Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 27




Thân thể Ngả Á cứng đờ, ta biết hắn sắp đến, động tác trên tay càng nhanh hơn, song đồng hắn mông lung, hơi thở càng thêm dồn dập, ta chọn đúng thời cơ hôn lên môi hắn, chặn lại toàn bộ những tiếng rên rỉ liêu nhân.

“Hô… hô…”

Hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc, ta cười cười: “Âm thanh của ngươi lớn như vậy không sợ sư huynh bọn hắn nghe thấy à?”

Hắn nghiêng qua trừng ta một cái, không nói gì.

“Ha hả, thoải mái sao?” Tay ta lưu luyến trên vùng mông đầy đặn của hắn.

“Không thoải mái.”

“Nga… Thật vậy à?” Ta đùa cợt.

“Ân?” Hắn trợn to mắt, không thể tin được mà lắp bắp: “Làm sao ngươi… Như thế nào…”

“Bảo bối, ngươi chỉ lo cho mình thoải mái mà quên đi vi phu, nơi này của vi phu cũng khó chịu nga.” Ta biết bây giờ da mặt hắn cực mỏng, kỳ thật ta chỉ cố ý nói vậy để trêu chọc hắn mà thôi, không ngờ ta vừa mới dứt lời, hắn liền thân thủ giữ lấy nơi đó của ta, tay học theo động tác vừa nãy của ta mà chuyển động…

“Ngô… di chuyển lên xuống… Đúng thế, chính là như vậy.”

“Thật lớn.” Hắn ngây ngốc nói xong, đưa cả hai tay xuống nắm lấy ta.

Đến khi ta xuất ra, hai người đã thở hồng hộc, trong chiên bao không phải chỉ có hai người chúng ta, ở dưới mí mắt người khác (tuy rằng bọn hắn đã ngủ cả rồi) làm ra loại sự tình này, làm việc lén lút thế này tinh thần đặc biệt căng thẳng – vô cùng kích thích, chẳng trách mọi người luôn nói: thê không bằng thiếp, thiếp không bằng thâu. Nguyên lai làm việc vụng trộm có một loại hương vị đặc biệt.

Ta dịch dịch góc chăn, hôn hôn trán của hắn, khẽ nói: “Ngủ đi.”

“Y phục…”

Vừa rồi hành sự, tiết y trên người đều bị cởi ra, hiện giờ chúng ta đang phơi bày hình thái tự nhiên nhất của con người, da thịt thẳng thắn kề nhau, ta cười nhẹ: “Rơi xuống đất hết rồi, ngày mai hãy nhặt lên, cứ vậy ngủ đi.”

Lại cảm khái da thịt Ngả Á sao lại trơn nhẵn mềm mại như thế, sờ lên như thể tơ lụa hảo hạng, cảm xúc cực tốt. Nghĩ đi nghĩ lại, đối với sự tồn tại của người phía trên lại nảy sinh cảm giác phi thường mãnh liệt, không khỏi lại tâm viên ý mã*, ta vội liếm môi, ta vốn không phải người có dục vọng quá mạnh, nhưng sau một thời gian đối mặt với Ngả Á, không biết sao lại càng giống sắc lang chỉ biết dùng nửa thân dưới mà suy nghĩ.

—–

Hôm sau, ta bị tiếng tiểu sư đệ kinh hô làm tỉnh lại, Ngả Á trên người ta cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở hai mắt, hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại. Tiểu sư đệ đã sớm đứng lên, lúc này hắn đang hất tung rèm cửa, theo khe hở được mở nhìn ra ngoài, tuyết trắng xóa phủ trùm, ngân trang tố khỏa, xem ra đêm qua đã có một trận tuyết lớn, bao trùm một phiến thiên địa, chẳng thể trách đêm qua lại lạnh như vậy.

“Oa~ Thật sáng a. Đại sư huynh, tam sư huynh! Các ngươi mau đến xem a~” Tiểu sư đệ phát huy tính cách nóng vội của mình.

Rèm được vén lên, gió lạnh nhắm thẳng vào bao chiên mà càn quấy, ta run lên, vội kêu: “Tiểu sư đệ, ngươi buông rèm xuống trước đi có được không, gió lùa vào hết cả rồi.”

“Sư huynh các ngươi đều là đồ đại lười, mau dậy đi, chúng ta chơi ném tuyết.”

Mùa đông rét lạnh, điều mọi người thích làm nhất là co ro trong ổ chăn ấm áp, hiện giờ ta, Ngả Á, đại sư huynh cùng tam sư huynh nhất quyết co cụm phòng thủ trong ổ chăn, Ngũ sư đệ thật ra đã rời bao chiên rồi, nhưng tính khí hắn cũng giống như băng tuyết không thú vị tí nào, tiểu sư đệ cũng không có hứng thú nắm lấy hắn cùng nhau chơi đùa, bởi vậy mang mấy quả cầu tuyết trở về phá hoại chúng ta.

Đại sư huynh và tam sư huynh bị hắn phá đến mức dù không muốn cũng phải chui ra, nhưng ta không quên ta cùng Ngả Á giờ chẳng mặc gì trên người, nếu chỉ mình ta thì không vấn đề gì, hiện hai người cũng không mặc, thấy như thế nào cũng mờ ám cả, ta không muốn bị bọn hắn cười nhạo, nắm chặt chăn không buông tay, Ngả Á cũng ngượng ngùng, giúp ta giữ lại chăn.

