Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 8: Công tử như ngọc




Chưởng quỹ ban đầu còn vui vẻ ra mặt đáp lời, nghe thấy câu kia xong liền đổi ngay sắc mặt: “Công tử nói lời này là sao, tiểu lão cả đời bán ngọc thạch đồ cổ, lấy hai chữ uy tín làm đầu, sao có thể bán đồ nhái để đạp đổ bảng hiệu của mình được chứ. Ngài cẩn thận nhìn xem, tính chất và cảm giác của ngọc thạch này đều là thượng đẳng”.

Vương chưởng quỹ nói chắc như đinh đóng cột, Tô tiểu Thiên Tuế cũng tùy tiện thưởng thức đồ vật trong tay một lúc rồi nói: “Tính chất của dương chi bạch ngọc khác với điền ngọc, kết cấu không chặt bằng, khi cầm cũng nhẹ hơn, độ trong suốt không như bích tỳ, cảm giác lúc chạm vào lại vô cùng mềm mại, đông không lạnh, hạ không khô, đó mới là ngọc trung thượng phẩm”.

Thời Ngụy Tấn cẩm thạch rất thịnh hành, nhiều văn nhân mặc khách đều lấy ngọc là vui thú, nhưng ít người biết được, thời đó “dương chi bạch ngọc” không hề trong suốt như ngọc bích thời nay. Bởi vì thuở đó kỹ xảo chưa phát triển, ngọc thạch không được đánh bóng sáng loáng như bây giờ, cho nên đồ cổ được lưu truyền, dù không thô ráp nhưng chắc chắn không thể trơn bóng như miếng ngọc bội này được”.

Hắn nhấp một ngụm trà, một tay đặt trên bàn rồi nói: “Dù khối cẩm thạch này được tạo hình hơi quá nhưng cũng xem như món đồ hiếm có, một vạn tám ngàn lượng bạc cũng không ngoa. Người ta vẫn nói, ngọc không mài không đẹp, nhưng mài quá mức lại không còn ý vị, có khi ngọc thô chưa giũa còn thu hút hơn nhiều”.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hành nghe hắn đường hoàng nói về một điều gì đó, vẻ mặt vẫn biếng nhác như ngày thường, người hơi nghiêng tựa vào ghế gỗ, giọng điệu bất cần như một tên công tử bột. Tuy là hờ hững nhưng thái độ bình phẩm lại hết sức chân thành, có thể thấy đây cũng là một người yêu ngọc. Vốn đã quen với một tên Vương gia tùy tính khó chiều, nhìn hắn lúc này đây nàng lại thấy gần gũi hơn bình thường biết bao.

Vương chưởng quỹ bên cạnh cũng bị khiếp sợ không nhỏ.

Ông cứ tưởng mấy công tử thời nay làm sao biết cái gì là ngọc thạch bích tỳ. Bất trúc bất nhã, bất ngọc bất nhuận, đa số đều là học đòi văn vẻ cả.

Người biết ngọc chưa chắc đã bình phẩm được. Người bình phẩm cũng không chắc hiểu được bao nhiêu. Ngọc cổ đáng giá ở chỗ không chỉ là năm tháng nó đã đi qua, mà bởi vì những điển cố gắn liền với nó. Người có thể hiểu rõ thấu triệt như vị công tử trước mặt này đúng là hiếm thấy. Ông cũng không muốn lừa dối nữa, chắp tay nói thẳng: “Là tiểu lão vụng về, không phân biệt được ngọc thật ngọc giả. Vừa rồi nếu có lời nào đắc tội, mong công tử rộng lòng tha thứ”.

Tô tiểu Vương gia cũng hào phóng nhận lời, vô cùng thông cảm nhìn Vương chưởng quỹ một cái: “Chuyên gia cũng có lúc nhìn nhầm, mắt ông vừa dài lại nhỏ, nhìn nhầm cũng là chuyện không trách được”.

Thẩm Hành vẫn biết Tô Nguyệt Cẩm là hài tử uống “hạc đỉnh hồng” lớn lên, nói chuyện từ tốn nhỏ nhẹ nhưng từng chữ lại ý ngọc lời ngà. Mấy lời vừa nói quả nhiên rất hợp lòng nàng.

