Xương Sườn

Chương 71: Ngoại truyện 2




Ôn Hành Viễn lấy làm tiếc vì mình không phải là một người ba đủ tư cách. Anh luôn muốn dành nhiều thời gian cho Tiểu Thảo hơn, nhưng sự thật là anh luôn không thể làm chủ/ thân bất do kỷ bị cuốn vào một vòng bận rộn. Mặc dù Đổng Mặc không bận rộn như Ôn Hành Viễn, nhưng so với những bà mẹ khác thì cũng có rất ít thời gian quan tâm chăm sóc con. Cho nên tạo thành một kết quả khó mà cứu vãn.

Người Tiểu Thảo hay bám lấy nhất không phải là Ôn Hành Viễn hay Đổng Mặc mà là Vưu Văn cả ngày nhàn nhã đã dọn vào ở cách vách. Anh ta tự gọi mình là một ông chú đồ chơi miễn phí, lập kế hoạch phát triển âm mưu lớn đối với cô bé đang ở tuổi vị thành niên.

Sau khi kiếm đủ vốn Vưu Văn kiên quyết chuyển từ thành viên của ban giám đốc lui xuống hai tuyến, bây giờ chủ yếu là kinh doanh bất động sản, chỉ ăn hoa hồng từ công ty, cùng với đống tài sản kếch xù được để lại. Nhân cơ hội hai người Đổng Mặc bận rộn, anh ta thuận tay “lừa đi” hòn ngọc quý trên tay bọn họ, bắt cô bé vào bàn tay mình.

So với mẹ mình, Tiểu Thảo thông minh lanh lợi hơn không chỉ một hai điểm, tuy còn bé nhưng thường xuyên nói ra những lời nói kinh người. Khi vừa mới đưa vào nhà trẻ Ôn Hành Viễn mấy lần nhận được điện thoại của giáo viên, sau đó e rằng đến thầy giáo cũng đã chán nản, trực tiếp nói: “Anh Ôn, đứa trẻ nhà anh tôi không thể giúp được, vẫn cần phụ huynh hai người quản lý đế quốc Võ Kim thì hơn.”

Thầy giáo không biết nên làm thế nào, bởi vì thời điểm mà mọi người nghe lời ăn sáng, cô bé này lại không ăn, khi mọi người đang ngoan ngoãn ngủ trưa cô bé lại không ngủ, khi mọi người đang học thủ công cô bé lại không học.

“Tiểu Thảo, con làm vậy thầy rất không vui, con hãy giống như các bạn nhỏ khác nghe lời giáo viên, nghiêm túc học hành.”

“Chú nói, con có quyền làm chủ suy nghĩ của mình, vui vẻ thì cười, không vui vẻ thì phải phản kháng.”

Cô mở to đôi mắt bình tĩnh nhìn giáo viên, đưa nguyên văn lời Vưu Văn thường xuyên dùng nói ra đầu đuôi gốc ngọn. Trong mắt tiểu Thảo mới năm tuổi, cô bé chỉ thấy mỗi chú Vưu, cho là lời của chú mới là lời tiểu Thảo phải nghe. Mặc dù nhiều khi cô bé không hiểu ý nghĩa của nó, nhưng cô bé chỉ làm mọi chuyện theo cảm giác của mình.

“Tiểu Thảo! Nếu con còn chống đối không nghe lời thầy giáo ba con sẽ không cần con nữa!” Đổng Mặc cũng không biết làm sao nhìn con gái, kéo cô bé tới bên cạnh nghiêm túc nói, nói xong còn nhìn Ôn Hành Viễn sắc mặt căng thẳng ngồi ở ghế sa lon.

“Không sao hết, tiểu Thảo còn có chú.”

