Xúc Thủ Sinh Xuân

Chương 42




Việc Ngu Hối và ba Ngu nhanh chóng tỉnh lại cũng không phải chuyện gì to tát, việc mẹ Ngu tỉnh lại mới chính là kỳ tích của y học! Bác sĩ cũng không hiểu rõ lắm, rõ ràng tim bệnh nhân xảy ra vấn đề, nhưng tại sao ông chưa kịp làm gì, nó đã tốt trở lại rồi?

Nói tóm lại, sau khi khéo léo từ chối yêu cầu để mẹ Ngu ở lại quan sát thêm của bác sĩ, ba Ngu liền lấy xe chở cả gia đình về nhà. Eugene biến thành tiểu bạch tuộc nằm ở trong lòng Ngu Hối, Ngu Dung cố gắng kéo con mình ra khỏi người em trai, nhưng lôi kéo ấy liền bị một đống lời nhớ nhung của mẹ Ngu công kích mà thất bại. Mẹ Ngu cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến khối thạch hoa quả dâu tây kia là cháu nội của mình, liền nhịn không được thói quen mà trêu chọc cậu.

“Con làm ba gì mà kì vậy, đứa nhỏ thích ngồi ở trên đùi chú nó có gì đâu mà lo, ngay cả điều này cũng không được sao?!” Mẹ Ngu cứ như thế nhắc đi nhắc lại.

“Mẹ! Mẹ không biết đâu, tên nhóc này. . .” Ngu Dung đột nhiên nói không nên lời, muốn cậu nói sao đây? Nói rằng thằng nhóc này muốn lấy chú của nó làm vợ sao? Nhờ thần lực của cậu mà mẹ mới khỏe lên một chút, không nên để ba quay xe lại đưa mẹ đến bệnh viện một lần nữa thì tốt hơn. . .

“. . .” Đây là Kraken bởi vì dáng người cao to mà phải cô đơn ngồi ở ghế trước.

Kraken: Ngày mai mình nhất định phải mua chiếc xe chuyên dụng để đi cắm trại có sức chứa đến tám người được giới thiệu trên tivi kia mới được!

Người lớn quả nhiên là trở ngại lớn nhất trong việc dạy dỗ con nhỏ mà!

Vì cậu bạn nhỏ Eugene vẫn kiên trì việc Ngu Hối là vợ mình, Ngu Dung thật sự sắp buồn bực đến hói đầu rồi, nhưng ba Ngu và mẹ Ngu lại cho rằng đây là lời nói đùa của trẻ con không đáng quan tâm, còn nói rằng trước đây, lúc Ngu Dung còn nhỏ cũng từng bảo sau này lớn lên muốn gả cho lão Vương ở bên cạnh đấy thôi.

Thế là, lão Vương ở bên cạnh mỗi lần ra khỏi nhà đều cảm thấy lạnh sống lưng, nhìn lại thì thấy một người nước ngoài tóc đỏ đang hung tợn trừng hắn. . .

Mà phiền não của Ngu Dung sau đó liền nhanh chóng biến mất, bởi vì vào một ngày nào đó, cậu dùng vẻ mặt buồn rầu hỏi Kraken phải làm sao bây giờ, Kraken lập tức hỏi lại cậu một câu.

“Tại sao con trai không thể cùng chú của nó ở cùng một chỗ?” Kraken kỳ thật đã muốn hỏi điều này từ rất lâu rồi, rõ ràng là người một nhà, chẳng lẽ còn có vấn đề ai không xứng với ai sao?

“Bởi vì đây là loạn luân, rất dễ sinh ra quái. . .” thai. . .

Đến cuối câu, âm thanh của Ngu Dung nhỏ lại rồi im bật, cậu chợt nhớ đến các vị thần trong thần thoại Hy Lạp cũng có anh em kết hôn nha! Thần linh cũng bị ảnh hưởng bởi vấn đề gien di truyền sao?

Ngu Dung càng nghĩ càng được khai sáng, kỳ thật cũng không cần phải ngăn cản bọn họ ở cùng một chỗ, chỉ cần em trai mình đáp ứng là được. Nhiều nhất chỉ cần suy nghĩ xem nên thuyết phục ba mẹ như thế nào mà thôi.

“Ừm. . . Là do em nghĩ nhiều rồi. . .” Ngu Dung thở dài một hơi, kỳ thật Eugene và Tiểu Hối ở cùng một chỗ cũng không hẳn là chuyện xấu.

Cậu nghĩ tới việc mình hẳn là sẽ duy trì hình dáng này sống rất lâu, nếu muốn sống ở trên đất liền, cứ cách mười năm cậu phải chuyển nơi ở một lần. Thần lực của Kraken đủ để người thường sống rất lâu, mà cậu lại có thần lực duy trì tuổi thanh xuân. Ba mẹ có nhau để bầu bạn, mình cũng có Kraken, cũng không thể để cho em trai cô đơn cả đời được. Hơn nữa cả đời này của bọn họ, phỏng chừng sẽ rất rất rất dài.

Nếu tương lai em trai mình tìm một nửa khác, ngày nào đó người bầu bạn với em trai cũng sẽ phát hiện bí mật lớn này. Vậy liệu đối phương có thể yêu cầu làm cho y và người nhà trở nên sống lâu không? Nếu không được, liệu đối phương có thể phản bội không? Ngu Dung cảm thấy mình có chút ích kỷ, vì một chuyện trong tương lai có thể sẽ không phát sinh, một suy đoán đơn phương, liền thay Ngu Hối quyết định kết quả tốt nhất.

“Aizzz. . .” Ngu Dung thở dài, âm thầm hy vọng em trai và con trai mình có thể lưỡng tình tương duyệt.

Tục ngữ có câu: “Liệt nữ sợ triền lang”. Ngu Dung nghĩ đến sức mạnh bám dính đánh không lùi bước của con trai mình, sớm muộn gì cũng có ngày em trai sẽ thỏa hiệp thôi, hơn nữa em trai mình là người rất cố chấp, một khi đã nhận định liền sẽ không thay đổi. Cậu còn đang nghĩ chuyện này phải tốn vài ba năm, bọn họ mới có thể ở cùng một chỗ. Dù sao hiện tại con mình cũng còn nhỏ, chờ vài năm nữa cũng tốt.

Nhưng kế hoạch luôn không thể cản nổi biến hóa, có người đã không thể đợi kịp nữa rồi. . .