Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo

Chương 25: Ép Buộc Nhận Con Thừa Tự (2)




Lâm bá mẫu nói : " Hiện tại bá mẫu gặp chuyện khó xử ngươi có thể giúp bá mẫu hay không ? Bá mẫu không ép ngươi, chỉ cần ngươi suy nghĩ thật kỹ là được."

Tần Mạch hơi ngạc nhiên, gật đầu : " Bá mẫu cứ nói."

Lâm bá mẫu thở dài, cười đầy chua xót : " Chắc ngươi cũng biết bá mẫu chỉ có một mình An Nhi là con, vốn ta định kén dâu cho hắn nhưng kén dâu nói dễ hơn làm, ta và thúc thúc ngươi đều muốn gả hắn cho ngươi. Hiện tại ta hi vọng người có thể suy nghĩ kỹ một chuyện đó là sau khi cưới An Nhi, nếu như ngươi có hai nữ nhi thì để một đứa họ Lâm. Như vậy ta với thúc thúc ngươi sẽ không còn gì tiếc nuối."

Lâm phu lang giật mình, hắn không nghĩ Lâm bá mẫu có thể suy nghĩ đến mức này. Bất quá đây chính là biện pháp vẹn toàn nhất, hắn kỳ vọng nhìn Tần Mạch.

Một nhà Lâm Nguyệt nghe vậy lập tức sửng sốt, Lâm Nguyệt phản đối : " Lão nhị, đây là chuyện gì ?"

Lâm bá mẫu hắng giọng một cái, kiên định nói : " Ta đã quyết định gả An Nhi cho A Mạch, đợi nàng ta qua tang kỳ sẽ tổ chức hôn sự. Đại tỷ, ngươi có ý kiến gì sao ?"

Lâm Nguyệt trợn mắt : " Hắn gả đi được là tốt nhưng tại sao lại lấy nữ nhi họ Tần đổi thành họ Lâm, ngươi như thế là ý gì ? Lẽ nào không xem huyết mạch Lâm gia ta ra gì sao ? Còn nữa, ngươi như thế nào lại để ngoại nhân hưởng thụ tài sản của Lâm gia chứ ?" Tranh cãi cả nửa ngày lí nào lại để người ngoài được hưởng, như vậy Lâm Nguyệt bà còn có mặt mũi gì ? Bà liếc nhìn Tần Mạch một cái đầy sắc bén.

Lâm bá mẫu miệng cười nhưng tâm không cười, có chút bi hài : " An Nhi là nhi tử của ta, nữ nhi của hắn chính là cháu của ta, mang trong mình dòng máu của ta như thế nào gọi là ngoại nhân ?"

Lưu Cách vội nói : " Miên Nhi không phải cháu của ngươi sao ? Ngươi làm sao lại muốn nhà họ Tần được lợi cũng không cho chúng ta !"

Lâm phu lang cười lạnh : " Nếu A Mạch đồng ý thì ngoại tôn của ta chính là họ Lâm, cái gì gọi là nhà họ Tần được lợi ?"

Không đợi Lâm Nguyệt và Lưu Cách tiếp tục nói, Tần Mạch đã lên tiếng : " Bá mẫu, thúc thúc, ta đồng ý." Nàng không phải là người cổ đại tư tưởng cổ hủ, bọn họ đối tốt với nàng còn gả Lâm Vĩnh An cho nàng, bọn họ cần giúp đỡ nàng lí nào lại bỏ mặc ? Vả lại đối với nàng nữ nhi họ Tần hay Mạch không phải đều là con nàng sao ? Tất cả đều không can hệ.

Lâm bá mẫu mừng rỡ, mở to mắt nói : " Ngươi nói thật ?"

Tần Mạch gật đầu cười : " Ta nói thật, nếu như sau này ta và...khụ...Vĩnh An có thể sinh hai nữ nhi ta sẽ để một đứa theo họ Lâm."

Lâm phu lang kích động, hốc mắt ửng đỏ, một tay nắm lấy tay Lâm Vĩnh An, một tay lau nước mắt : " Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."

Bất quá Lâm Nguyệt vẫn không đồng ý, lớn giọng nói : " Lão nhị, ngươi lẽ nào không xem lời của đại tỷ ta ra gì à ?"

Lâm bá mẫu dời tầm mắt sang Lâm Nguyệt, cứng rắn nói : " Đại tỷ, ngươi không phải lo lắng ta không có người kế thừa hương khói sao ? Hiện tại A Mạch đã đồng ý để nữ nhi của nàng và An Nhi lấy họ Lâm, đại tỷ còn gì muốn nói ?" Nửa đời trước bà vì không có nữ nhi nên sống lưng chưa bao giờ thẳng, chuyện gì cũng phải nghe theo sự sắp xếp của người khác. Hôm nay đã khác, bà muốn sống vì chính bà, vì nhi tử của bà.

Lâm Nguyệt trừng mắt, nghẹn nửa ngày chỉ có thể mấp máy môi : " Ngươi..."

Lâm phu lang hừ một tiếng, liếc nhìn Lâm Nguyệt đầy trào phúng : " Đại tỷ, lẽ nào ngươi còn muốn Lâm Tương nhận nữ nhi của ngươi làm con thừa tự ?"