Đổng Mặc sửng sốt một chút, mới phát hiện ra trong lòng con gái, địa vị Vưu Văn đã vượt xa Ôn Hành Viễn, vì vậy cô lập tức che miệng con gái, cẩn thận kéo con qua một bên dạy dỗ: “Dù thế nào thì ba vẫn là ba con, chú có đối tốt với con hơn nữa cũng chỉ là chú con, sau này con còn nói như vậy nữa, cẩn thận ba con thật sự sẽ không cần con nữa.”

Tiểu Thảo thấy khuôn mặt nghiêm túc của mẹ, cô cho là mẹ nghĩ ba không muốn bé nữa sau này bé sẽ rất buồn bã, cô không muốn khiến mẹ khổ sở, vì vậy đẩy hai tay Đổng Mặc ra an ủi cô: “Mẹ, con không sao, ba không cần tiểu Thảo tiểu Thảo còn có chú Vưu, nếu ba không thích lời nói của mẹ, mẹ có thể tới chỗ chú Vưu cùng Tiểu Thảo.”

Ôn Hành Viễn nổi giận, xưa nay anh cũng chưa từng cảm thấy điên người thế này, nhướng mày đứng dậy. Đổng Mặc thấy vậy, cho là anh muốn mắng Tiểu Thảo, vội vàng giải thích: “Trẻ con không biết kiêng kị, trẻ con không biết kiêng kị.”

Tiểu Thảo thấy khí thế mạnh mẽ của ba, rất hiếm khi cảm thấy sợ hãi, thận trọng nắm ống tay áo mẹ trốn sau lưng mẹ.

Chỉ thấy Ôn Hành Viễn ôm chầm lấy eo Đổng Mặc, nở một nụ cười hết sức miễn cưỡng trước mặt Tiểu Thảo, nói một câu đầy thiện ý: “Sao ba có thể không thích mẹ chứ? Sao ba lại không cần tiểu Thảo chứ?”

“Bởi vì công việc của ba rất bận nên không thể chơi cùng tiểu Thảo thường xuyên, có phải Tiểu Thảo rất khó chịu hay không?”  Ôn Hành Viễn ngồi xổm xuống để tầm mắt ngang với Tiểu Thảo, cố gắng đè nén nội tâm đang cuộn trào mãnh liệt, vô cùng hiền hòa hỏi.

Tiểu Thảo nhìn ba dần dần hết tức giận, cũng không thấy sợ nữa, nhìn Đổng Mặc rồi lại lăc đầu: “Tiểu Thảo không hề thấy khó chịu.”

Anh cắn răng.

“Ba đáp ứng Tiểu Thảo, sau này chơi với con nhiều hơn có được không?”

“Không sao, chú Vưu sẽ chơi cùng con.”

Anh tiếp tục cắn răng.

“Chẳng lẽ tiểu Thảo không thích ba sao?”

“Thích ạ.”

Rốt cuộc anh cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra con gái cuối cùng vẫn là con gái, giọt máu tình thân đâu phải người khác muốn cắt là có thể cắt đứt.

“Nhưng mà ít hơn chú Vưu.”

Ôn Hành Viễn sửng sốt, anh không thể nhịn được nữa, kiên quyết không thể nhịn nữa. Đổng Mặc thấy tình thế không ổn, lập tức kéo cánh tay anh: “Anh so đo cùng trẻ con làm gì, sau này chúng ta cố gắng bên con nhiều hơn là được.”

“Không được, anh phải nói chuyện với Vưu Văn, trận chiến sống còn của hai người đàn ông.”

“Chú Ôn…”

“Đừng cản anh, anh không nói con gái em chắc không gọi anh là ba đâu.”

“Ôn Hành Viễn!”

“…”

Cuối cùng chuyện anh muốn đi tìm Vưu Văn cũng bị Đổng Mặc cản lại. Trẻ con đều như vậy, ai đối tốt với nó, nó liền chơi với người đó.

