Xuyên Qua Làm Ruộng Hảo

Chương 5: Trò Chuyện




"A Lan, đệ xem măng trên núi đã đào được chưa ?" Ăn cơm dọn dẹp xong Tần Lan tiếp tục ngồi dệt vải, Tần Ngọc thêu khăn tay còn Tần Mạch thì ngồi kế bên xem, sẵn tiện sửa lại mấy món nông cụ.

Tần Lan ngẩn đầu lên, tay vẫn không ngừng kéo sợi : " Ba ngày trước trưởng thôn thông báo măng kia vừa vặn có thể đào. Tỷ muốn đi đào măng à ?"

Tần Mạch gật đầu. Trên núi ở hạ Lâm Gia thôn có một khu rừng điền trúc, hiện nay đã sắp vào hạ nên măng chắc chắn không ngon bằng măng mùa xuân nhưng măng điền trúc hương vị thanh mát, mềm mại luôn bán được giá cao hơn măng tre bình thường. Dù sao đối với người lớn lên từ Tứ Xuyên như nàng đào măng thực dễ như trở bàn tay.

" Tỷ định đi đào một ít măng, có thể ăn cũng có thể bán."

Tần Lan nghĩ nghĩ : " Vậy chiều nay đệ đi với tỷ."

Tần Mạch xua tay : " Không cần, tỷ đi một mình là được, thuận tiện ra xem mẫu ruộng ngô." Ngô không giống như mấy hoa màu khác, nếu chẳng may mưa xuống sẽ trắng tay.

" Vậy để đệ đi với tỷ !" Tần Ngọc mở to hai mắt tròn xoe nhìn nàng.

Nàng liếc chiếc khăn trong tay Tần Ngọc, khẽ cười : " Đệ xem tay đệ còn phải thêu hoa, đào măng lỡ hỏng tay thì sao ? Các đệ ở nhà trông nhà là được, tỷ đào xong sẽ về, có thể nhanh chóng lột vỏ ngày mai đem đi bán."

Ba tiểu đệ nhìn nhau, luyến tiếc gật đầu.

Tần Mạch sửa xong đống nông cụ, cảm thấy chắc chắn mới nhích ghế xem Tần Ngọc thêu hoa, mặc dù nét thêu còn cứng nhắc nhưng đem lên trấn trên vẫn bán được khoảng 4 văn tiền. Nàng nói : " A Ngọc, đệ thêu không dùng bản vẽ sao ?"

Tần Ngọc lắc đầu : " Bản vẽ phải mười mấy văn tiền một cái, nếu thêu hỏng sẽ rất tiếc."

Bản vẽ ở đây có hai loại một là những mảnh khăn đã được vẽ bằng bút chỉ cần thêu theo nét bút là được, hai là mảnh vẽ trên giấy chỉ để làm mẫu.

Tần Mạch "ồ" một cái, tay lại rất ngứa ngáy. Bà nội nàng là một tay kỳ nhân của làng thêu Tô Châu, nàng theo bà mười mấy năm học được không ít. Xuyên đến thời không này nàng cũng rất muốn dựa vào nghề thêu làm giàu nhưng thêu thùa may vá cơ hồ là chuyện của nam nhân, nàng là nữ nhân sợ sẽ bị người ta khinh bỉ.

" A Ngọc, ở nhà có cái gì viết hay vẽ được không ? Tỷ vẽ mẫu cho đệ." Dù không ra mặt được nàng vẫn có thể hảo hảo chỉ dạy cho mấy đệ đệ mà.

Tần Lan nở nụ cười : " Tỷ muốn luyện viết chữ à ?" Nói xong cũng không để ý lời lẽ kỳ lạ của nàng mà đi vào gian phòng cũ của Tần mẫu lấy ra một bút, nghiên mực và một xấp giấy.