Lâm Nguyệt phẫn nộ cuối cùng đành phải lôi kéo Lưu Cách cùng Lâm An Miên rời khỏi, đi tới cửa còn vọng lại một câu : " Trưởng tỷ như mẫu, Lâm Tương ngươi đúng là đủ da đủ cánh rồi !" Sau đó phất tay áo rời đi.

Lâm bá mẫu thở phào một tiếng, cảm kích nói với Tần Mạch : " A Mạch, cảm ơn ngươi."

Tần Mạch ngại ngùng cười, lắc lắc đầu : " Bá mẫu đừng nói như vậy, nếu phải cảm ơn thì nên là ta nói mới đúng. Gia mẫu trước khi qua đời từng nói bá mẫu đối với Tần gia ta ân trọng như núi, ta cũng chỉ là thay gia mẫu báo đáp mà thôi."

Lâm phu lang từ ái nhìn Tần Mạch : " Được rồi, đều là ngươi trong nhà cái gì báo đáp với không báo đáp. Đúng rồi, ta đã xúc bột mì sẵn cho ngươi, ngươi đi theo ta đi lấy." Nói xong liền mang theo Tần Mạch rời đi, Lâm Vĩnh An không hiểu sao cũng lẽo đẽo đi theo. Lâm phu lang chợt cười : " Đứa nhỏ này tính tình khép kín, sau này phải nhờ ngươi chăm sóc hắn nhiều hơn rồi."

Tần Mạch liếc Lâm Vĩnh An, ánh mắt đầy thương tiếc, nàng hơi gãi gãi mũi : " Thúc thúc yên tâm, ta sẽ không ủy khuất hắn."

Lâm phu lang tươi cười càng sâu, đi vào bếp lấy ra túi bột mì chừng năm cân cùng với một rổ trứng gà đưa cho Tần Mạch : " Tốt, tốt. Hôm nay là kinh trập ngươi đem về làm bánh chẻo nhiều một chút, dù sao cả năm cũng không có mấy dịp."

Tần Mạch cũng không có khách sao, nhận lấy túi bột mì và rổ trứng gà. Lại nói mấy câu với Lâm phu lang sau đó mới đi về nhà.

Tần Lan và Tần Ngọc theo nàng vào bếp giúp đỡ gói bánh chẻo. Tần Ngọc ra sau vườn chọn lấy một quả bí đỏ ( bí rợ ) non, rửa sạch với nước lại dùng dao bổ ra, đem phần hạt và dưa nhương ( phần thịt mềm bên trong bí đỏ ) đều móc ra sau đó gọt vỏ, dùng dao xắt nhỏ thành sợi. Ngoài ra còn cắt sợi cải trắng, làm hai loại bánh chẻo.

Bên này Tần Lan đem ba cân thịt cắt thành miếng nhỏ, rót vào trong nồi nửa muôi dầu, trộn thịt và bí đỏ vào xào chung để làm nhân bánh.

Tần Mạch phụ trách nhào bột, bột mì nhào nhuyễn lại cán da bánh chẻo. Thời điểm Tần Mạch cán da thì Tần Lan và Tần Ngọc ở bên cạnh gói bánh, Tần Hoa vốn muốn nghịch nhưng bàn tay quá nhỏ, vừa gói xong đặt vào nồi đã nhân một bên, bánh một bên, khiến hắn thất vọng không thôi.

Một nhà bốn tỷ đệ rất nhanh đã gói xong bánh sau đó mang đi hấp.

" Tỷ, vừa rồi Tử Hoa ca ca có đến tìm tỷ." Tần Lan thoáng nhìn qua Tần Ngọc nói.

Tần Mạch nghĩ nghĩ mới nhớ ra Tử Hoa ca ca là ai, gật gật đầu : " Hắn có nói cái gì không ?"

Tần Lan cắn cắn môi : " Không có, huynh ấy tới hỏi có tỷ hay không, đệ kêu tỷ đi sang nhà Vĩnh An ca ca chưa có về, huynh ấy liền rời đi."

Tần Mạch cũng không có để ý, dù sao Lưu Tử Hoa là "tình nhân" của nguyên chủ trước kia chứ không phải của nàng, nàng không có hứng thú đi tìm hiểu tâm tư của hắn : " Ân."

Tần Lan e dè nhìn Tần Mạch, trước kia mỗi lần nhắc đến Tử Hoa ca ca, tỷ tỷ đều vô cùng vui vẻ thế nhưng bây giờ mí mắt cũng lười nhích, quả nhiên là chuyện lạ.

Tần Mạch phiếm cười : " Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua, sau này tỷ sẽ thú Vĩnh An ca ca, các đệ tốt nhất đừng nhắc đến Lưu Tử Hoa nữa." Nghĩ nghĩ nàng cảm thấy thực không cần thiết bởi vì bọn họ có nói Lâm Vĩnh An cũng không biết. Dĩ nhiên nàng là chưa biết được Lâm Vĩnh An còn có thể nhìn khẩu hình miệng của người khác.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Lời tác giả : Có rất nhiều nàng đoán trúng nhé ^^ Đây chính là biện pháp duy nhất vẹn cả đôi đường.