Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 3 - Chương 62




Trong nháy mắt khi bước vào sảnh Hương Tuyết, ta đã nghĩ rằng mình không cẩn thận lại xuyên qua, rơi vào một cái chợ, lại còn là khu chợ gia cầm sống.

Có một vị triết học phương Tây đã nói lời son sắt: “Một mụ đàn bà tương đương với năm trăm con vịt”.

Tạm thời chúng ta không cần băn khoăn về việc người này thiên phú dị bẩm cỡ nào, mới có thể tưởng tượng được mối quan hệ giữa một người phụ nữ với năm trăm con vịt, nhưng khi số ‘vịt’ trong miệng y lên tới năm ngàn con, hơn nữa còn đang cố gắng tranh đoạt cùng một mục tiêu, cảnh này… khá là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp hãi a…

Mục tiêu của năm ngàn con vịt kia, ách không, là mười vị mỹ nữ kia, đúng là tiểu vương gia.

Bị một đám nữ nhân ngực nở mông lớn vây ở giữa có thể nói là giấc mộng của đại đa số nam nhân, nhưng vẻ mặt cùng đường mạt lộ, ngoan cố chống cự, vui buồn lẫn lộn này của tiểu vương gia, thoạt nhìn… rất giống người bị táo bón mấy chục ngày, không có nửa điểm ‘khoái trá’.

Mà trong đó có một vị mỹ nữ, oanh thanh yến ngữ thẹn thùng vô hạn nói lời trách móc gì đó với tiểu vương gia, sắc mặt hắn nháy mắt tiến hóa tới trình độ mắc bệnh tắc ruột.

Mĩ nữ nói chuyện đương nhiên thực hàm súc, bất quá… nếu phiên dịch trắng ra, nội dung đại khái là:

“Tiểu vương gia ~ người sao phải đi cường thưởng dân nữ chứ ~ kỳ thật ~ người ta là thực nguyện ý để người cường thưởng a…”

(chú: những chỗ cuộn sóng thỉnh tự dùng mị âm mà tái hiện)

Là một người không phúc hậu, nghe câu đấy ta quả thực sung sướng muốn lăn lộn trên mặt đất.

Trong điều kiện gian khổ không điện thoại, không máy tính, không truyền hình như vậy, nhưng chỉ trong thời gian ngắn như thế, tin đồn ‘tiểu vương gia cường thưởng dân nữ’ đã được loan truyền khắp các ngõ ngách kinh thành…

Các đồng nghiệp bát quái ở kinh thành, tôi yêu các bạn!

Chỉ là… ta còn chưa kịp nhìn xem phản ứng của tiểu vương gia trước tin đồn này, Hoàn Nhan Hồng Liệt đã xuất hiện trước mặt.

Với chiều cao hơn ta chừng hai mươi cm, y vừa đứng ở đấy, lập tức ta chẳng nhìn thấy gì nữa.

Ta thực gấp đến độ khó chịu a… Biết rõ không nhìn thấy, ánh mắt vẫn không nhịn được liếc loạn về phía đó.

Kết quả, liền gặp ngay chuyện không may.

“Tranh Nhi…”

Hoàn Nhan Hồng Liệt thân thiết hòa ái mở miệng, ta toàn thân nổi da gà.

Mặc dù ta biết này xem như trưởng bối gọi thân mật vãn bối, bằng không cũng sẽ không đầy trời đều là “Tĩnh Nhi”, “Dung Nhi”, “Khang Nhi”, “Khắc Nhi” … linh tinh rồi.

Nhưng đến phiên mình, vẫn không nhịn được cảm thấy giống như giữa mùa hè mà trời đổ từng trận mưa tuyết…

Hoàn Nhan Hồng Liệt đương nhiên không thể biết được nội tâm giãy giụa của ta, y cười đến vẻ mặt hớn hở nói với ta:

“Ngươi trước đừng nóng vội…”

Ta không nhịn được run lên, làm sao mà y biết lòng ta đang vội vã muốn xem bát quái?

“Này đều là con gái những bằng hữu của ta, tính tình đều hòa thuận, chỉ là Khang Nhi…” Hoàn Nhan Hồng Liệt ngừng lại một chút, thân mình đột nhiên hơi hơi cúi xuống, thanh âm cũng ép tới cực thấp, “Chỉ là Khang Nhi tính tình cao ngạo, cũng vì có ta ở đây, cho nên mới không để ý tới ngươi…”

Trời a! Đất a! Tứ phương thần phật a!