Ở Vũ Thành thương nhân qua lại không hề ít, nghĩ cũng biết những người không am hiểu đã bị ông chủ tâm địa đen tối này lừa gạt biết bao là bạc.

Ông chủ không muốn mất mối làm ăn lần này, khuôn mặt vẫn cười tươi roi rói dò hỏi: “Nếu công tử đã đến đây rồi thì chắc đang cần tìm vật chi, nếu không ngại thì cứ nói lão nghe, dù quán nhỏ không có nhưng cũng có thể giúp công tử tìm kiếm thử. Tuy cửa hàng ở Vũ Thành rất nhiều nhưng cứ tìm từng nhà một rồi cũng ra, không bằng để tiểu nhân chạy giúp”.

Đây là một kẻ hết sức già đời, một câu nói lại mang hai tầng ý nghĩa, vừa nhận làm giúp, lại bán ân tình.

Tô Nguyệt Cẩm hơi nghiêng đầu qua, hỏi thử: “Lưu Thần Phương Nghiễn thạch ông có không?”

Gương mặt tươi cười của ông chủ quán cứng đờ. Không phải vì vật này không đáng giá, mà quan trọng là số người biết đến nó vô cùng ít. Nghiễn Thạch không thể so với ngọc thạch, tìm được đã khó mà bán đi lại càng khó hơn, giả sử có người mua thì cũng không ai đến một trấn hẻo lánh này để bán.

Mở miệng ra đã đòi một món trân phẩm như vậy… Con mắt lão đảo quanh: “Vật mà công tử muốn là đồ cổ từ thời Minh Yến. Chúng ta đều biết, mấy món đồ từ sau Đại Yến đều rất khó tìm ra. Dù có cũng sợ không phải là chính phẩm.”

Ông chà xát hai tay: “Hiếm khi công tử gia đến quán, tiểu lão đương nhiên phải cố gắng đi tìm, chỉ là nếu như không tìm được, ngài xem...”

Tìm không được cũng muốn đòi tiền? Thẩm Hành cúi đầu vuốt ve mấy bông hoa trên ống tay áo, không buồn nhìn người kia một chút.

Tô Nguyệt Cẩm tiện tay rút trên đầu nàng bốn năm cây trâm rồi ném lên bàn.

“Đây là tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công sẽ trả thêm gấp ba. Nếu không tìm được cũng xem như là tiền ông vất vả.”

Thẩm Hành không biết tảng đá đó trị giá bao nhiêu, nàng chỉ biết, mấy cây trâm trên bàn chí ít cũng ba ngàn lượng.

Ba ngàn lượng đổi lấy tin tức của tảng đá? Nàng sững sờ, trong đầu nhớ tới đoạn đối thoại với Tô Nguyệt Cẩm trong hành cung đêm đó, lại suy tư.

Lúc trở về trăng đã lên đến đỉnh đầu, Thẩm Hành ngẩng cổ, cả người vô cùng uể oải. Bởi vì bây giờ trên hai tay là hai chiếc bình sứ cao chân được mua bằng mấy chiếc trâm vàng khác, Tô Tiểu Thiên Tuế nói, hai chiếc lọ này đều là của hắn.

“Ta rất vinh hạnh có thể đưa Vương gia đi chơi một ngày, bánh hoa lê xem như là hiếu kính ngài đi, số bạc còn lại, không tính số lẻ là hơn năm ngàn lượng bạc, Vương gia rảnh rỗi thì nói người mang tới trả cho ta. Gia phụ còn đang cần bạc để sửa phòng và may đồ mới, gia đình không hề dư dả gì đâu”.

Là hoàng tử được sủng ái nhất triều Khánh Nguyên, nàng cũng biết số bạc kia hắn không nhìn vào mắt, nhưng nàng đâu thể ngậm bồ hòn làm ngọt được.

Những đồ trang sức kia hơn một nửa là đồ cưới của nàng, tuy có món không thích nhưng vẫn phải giữ lại lấy chồng.