Lúc này Tần Mạch mới dựa vào trí nhớ biết được Tần Mạch trước kia biết chữ, nguyên lai Tần phụ là một thiên kim nam tử, bỏ qua thân phận tự mình đính ước với Tần mẫu không ngờ nương của Tần phụ không đồng ý khiến cả hai người quyết định bỏ trốn tới Lâm Gia thôn. Tần Mạch là nữ nhi duy nhất trong nhà, Tần mẫu vẫn hi vọng nàng ta có thể đỗ đạc công danh, quang tông diệu tổ bất quá nhà nghèo nên không thể đến học đường, bình thường đều là Tần phụ dạy nàng ta.

Mà lúc này Tần Mạch rất hưng phấn, không ngờ chữ viết ở thời không này lại y hệt chữ viết nàng thường hay dùng, tuy là phồn thể nhưng không làm khó được Tần Mạch.

" Tỷ vẽ bản mẫu cho A Ngọc, đệ cất giấy đi." Tần Mạch nghĩ nghĩ rồi nói, trong đầu hiện lên kế sách kiếm tiền. Sáng này nàng đã quan sát một lượt các gian hàng ở Thanh Châu trấn, chỉ có một lão đồ ngồi trong tửu lâu làm nghề viết hộ. Viết hộ tức là dựa theo yêu cầu viết thư, đơn hoặc giao kèo gì đó. Dù sao ở nông thôn cổ đại người biết chữ không nhiều,

Tần Ngọc kinh ngạc : " Tỷ biết vẽ bản mẫu sao ?" Trước giờ hắn chỉ thấy tỷ tỷ luyện viết, chưa bao giờ thấy tỷ vẽ a.

Nàng lấp liếm : " Phụ thân nói đã học chứ phải biết cầm kỳ thi họa, tỷ chỉ học vẽ một ít, vẽ bản mẫu không thành vấn đề." Nếu không phải năm đó thiếu tiền hiện tại nàng đã là kiến trúc sư chứ không phải một nhân viên makerting ngày nào cũng cố gắng leo lên chiếc ghế trưởng phòng.

Tần Mạch chọn một mảnh vải khá thô màu hồng rồi đặt trong khung thêu của Tần Ngọc, nhẹ nhàng chấp bút. Dù sao nơi này chỉ là vùng nông thôn hẻo lánh, nàng không định vẽ cao sơn lưu thủy gì đó, chỉ vẽ chim hoa thú bình thường, nét vẽ rất mỏng.

"Tỷ vẽ thật đẹp !" Tần Hoa nãy giờ vẫn cặm cụi ăn kẹo đường bỗng reo lên.

Tần Mạch cười xoa xoa đầu hắn, tiếp tục vẽ lên bốn chiếc khăn nữa.

Khoảng giờ Mùi, sau khi nghỉ ngơi một lúc Tần Mạch đeo giỏ trúc, xách theo cái cuốc đi đào măng. Trước khi đi còn dặn Tần Lan tầm chiều thì nấu cơm, đợi nàng về nàng sẽ nấu thức ăn.

Trước khi lên núi đào măng, Tần Mạch rảo bước ra ruộng xem ngô. Mẫu ruộng ngô Tần gia nằm sát vách núi, ngô chín vàng ươm còn tỏa ra mùi hương thoang thoàng, nàng thấy râu ngô đã khô, chuyển sang màu đen còn bẹ ngô vàng ươm thì biết hẳng là có thể thu hoạch được, môi liền nở nụ cười.

" A !"

Nghe tiếng kêu Tần Mạch vội nhìn xung quanh, thấy một nam tử mặc quần áo bằng vải bố màu xanh nhạt ngồi bên dốc núi, có lẽ bị trật chân. Nàng bước tới, nhẹ nhàng hỏi : "Ngươi có bị sao không ?"

Nam tử ngẩn lên nhìn Tần Mạch, đôi mắt sâu đen, làn da rất trắng, khuôn mặt có thể xem là tuấn tú. Tần Mạch kinh ngạc nhìn hắn, đây không phải là Lâm Vĩnh An, nhi tử của Lâm bá mẫu sao ?