Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 78




Thời gian buổi chiều, Tô La ngủ trưa giống như thường ngày. Chỉ là lần này không phải là đang ngủ rồi tự nhiên tỉnh giấc, mà là bị tiếng nói ầm ĩ bên ngoài đánh thức. Chính là đang ngủ ngon giấc đột nhiên bị đánh thức, khó tránh sẽ khiến người ta sinh ra vài tia buồn bực.



“Xuân Hồng, bên ngoài sao ầm ĩ như vậy?” Giọng nói không nhanh không chậm truyền ra bên ngoài, giữa lúc hoảng hốt, Tô La nghe thấy tiếng nói bên ngoài im bặt ngừng lại, sau đó nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhẹ từ xa đến gần truyền tới.

Xuân Hồng Đông Thanh đều biết nàng có thói quen ngủ trưa, trước giờ sẽ không vào lúc này mà lớn tiếng tranh cãi ầm ĩ. Tô La nghe thấy tiếng bước chân cũng có chút buồn bực mở mắt ra, rơi vào mắt lại là Thôi Tố Nhu ôm đang ôm con thú bông lớn. Tô La vô cùng nghi hoặc nhìn chòng chọc con thú bông lớn kia, sau đó mới chậm rãi giương mắt nhìn về phía Thôi Tố Nhu, lại nhìn thấy một khuôn mặt nổi giận đùng đùng. Vừa tỉnh ngủ đã thấy Thôi Tố Nhu mặt đầy phẫn nộ, Tô La không rõ nguyên do nháy mắt mấy cái, lúc đầu còn cho rằng nàng còn đang nằm mơ .

“Đại tẩu, tẩu cẩn thận nhìn  con thú bông này xem.” Thôi Tố Nhu giờ phút này cũng chẳng quan tâm có quấy rầy thời gian ngủ của Tô La hay không, cố nén nội tâm tức giận bất bình mãnh liệt, vội vàng đưa con thú bông lớn trong lòng cho Tô La, ra hiệu nàng hãy nhìn thật rõ con thú bông lớn này.

Tô La ngó con thú bông lớn chuyển đến trước mặt, nhất thời trở nên càng thêm không hiểu, lại cũng không hỏi thêm. Đứng dậy cầm áo bông ở một bên mặc lên người, sau đó mới duỗi tay nhận con thú bông lớn. Nàng cẩn thận xem xét con thú bông lớn một chút, không rạn đường chỉ không rách, không có vấn đề gì, chẳng lẽ là Thôi Tố Nhu tự mình làm ?

Nghĩ lại lại cảm thấy không hợp lý, nếu như là Thôi Tố Nhu tự mình làm, nàng ấy hẳn là kích động đến không phân nổi đông tây nam bắc mới đúng, sao có thể có vẻ mặt nổi giận đùng đùng như vậy. Nghĩ như thế, Tô La lại cẩn thận xem xét một lần, đợi nàng thấy tấm vải nhãn hiệu đánh dấu của nhà mình dưới chân con thú bông lớn kia, thần sắc trên mặt lập tức liền trở nên nghiêm túc lên.

Lúc trước nàng cố ý làm nhãn hiệu phức tạp hơn một chút, vì chính là để ngăn ngừa kẻ khác mô phỏng theo cái nhãn hiệu này. Nàng biết ở triều đại này kiến thức về quyền tài sản rất kém, nếu thực sự xảy ra việc sao chép nhãn hiệu, đây cũng không phải không thể. Trước đây cố ý tìm một cửa hiệu danh tiếng, cũng quên mất trên phố còn có rất nhiều quầy hàng bán buôn lưu động.

Không biết là kẻ sao chép không tận lực hay là không xem cẩn thận, nhãn hiệu con thú bông này nhìn qua một lần chính xác là giống, nhưng nhìn kỹ lại cũng có thể nhìn ra có chút khác biệt với nhãn hiệu thật. Cái nhãn hiệu này là Tô La tự mình thiết kế, nàng chỉ cần nhìn một lần là có thể xem ra thật hay giả. Nếu để cho người khác tới xem, có lẽ bọn họ thực sự không có cách nào xem ra thật hay là giả.