Ta đã không còn biết dùng ngôn từ nào để biểu đạt tâm tình hỗn loạn của ta giờ phút này nữa.

Nguyên lai đây là yến hội thân cận trong truyền thuyết “Phụ thân chọn đại lão bà, nhi tử chọn tiểu lão bà, nhân tiện làm cho đám người được đề cử làm thê thiếp tương lai đều vui vẻ”, mà ta chính là kẻ không hay ho bị bắt ‘trúng thưởng’?

Kính nhờ có người nào nói cho ta đây chỉ là giấc mộng thôi đi…

Ách, này nhất định chỉ là mộng, chỉ là mộng, chỉ là mộng, chỉ là mộng, chỉ là mộng (đằng sau tỉnh lược một ngàn chữ)…

Hoàn Nhan Hồng Liệt chỉ cần một câu nói đã hoàn toàn đập nát thuật tự thôi miên của ta, y nói:

“Tranh Nhi, đến, ta dẫn ngươi qua đó.”

—— Hoàn Nhan Hồng Liệt, ta hận ngươi!

Xem diễn là một chuyện, bị không trâu bắt chó đi cày diễn cho người ta xem lại là một chuyện khác.

Nhất là khi đối mặt với một đám ‘diễn viên’ muốn dựng lại ‘Kim Chi Dục Nghiệt’ —— tuy rằng ta thật sự, thật sự rất muốn hô to “Chánh chủ lúc này còn đang bị nhốt trong nhà lao, các ngươi tìm lầm người!”, nhưng dù sao cũng vẫn không lớn gan tới mức phá hoại vở diễn này.

[Kim Chi Dục Nghiệt: một bộ phim cổ trang cung đấu]

Mà chân chính đáng giận là, tiểu vương gia ở một bên càng không ngừng châm ngòi thổi gió.

Trước mặt một đám nữ nhân mắt đều trợn lên như mắt gà, lúc thì săn sóc tỉ mỉ đưa điểm tâm, lúc lại nhu tình mật ý bóc trái cây… Cái vẻ khoa trương rõ ràng này, quả thực giống như là hận không thể để tất cả mọi người biết hắn hai tay đầy đủ có thể đảm nhiệm công tác bưng trà, rót nước, đút cơm, lau miệng cho ta vậy.

Tuy rằng hành động này so với Âu Dương thiếu chủ vẫn còn kém cỏi hơn không ít, nhưng muốn chọc thị phi cho ta cũng đã là quá đủ rồi.

Mấy chục ánh mắt cứ như vậy bị hắn câu dẫn “sưu sưu sưu” phóng về phía ta… Nếu ánh mắt cũng có thể giết người, hơn phân nửa là ta đã bị thiên đao vạn quả, ngay cả xương cốt cũng không còn rồi.

[Thiên đao vạn quả: chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây]

Sở dĩ còn có thể cẩu thả sống sót, đại khái là vì Hoàn Nhan Hồng Liệt ngay từ đầu đã tỏ thái độ ‘người này ta đã định sẵn rồi’, cho dù là tiểu vương gia cũng không đến mức dám trắng trợn đối nghịch cùng cha hắn, những người khác lại càng không cần phải nói.

Vì thế ta mới có thể sống sót.

Bất quá… Sau khi Hoàn Nhan Hồng Liêt nhận được tin tức do người hầu nào đó bẩm báo, vội vàng rời đi, vở diễn ở đại sảnh Hương Tuyết rốt cuộc cũng chính thức mở màn.

Nói là trò hay, kỳ thật chẳng qua cũng chỉ là màn kịch vô cùng truyền thống —— tranh giành tình nhân.

Ta không biết Hoàn Nhan Hồng Liêt giải thích thân phận của ta với đám ‘người được đề cử làm sườn phi của thế tử’ như thế nào, nhưng đúng lúc ta đang ôm đùi gà cắn mạnh, trước mặt thình lình xuất hiện một đám mĩ nữ quỳ gối, miệng gọi “Tỷ tỷ” …

Loại tình huống này thực khiến người ta kinh sợ.

Dựa theo những bộ phim hậu cung chiếu trên TVB đã dạy:

Nếu muốn ra oai phủ đầu, lúc này phải không nhanh không chậm làm chuyện gì đó, khiến đám mỹ nữ này sợ hãi;

Nếu muốn tỏ phong phạm của chính thất, lúc này nên cười như gió xuân, chiêu hiền đãi sĩ, phân hoá mượn sức, thu mua lòng người;



Vấn đề là những chuyện đó… Liên quan P gì tới ta?