Khuôn mặt tuấn tú của Tô Nguyệt Cẩm thoáng nét suy tư, sau một hồi lâu hắn mới sảng khoái gật đầu: “Là 5,870 lạng bạc, cứ tính là sáu ngàn lượng bạc đi.”

Không ngờ hắn lại hào phóng như thế, Thẩm Hành ngại ngùng xua tay: “Tuy Thẩm gia không phải nhà giàu, nhưng cũng không thể đòi Vương gia nhiều bạc thế được, chỉ cần 5000 lạng bạc là được rồi.”

“Năm ngàn sao?” Hắn nhìn nàng: “Vậy cô còn nợ ta 17600 lạng nữa, ta cũng không vội đòi, chờ nhà mấy người sửa xong thì trả cũng được”.

“Ta nợ ngài bạc?!!” Thẩm Hành mở to hai mắt, thậm chí ngay cả dáng vẻ kệch cỡm cũng quên chỉnh đốn.”Ta, ta nợ ngài lúc nào?”

Dưới ánh trăng, người nào đó cau mày nhìn: “Lần trước cô đánh nát xe đẩy bằng gỗ lim khảm vàng của ta, là tay nghề của Mục Thanh Hà đó, phía trên còn được Phu Mộc khắc phù dung, làm lại cái khác cũng không phải bằng giá đó đâu”.

Thẩm Hành không lường trước được chuyện này, gương mặt trở nên trắng bệch: “Ta, không hiểu ý của Thiên Tuế gia.”

Dường như hắn có vẻ hiểu được hoàn cảnh khó khăn của nàng, cho nên rẽ sang hướng dịch quán rồi đi tiếp: “Ta tìm cha cô đòi cũng được”.

Thẩm Hành choáng váng hoàn toàn, trong đầu lại mường tượng ra hình ảnh cha mình vắt dây thừng lên xà nhà, vừa la vừa hét, Vương gia, đúng là chuyện này đã xảy ra rồi.

Nàng bỏ hết mấy câu trả lời qua loa lấy lệ kia, chạy nhanh tới trước rồi nói: “Ngài, ngài biết từ lúc nào?”

Đêm đó, rõ ràng nàng có mang mặt nạ, lẽ nào hắn chỉ cần vuốt qua là đoán được dáng dấp phía sau lớp mặt nạ là gì?

Nàng nhìn hắn xoay người lại, đôi mắt thoáng ý cười: “Hóa ra đúng là cô.” Vốn còn đang nghĩ phải kiếm ai đền tiền xe đẩy nữa kìa.

Thẩm Hành: “...”

Chợ cách dịch quán không xa, Thẩm Hành lại bước đi cực kì chậm rãi. Trong khoảng thời gian này, mấy lần nàng muốn nói, lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Sau khi thân phận bị vạch trần, Tô tiểu Thân vương cũng không có biểu hiện gì kì lạ, thậm chí còn không hỏi một thiên kim tiểu thư vì sao lại biết võ, vẻ mặt vẫn như thường đi về phía trước.

Nhưng mà càng trầm mặc yên tĩnh như thế, trong lòng nàng lại càng hoang mang. Cũng giống như một tên trộm, sau khi bị bắt ngay tại chỗ lại không bị nhốt vào đại lao mà cùng quan sai đi dạo trên đường.

Gõ vào đầu một phát, Thẩm Hành ép mình khoan để cập đến chuyện nợ bạc, đắn đo một lúc rồi nói: “Vương gia à, nếu như ngài đã biết đó là ta thì cũng có thể đoán được ngày đó ta đi hành cung để tìm viên đá tế núi. Thực sự không dám giấu giếm ngài, viên linh thạch đó là cái ta mang nhét vào lỗ nước. Ta cũng biết hành vi này là khinh nhờn linh thạch, Thẩm Hành cam nguyện lĩnh tội, chỉ hy vọng không liên lụy đến gia phụ của mình, từ đầu đến cuối ông đều không biết chút gì cả.”

Nàng không dám nhắc đến hai chứ lỗ chó, cố gắng giảm nhẹ tội ác của mình, hắn nghe xong thì thong thả nói: “Với thân thể của Thẩm Quát đúng là không thể bò qua tường được”.