Xuyên Không Gặp Định Mệnh

Chương 31: Nhiễm phải bệnh dịch




'' Cộc... cộc... cộc...''

'' Đông Phương tiểu thư... cô có ở trong phòng không....''

Tiểu Tuyết lấy vội cây trâm phỉ thúy cài lên đầu.... mở cửa phòng... lạnh nhạt trả lời...

'' Có chuyện gì....''

'' Đông Phương tiểu thư... mau đi xem vương gia... ngài ấy hình như nhiễm phải bệnh dịch...''

Giọng nói Trực Nhất hơi run run... sáng nay hắn vào phòng hầu hạ vương gia như thường lệ... mỗi lần hắn vào phòng vương gia đều đã dậy nhưng hôm nay không thấy... hắn thấy lạ nên lại gần giường xem thử thì thấy người vương gia nóng bừng như phát rốt... là hắn vô cùng lo lắng vội ra khỏi phòng tìm nàng... hắn sợ nếu như trễ thêm khắc nào nữa vương gia nhà hắn sẽ... nghĩ đến đó hắn càng thêm kinh hãi giọng không được bình tĩnh mà run lên...

'' Mau dẫn đường...''

Nàng quay vào phòng lấy hộp thuốc chuyên dụng rồi theo sau chân Trực Nhất...

-

-

-

Nhìn thân ảnh người nam tử trên giường run lên bật bật, nàng đưa tay sờ tráng hắn... quả thực rất nóng... nàng vén tay áo hắn lên bắt mạch... mạch vô cùng loạn lúc nhanh lúc chậm không ổn định... kèm theo người hắn mẫn đỏ cả lên... đúng là có triệu chứng nhiễm bệnh dịch... nàng vội vàng nói với Trực Nhất...

'' Nhanh đi chuẩn bị cho ta một chậu nước ấm, vài cái khăn... ''

'' Ân...''

Nàng nhúng khăn vào chậu nước ấm, một cái để trên đầu, một cái lấy lau tay chân cho hắn... thật là hắn có cần phải chăm chỉ như thế không... cả thân mình không lo nổi nữa nàng thật không hiểu nên khen hắn chăm chỉ hay nói hắn là đồ ngốc đây... nàng phất tay lấy từ không gian vô tận ra một lọ đan dược mở ra lấy một viên cho hắn uống...

Cả một đêm hắn sốt cao không giảm... nàng phải luôn túc trực bên giường... lúc rạng đông hắn cũng đã hết sốt nhưng người vẫn nóng hơn người bình thường rất nhiều... cần phải nghỉ ngơi thêm... thật là hai ba ngày nữa là có thể về kinh rồi vậy mà phải lùi lại thêm vài ngày nữa... thật phiền phức...

Thiên Vương Lãnh Thần nhíu mày tỉnh giấc... tay đưa lên che những ánh nắng chiếu vào... hắn chống tay ngồi dậy tựa lưng vào thành giường... tay đưa lên xoa xoa hai thái dương... cửa phòng mở ra... tiểu Tuyết bước vào tay bưng một chén thuốc còn đang bốc hơi nghi ngút... tay còn lại thì quạt cho bớt nóng...

'' Vương gia tỉnh rồi sao...''

Tuy lời nói của nàng là quan tâm nhưng mặt lại vô cảm... hắn cũng không quan tâm chỉ gật đầu nhẹ đáp lại... Nàng ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường... đưa chén thuốc cho hắn ý bảo hắn uống... hắn cũng không nhiều lời đón lấy uống cạn, khuôn mặt lạnh lùng hơi nhăn vì đắng... nàng gật đầu hài lòng....

'' Ta sẽ gọi người vào giúp ngài thay đồ và dùng điểm tâm...''

Nói rồi vươn tay lấy chén thuốc từ tay hắn xoay người ra khỏi phòng... nam nhân thấy nàng định ra khỏi phòng lúc này mới mở miệng hỏi...

'' Là nàng đã chăm sóc ta suốt đêm hôm qua...''

Nàng quay mặt lại thản nhiên nói...

'' Vậy ngài nghĩ ngoài ta ra thì còn ai khác để chăm sóc cho ngài sao....''

Nàng quay lưng ra khỏi phòng... đóng cửa lại rồi hướng nhà bếp đi tới... không để ý nam nhân trong phòng đang ngây ngốc kia...

Sau khi tiểu Tuyết ra khỏi phòng thì Trực Nhất đi vào.....

'' Vương gia ngài ổn chứ...''

'' Không sao... giúp ta thay đồ..''

Trực Nhất đi nhanh lại đỡ hắn... giúp hắn thay đồ búi tóc...

-

-

-

-

Đêm tối, tiểu Tuyết đứng trong sân ngước mặt nhìn trăng... ánh trăng chiếu sáng trên khuôn mặt nàng... ngũ quan nàng dưới ánh trăng càng thêm rõ nét, vô cùng xinh đẹp.... vẻ đẹp được thần tạo hóa ưu ái ban tặng.... nhưng ánh mắt nàng lại chứa một nỗi u buồn đến khó tả... môi nàng mấp máy không rõ lời... chỉ mình nàng có thể nghe được...

''Gió đêm lẳng lặng yên thổi...

Ánh nguyệt trên trời chiếu sáng không thôi...

Tinh quan đã vượt qua mấy ngàn năm...

Chứng kiến thời gian ngừng trong chớp mắt ấy....

Đột nhiên,...

Bánh răng vận mệnh tiến hành phi tốc chuyển động...

Gia tốc càng thêm nhanh chóng...

Tựa thật giống bánh xe giống nhau...

Đem ngăn cách ép thành mảnh vỡ...

Thời gian vô tình đẩy nhanh...''