Thời gian trôi qua, trong lòng bé tự nhiên sẽ hướng về ai, chờ sau khi bé lớn lên, hiểu chuyện là có thể hiểu nguyên nhân tại sao ba không thể thường xuyên ở cạnh bé. Chẳng qua là sau chuyện này Ôn Hành Viễn bắt đầu giảm bớt thời gian ở đội, thậm chí có khi còn đi đón tiểu Thảo về nhà. Chỉ cần không phải là vụ án lớn, anh sẽ khăng khăng đưa tiểu Thảo tới trường mới thôi.

Khi đó tiểu Thảo tỉnh ngộ ra, cô bé không thể thấy chú Vưu mỗi ngày, có nhiều lần cô lén trốn nhà chạy tới căn phòng cách vách nhưng chú Vưu không ở nhà, cô cho là chú Vưu không cần mình, náo loạn khóc mấy ngày mới dừng lại.

Hôm đó Vưu Văn có về nhà môt lần, việc đầu tiên anh ta làm là tới nhà họ Ôn. Chuyện tiểu Thảo anh ta cũng có nghe nói, trong lòng thầm thấy thoải mái vì mị lực của mình lớn đến vậy. Khi anh ta vừa mới tới cửa đã thấy Ôn Hành Viễn hiếm khi mới có một buổi chiều ở nhà, lúc này anh đang đưa lưng về phía Vưu Văn tưới nước trên sân cỏ, tiểu Thảo ngồi trên băng ghế trong sân nhìn trời một cách nhàm chán.

Khi anh ta đến Tiểu Thảo giống như là có thần giao cách cảm, cúi đầu đã thấy chú Vưu đang đứng ngoài viện. Cô vừa định kêu nhưng nhìn thấy ba ở nơi đó nên lập tức che miệng mình lại, cẩn thận leo từ băng ghế xuống, nhoáng một cái đã chạy thẳng ra sân.

Trong nháy mắt khi cô bé chạy tới Vưu Văn đã ôm lấy cô núp ở bên ngoài vách tường: “Mau cùng chú tránh kẻ địch!” Vì vậy ôm cô bé chạy nhanh về nhà mình.

Trên bàn đặt mấy túi quần áo của trẻ con.

“Tiểu Thảo, sau này nếu như có đàn ông muốn mua quần áo trang sức đắt tiền cho con, con đừng nhận, chẳng qua bọn họ chỉ muốn tán tỉnh con mà thôi, con tới chỗ chú, cái gì chú cũng chuẩn bị cho con.”

“Tán tỉnh nghĩa là gì ạ?”

“Tán con… Chính là muốn chơi con.”

“Sau khi lớn lên con sẽ không còn là trẻ con, cũng không phải là đồ chơi, tại sao lại muốn chơi con?”

“…”

“Chú Vưu, hình như ba con không thích chú.” Tiểu Thảo uống sữa leo lên trên giường nằm cạnh anh ta, nhìn thấy anh ta một tay chống cằm một tay còn lại đặt lên chân mình, cùng học dáng vẻ của anh nghiêng người đối mặt với Vưu Văn.

Ôn Hành Viễn không tức giận mới kỳ lạ, ban đầu anh ta đoạt lấy Đổng Mặc, bây giờ mình đoạt tiểu Thảo, điều này rất công bằng, không phải sao?

Dĩ nhiên, suy nghĩ xấu xa trong lòng anh ta người khác không thể nào hiểu được.

“Chú Vưu, ba cháu thường xuyên hỏi mẹ, tại sao chú vẫn chưa kết hôn chưa sinh cục cưng thế?”

“Nếu như chú kết hôn, sinh cục cưng chắc chắn sẽ không thể chơi với con mỗi ngày được, con còn muốn chú kết hôn không?” Vưu Văn điểm nhẹ lên mũi cô bé, trong đầu nghĩ có phải dạo này cho cô ăn nhiều quá, gần đây có khuynh hướng mập lên nha, kết quả chẳng phải hỏng bét ư.