Tiểu vương gia tương lai muốn kết hôn với mấy người, ai trước ai sau, ai lớn ai nhỏ, ai nửa đêm trước, ai nửa đêm về sáng… cùng với mấy chuyện linh tinh khác, để lại cho Mục cô nương đau đầu đi.

Ta chỉ là người qua đường xem bát quái, tự nhiên không có cố kỵ gì.

Bỏ cái xương gà xuống, ta thuận tay kéo ống tay áo tiểu vương gia lau miệng, tay kia còn xoa xoa trên lưng hắn, sau đó vừa lòng nhìn trên bộ y phục tuyết trắng thượng đẳng kia, chói lọi xuất hiện hai dấu bàn tay đầy mỡ.

Hắn ghê tởm nhìn nửa ngày, nhưng ta lại sợ hắn ghê tởm chắc?

Huống chi, ta thực chắc chắn lúc này hắn không dám cho ta một chiêu “Cửu âm bạch cốt trảo”, giống như ban nãy hắn có không tình nguyện bị chúng nữ vây công thế nào đi chăng nữa, cũng không dám phẩy tay áo bỏ đi.

Hoàn Nhan Hồng Liệt muốn làm hoàng thái tử, tiểu vương gia lại càng không phải không muốn làm hoàng thái tôn.

Đám ‘con gái của bằng hữu’ kia thật đúng là một lợi thế không thể tốt hơn để Triệu vương phủ phát triển thế lực, cho dù không có cách nào để một lưới bắt hết, cưới tất cả bọn họ vào cửa, ít nhất cũng phải tận dụng mượn sức toàn bộ mới được.

Có muốn quát mắng ta thế nào cũng không thể nói ra miệng được, sẽ có ảnh hưởng không tốt tới bao nhiêu người trước mắt đây, hơn nữa nếu vì hai dấu bàn tay trên áo mà động thủ với ta, không khỏi mất khí độ của bậc vương giả a.

Đám mỹ nữ có thể tình mê ý loạn không có lập trường, nhưng đám ‘bằng hữu’ kia cũng không phải đều là lũ ngốc…

Quả nhiên, tiểu vương gia tức giận đến toàn thân phát run, nhưng vẫn phải nhìn ta cố gắng nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, sau đó cắn răng, nghiêm mặt, nhìn chúng mỹ nữ nói:

“Không cần đa lễ…”

Chậc chậc, người biết thì cho là hắn thầm giận dữ, không biết còn tưởng hắn bị động kinh chứ.

Tiểu vương gia đã mở miệng rồi, ta đương nhiên cũng không thể không tỏ vẻ.

Ta lập tức đứng lên, quy củ thi lễ với chúng mỹ nữ, phi thường thành khẩn hỏi:

“A di, các vị tìm ta có chuyện gì sao?”







Bích Loa Xuân thượng đẳng cứ như vậy đã bị tiểu vương gia phun ra.

Trên váy của vị mỹ nữ đứng đầu kia lập tức xuất hiện một chỗ ướt vì nước, hơn nữa lại đúng ở chỗ nào đó mới chết, nhìn thế nào cũng giống với… gì đó.

Người chung quanh vội vàng tiến lên, khuyên giải an ủi a khuyên giải an ủi, che lấp a che lấp, chà lau a chà lau… Nhiều người xông vào, không biết là ai cố ý vô tình, dấu vết kia lại càng ngày càng rõ, sắc mặt mỹ nữ cũng theo đó mà càng ngày càng trắng bệch, cuối cùng “Oa” một tiếng khóc lên.

Hiện trường nhất thời đại loạn.

Ta ngầm… thè lưỡi.

Ta từng quen biết một cô gái tên là Vương Tiểu Hoa, nàng ta có tật, toàn bộ những cô gái trưởng thành không có quan hệ huyết thống với mình đều gọi là a di hết.

Vì thế vô số cô gái tuổi từ mười tám đến hai mươi tám, bị Vương Tiểu Hoa kia gọi một tiếng ‘A di’ chân thành tha thiết, đều chạy trối chết, nước mắt giàn giụa…

Căn cứ ta quan sát, nàng ta quanh năm suốt tháng làm loại chuyện này mà cư nhiên không bị “nhóm A di” vây ẩu đến hộc máu, mấu chốt là ở bốn cái “nhất định” :

Ánh mắt nhất định phải vô tội, thái độ nhất định phải tôn trọng, cấp bậc lễ nghĩa nhất định phải chu đáo, ngữ khí nhất định phải khẳng định!

