cảm thấy đối thoại này không thể nào tiếp tục được nữa.

“Đừng đánh, đừng đánh!” Tần tiên sinh tru lên:“Người trái đất các cậu không phải khi yêu, cũng sẽ cầm một cái vòng tròn như vậy đeo lên ngón tay hay sao? Chúng tôi cũng nhập gia tùy tục, nếu thích người nào, thì tháo chiếc vòng ở khố gian xuống, làm vật đính ước giao cho đối phương!! Không tin cậu thử xem, cái vòng tròn này bảo đảm trùng khớp với JJ của cậu!”

Do chiếc vòng được chế tạo bởi người ngoài hành tinh nên đường kính bên trong to bằng hai ngón tay, khỏang 4 5 cm gì đó, Đỗ Minh nhìn nhìn, lại nhìn hạ thể của mình, trong lòng tính toán một chút, mới ý thức được, cái vòng này thật sự không to hơn khi đinh đinh của cậu cương lên.

“Thật sự, cậu thử xem! Cậu thử liền biết tôi không nói dối.” Tần tiên sinh ồn ào:“Tôi từng nghe mấy đồng bào nói qua chuyện này, nhưng chưa từng chứng kiến. Bây giờ cậu thử cho tôi xem, coi như cho tôi mở rộng tầm mắt.”

Nói thật, khi Đỗ Minh biết chiếc vòng trong tay mình chính là tín vật của Tinh tế phiến ngư, trong nháy mắt sinh ra một ý nghĩ muốn thử xem. Chung quy mỗi người đều có lòng hư vinh, khi được người theo đuổi, bên ngoài miệng nói không cần, nhưng bên trong thì đang đắc ý.

Thấy Đỗ Minh thần sắc buông lỏng, Tần tiên sinh lại nói:“Chúng ta cũng mới tiếp xúc, cậu không cần ngại ngùng trước mặt tôi. Còn nữa lần này tôi ra ngoài cũng không mang theo cái nào dự bị, cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì cậu cả.”

Đỗ Minh cân nhắc một phen, không thể không thừa nhận, cậu bị người kia thuyết phục.

Dù sao hai người cũng ở trong WC ngốc nãy giờ, làm chút chuyện còn có nghĩa hơn.

Đỗ Minh đưa ra bản mặt “Là anh muốn tôi thử, chứ tôi không có muốn”, cắn răng, kéo khóa quần xuống, cởi quần lót, một tay cầm Tiểu Minh Minh, một tay cầm chiếc vòng, chuẩn xác mang vào ──

Há, thật sự rất vừa nha.

Phải nói khoa học kỹ thuật của người hành tinh rất khác, Đỗ Minh từng ôm thái độ khoa học ước lượng thứ này với JJ của cậu khi cương, dài khoảng 10cm, đường kích không đến 3.5cm, đối với chiếc vòng này có vẻ rộng hơn một chút. Nhưng khi vừa xuyên qua, chiếc vòng tự động buộc chặt, tầng tầng thu nhỏ lại, từ đầu đỉnh xuống đến tận gốc, chiếc vòng tự điều chỉnh độ hẹp rộng. Cảm xúc rất lạnh, nhưng lại rất nhẹ, mạng trên hạ thể của Đỗ Minh, tựa như một trang sức thủ công, khiến làn da của cậu càng thêm trắng nõn..

Đỗ Minh nhìn chiếc vòng đang bao chặt lấy JJ của mình, lòng hư vinh giống như nham thạch trong núi lửa, bắt đầu tràn ra.

Tần tiên sinh ở bên cạnh không ngừng thổi phồng, người nào không biết còn tưởng hắn đang dụ dỗ người ta mua hàng đa cấp.

Đỗ Minh xoay trái xoay phải thưởng thức một trận, trong lòng vui vẻ ghê gớm. Ai cũng sẽ không ghét bỏ người theo đuổi mình, đặt biệt còn đem nhà cửa và nhẫn đưa cho mình.

Đợi đến khi cậu xem đủ, Tần tiên sinh cũng đã có thể đứng dậy, Đỗ Minh quyết định mặc quần rời khỏi.

Thế là Đỗ Minh bắt đầu kéo chiếc vòng trên JJ của mình ra.

Nhưng mà cậu kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo, kéo a kéo……

“……” Đỗ Minh nhìn về phía Tần tiên sinh:“Vì sao cái này không tháo được?”

Tần tiên sinh nhún vai:“Tôi quên nói cho cậu biết, khi đeo vào rồi thì không thể tháo xuống.”

Sau đó, Tần tiên sinh lỏa mông bị đồng sự của hắn dẫn đi, bởi vì quần của hắn bị Đỗ Minh lỡ tay ném xuống dưới lầu.