Tiểu Thảo vừa nghe nói chú Vưu sẽ không thường xuyên chơi với cô nữa, gấp đến mức ngay cả bình sữa cũng không cần, trực tiếp lắc đầu: “Vậy chú không cần kết hôn đâu.”

Buổi tối khi Đổng Mặc tắm cho Tiểu Thảo cô bé bỗng dưng nhớ đến chuyện ban ngày vì vậy nhìn Ôn Hành Viễn đang rửa mặt bên ngoài lớn tiếng nói: “Ba, sau này ba không cần hỏi vấn đề tại sao chú Vưu không chịu kết hôn nữa.”

Ôn Hành Viên nghiêng đầu qua không hiểu nhìn con gái.

“Chú Vưu đã đồng ý với con sẽ không kết hôn, ba đừng cướp chú Vưu của con.”

Ặc…

“Lời của trẻ nhỏ đừng nên tưởng thật… chú Ôn, anh đi đâu vậy?” Đổng Mặc thấy mặt Ôn Hành Viễn tái xanh thả khăn lông xuống.

Cô vội vàng đuổi theo.

“Anh cũng biết tính Vưu Văn, đừng so đo với anh ta, anh ta xem tiểu Thảo như con gái, may là khi chúng ta bận rộn còn có anh ta quan tâm tiểu Thảo, tiểu Thảo thích anh ta cũng là chuyện bình thường, chúng ta phải cảm ơn anh ta mới đúng.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng địa vị làm ba của anh trong lòng tiểu Thảo khó mà giữ được lâu.

“Nên cảm ơn dĩ nhiên phải nói, nhưng lời nên nói anh cũng sẽ không nhịn nữa.”

Lần này anh quyết tâm phải kiên định, nhất định phái nói chuyện cùng Vưu Văn một chút mới phải.

“Chú Ôn, chú Ôn, anh bình tĩnh đi, Tiểu Thảo vẫn đang nhìn đấy!”

“Ôn Hành Viễn!”

“…”

Sau đó, chuyện Ôn Hành Viễn tìm Vưu Văn nói chuyện lại bị lỡ. Vì để cho con gái hồi tâm chuyển ý, sắp tới anh chỉ có thể rút ra nhiều thời gian hơn, ngay cả khi nặn kem đánh răng cũng phải cố gắng chơi đùa cùng cô bé một chút.

“Ba, ba ngồi bất động, ai động đậy là thua.”

Mười phút sau.

“Ba, đừng động!”

“Tiểu Thảo, lỗ mũi ba ngứa cũng không thể gãi sao?”

“Cho dù có ngứa mông chú Vưu cũng không động, cho đến khi kết thúc mới dừng lại!”

“Được, vậy ba cũng không động.”

“Ba, ba ăn đi.” Chú Vưu có mua kẹo cho tiểu Thảo nhưng cô bé vẫn chưa ăn hết nên mang phần còn dư đến bên bàn, thấy Ôn Hành Viễn ngồi đọc sách ở đó cô bé mang qua một ít.

“Tiểu Thảo, ba không ăn, con ăn đi.”

Gần đây răng anh hơi đau, vốn không muốn ăn gì, nhất là đồ ngọt, nhìn cũng không muốn nhìn một cái.

“Ba, ba ăn đi, ăn đi!”

“Ba không thích ăn đồ ngọt, tiểu Thảo con cũng ăn ít thôi, không tốt cho răng đâu, con xem bây giờ con cũng đã có sâu răng, con…” Không ngờ anh vẫn chưa giảng đạo lý xong, tiểu Thảo liền không vui nói.

“Cho dù con có đưa đường tới chú Vưu cũng sẽ ăn!”

“Ừ, ba ăn.”

Anh nghĩ, nhiệm vụ bây giờ của anh còn nặng nề hơn, chẳng khác nào đang tranh đấu hình tượng cao lớn trong lòng tiểu Thảo với Vưu Văn, quả là một con đường dài.