Như vậy… người khác sẽ cảm thấy động thủ đánh nàng ta chính là một chuyện vô nhân tính…

Vương Tiểu Hoa đồng học cứ như vậy kỳ tích sống tới mười lăm tuổi, đến nay vẫn bình an khỏe mạnh giữa tai họa nhân gian…

Cho nên ta cảm thấy… Ta ngẫu nhiên cos Vương Tiểu Hoa một chút… hẳn là cũng không đến mức bị trời phạt đi…

Bất quá, nói thế nào đi nữa… Đối với vị mỹ nữ khóc lê hoa mang vũ kia, cũng vẫn là có điểm áy náy.

Dù sao, bị mất mặt trước mặt người trong lòng, loại chuyện này… cũng không có nhiều người bảo trì vẻ trấn tĩnh được.

Nhưng mà… ai biết tiểu vương gia lại mất vệ sinh như vậy, phun loạn nước miếng a, đây hoàn toàn là chuyện ngoài dự tính của ta!

Cho nên… cho nên phải nói, tiểu vương gia mới là đầu sỏ tội ác a!

… Ta quay lưng, vô tâm nghĩ như vậy.

Qua một thời gian giằng co hỗn loạn.

Rất nhanh liền có hai vú già tiến lên, đỡ mỹ nữ đang đau khổ ai oán kia đi ra ngoài, ngay sau đó ai về chỗ nấy, chấn chỉnh chén bát, tiếp tục yến tiệc… Người trong Triệu vương phủ gặp chuyện không loạn, quả thật được huấn luyện rất tốt.

Cho nên chờ tới khi lão cha của đầu sỏ tội ác trở lại, trong sảnh đã sớm trở lại không khí hòa ái vui vẻ a hòa ái vui vẻ, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy —— nếu không tính hai dấu bàn tay dính đầy mỡ sau lưng áo tiểu vương gia.

Ta đoán, bị chuyện vừa rồi lẫn lộn, đại khái là hắn đã hoàn toàn quên chuyện ‘ấn kí’ này rồi đi.

Nếu không, lấy trình độ sĩ diện của tiểu vương gia mà nói, rất khó giải thích vì sao lúc này hắn lại có thể đi lại khắp sảnh, vui vẻ kính rượu.

Đáng thương đám người ở phía sau hắn, muốn cười lại không dám cười, cả người run run như lá rụng trong gió…

Thật sự là làm bậy a!

Giữa nhiều người như vậy, ta lại vui sướng khi người gặp họa xem náo nhiệt, những người khác đại khái là muốn nhắc nhở, lại sợ tiểu vương gia thẹn quá hóa giận nên đành thôi.

Nhưng mà… Làm cho ta khó có thể lý giải là, Hoàn Nhan Hồng Liệt cư nhiên cũng không hề có ý phải nhắc nhở con mình.

Không chỉ như thế, y còn thường thường mỉm cười, lộ ra một loại vẻ mặt… xem như vui vẻ…

ORZ, phương thức tư duy của ‘ngưu nhân’, quả nhiên không phải phàm nhân như ta có thể với tới được.

Liếc liếc mắt nhìn tiểu vương gia còn đang hồn nhiên chưa phát hiện, ta nghĩ… vẫn là nên nghĩ biện pháp chuồn trước khi hắn biết thì an toàn hơn…

Bất quá, trước khi suy nghĩ này thành hiện thực, tiểu vương gia liền tiêu sái vô cùng phất vạt áo, quay đầu đi về phía ta, còn có một đám mỹ nữ đi như múa theo sau.

Ách, này… này… đây là tính quần ẩu sao?

Sự thật chứng minh, ta nghĩ sai lầm rồi, người ta tốt xấu gì cũng là tiểu vương gia, sao có thể không tố chất như vậy chứ!

Cho dù thật sự không tố chất, cũng sẽ không thể hiện ra ngoài rõ ràng như vậy a!

Cho nên hắn chính là thân thiết lại lịch sự… thay mặt nhóm mỹ nữ, đề nghị ta cùng tham gia ngâm thơ ngẫu hứng với bọn họ mà thôi…







Ngâm thơ ngẫu hứng…

Con bà nhà nó ấy, loại tình tiết cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn trong phim truyền hình tám giờ này, rốt cuộc là tên bất lương chết tiệt nào nghĩ ra a! Xem ta có tìm Kim lão gia tử mắng cho một trận không…