Tam sư huynh sáng tỏ cười cười, trong mắt cười nhạo mười phần đủ mười, hắn bắt lấy tay tiểu sư đệ, kéo ra ngoài, “Đi, chúng ta đi làm mấy quả cầu tuyết trước, chờ tứ sư đệ bọn hắn ra tới, chúng ra lập tức tấn công.”

“Hảo.”

Tống được mấy kẻ không liên can, ta cùng Ngả Á nhìn nhau cười cười, vội ngồi dậy mặc y phục, tiết y, áo bông, ngoại sam, áo khoác… khắp người đều được bao nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mới đi ra ngoài.

Sưu!

Mới vừa bước ra liền nhận ngay tập kích, nghe tiếng gió vút, ta và Ngả Á trốn ra hai bên, tiểu sư đệ thấy một quả ném không trúng, quả thứ hai, thứ ba, thứ tư lập tức theo sát lao vun vút tới, với khinh công của Ngả Á ta cũng không lo hắn sẽ bị đánh trúng, cho nên chúng ta chia ra hai bên cùng nhau đối chiến. Nghiêng người né tránh, nắm lên một vốc tuyết vo nhanh thành viên cầu, phản kích.

Tiểu sư đệ, đại sư huynh, tam sư huynh ba người một đội, bên bọn hắn “lương thực” thừa không ít, ta và Ngả Á vừa ra tới liền nhận ngay một trận công kích diện rộng như thế, hiện giờ chỉ có thể né, cơ hồ không có lấy một chút thời gian để phản kích.

“A!” Tiểu sư đệ đột nhiên kêu thảm một tiếng, xem ra là đã trúng đòn rồi. Ta vẫn chưa ra tay, xem ra là Ngả Á công kích thành công, ta liếc mắt một cái, hắn buông buông tay nói không phải hắn, vậy là ai?

“Ân?” Ngũ sư đệ đi tới, trong tay là hai quả cầu tuyết.

Ngũ sư đệ nhếch miệng cười cười, hướng khuôn mặt tuấn tú của tam sư huynh ném tới ba quả cầu tuyết, “Như vậy mới công bằng.”

“Ha ha a…”

Ngũ sư đệ gia nhập phe chúng ta.

Chúng ta đùa giỡn bất diệc nhạc hồ, cư dân nơi đây cũng bị cuốn hút, gia nhập cùng chúng ta. Chỉ thấy những quả cầu tuyết bây đầy trời, không cẩn thận một chút liền trúng đạn, chơi một hồi cũng không còn phân biệt địch ta gì nữa, cuối cùng hễ thấy ai là cứ ném. Chúng ta đùa tới thích thú hả hê, lúc cuộc hỗn chiến kết thúc thì trời đã trưa, chúng ta ai nấy cả người ướt sũng.

Mã Triêm đại thúc nói, cách đây hai dặm về hướng tây có một ôn tuyền, mùa đông được tắm ở ôn tuyền là một loại hưởng thụ, thu dọn đồ đạc, dưới sự dẫn dắt của Duy Tháp, đi đến ôn tuyền, đồng hành còn có hai cô nương Khương tộc cùng hai chàng trai, phân biệt gọi là: Hải Na, Lạp Ba, Thư Tương, Nhật Ác.

Đi khoảng hai nén hương đã đến mục tiêu, nếu bình thường hai dặm chẳng thể mất đên gần ấy thời gian, nhưng vì trận tuyết đêm, giờ tuyết phủ dày ngang đầu gối, rất khó đi, may mắn hôm qua chúng ta tìm được thôn làng này, bằng không tuyết lớn như vậy, không chừng đã bị chôn mất rồi.

Nơi này có ba hồ ôn tuyền lớn, hai cô nương chọn một hồ ôn tuyền, sư huynh bọn hắn tìm một hồ cách xa các cô nương, tuy nói Khương tộc tương đối phóng khoáng, nhưng nam nữ vẫn nên cần tránh tị hiềm, ta cũng không muốn thân thể Ngả Á bị người khác nhìn thấy, nên cái ôn tuyền cuối cùng ta và Ngả Á bao hết.

Ngả Á trần trụi ngồi xuống chỗ cách ta khá xa, ta từ từ đi qua, thấy hắn muốn ly khai, ta nhanh tay lẹ mắt tóm lấy eo hắn, áp vào tai hắn, thấp giọng hỏi, “Chạy cái gì?”

“Ta không chạy, ta là muốn bơi lội.”

Ta chọn chọn mi, cười, “Nga… Thật à?”

Ngả Á nhìn về hướng khác, lựa chọn làm lơ ta.

A…

Tay ta đưa xuống dưới mông hắn, dùng sức nâng lên, ôm đến trên đùi mình, hắn khó chịu giật giật.

Ta vỗ vỗ lên mông hắn, “Đừng nhúc nhích, ta cũng không muốn đánh dã chiến ngoài trời.”

Hắn lập tức bất động, nhưng lại hung hăng nhéo thắt lưng ta một cái.

Ta dù sao cũng là kẻ đúng mực, sợ hắn tức giận nên không trêu chọc thêm nữa. Chúng ta ngâm mình trong ôn tuyền, hưởng thụ làn nước nóng thấm vào cơ thể.

“A—”

Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu bén nhọn của nữ tử, ta và Ngả Á vội đứng lên, phủ thêm ngoại sam lướt đến hướng phát ra âm thanh .