Tô La trầm mặc xem con thú bông lớn này, sau một lúc lâu bất động thanh sắc chấn áp phẫn nộ xuống đáy lòng, ngẩng đầu lên nhìn Thôi Tố Nhu vẫn nổi giận đùng đùng như cũ, ngữ khí bình thản nói: “Cái con thú bông này mua ở chỗ nào ?”

Nghe thấy ngữ khí bình thản như thế, trái lại Thôi Tố Nhu thật sự không có cách nào nhịn nội tâm đang phẫn nộ xuống, tức giận bất bình nói: “Trấn trên khai trương một hiệu bán thú bông, vị trí lại ở đối diện với cửa hiệu thú bông của Đổng thúc. Trừ một số ít vài loại thú bông khác biệt ở ngoài, còn lại hình dáng đều giống với thú bông đại tẩu nghĩ ra, hơn nữa giá tiền trong hiệu của bọn đó còn rẻ hơn nhiều so với cửa hiệu của Đổng thúc. Muội và Hạ Hương vừa vặn đi qua, thấy rất nhiều người đều ở chỗ ấy mua thú bông, còn nói cái gì mà giá tiền lợi ích thực tế, tốt hơn so với cửa hiệu của Đổng thúc…”

Nghe lời nói này, trong lòng Tô La dần dần hiện ra một mùi vị khó nói lên lời. Trong thế giới ở kiếp trước, nàng sớm đã thấy đầy rẫy những loại chuyện này. Thẳng đến khi tự mình trải qua chuyện này, nàng mới hiểu rõ sự bất lực trong đó. Bây giờ việc có thể làm, xem ra chỉ có thể lấy chất lượng để thắng. Về phần nhãn hiệu riêng, đoán chắc rằng tác dụng không lớn, dù sao nơi này cũng không phát triển về phương diện này.

Đến lúc nhá nhem tối, Tô La không còn buồn bực giống lúc trưa khi nghe Thôi Tố Nhu kể về chuyện kia nữa. Sớm đều đã nghĩ về chuyện đó, nàng cũng xem như tương đối trấn định, chỉ là không biết Đổng lão gia làm thế nào, còn có trấn Thanh Nguyệt bên kia có xảy ra những chuyện tương tự hay không.

Lúc này, Tô La đang làm tổ ở trên giường vừa ăn bánh ngọt vừa đọc du ký khó hiểu. Nàng là tại vì sau khi mang thai mới biết nơi này cũng có rất nhiều tiểu thuyết gió trăng, Thôi Tố Nhu có một vài cuốn, nghe thấy nàng muốn tìm mấy bộ sách để giết thì giờ, lập tức chạy trở về phòng lấy ra vài cuốn sách tới đây.

Tô La vốn là ôm hứng thú thật lớn mở ra xem, nhưng khi nàng thấy nội dung vở kịch có chút quen thuộc, hướng đi quen thuộc, thật sự không còn tâm tình tiếp tục đọc nữa. Lúc trước lưu hành tiểu thuyết Hong Kong và Đài Loan, nàng không biết đã xem qua bao nhiêu tiểu thuyết tương tự, không nghĩ đến lúc này thế mà lại thấy tiểu thuyết cũng tương tự. Bởi vậy, nàng lại đành tình nguyện đọc mấy cuốn du ký khiến nàng nhức đầu, liền từ trong sách chu du đến khắp nơi.

Thôi Vô Nhàn ra ngoài một buổi chiều vừa mới về tới nơi không lâu, quản gia thấy hắn liền vội vội vàng vàng đi tới đối diện, sau đó từ trong tay áo lấy ra một phong thư đưa cho hắn, cung kính nói: “Đại đương gia, vừa mới đưa tới đây một phong thư cho phu nhân.”

Thôi Vô Nhàn nhận thư nhìn chữ viết, cũng giống thư Diêu thị gửi tới đây lần trước, khẽ gật đầu nói: “Ta biết rồi, ông đi xuống trước đi.”

Quản gia đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục bận việc của ông. Thôi Vô Nhàn đợi quản gia rời đi, cúi đầu xem thư trong tay, sau đó đi về phía Thúy Bách viện. Không lâu nữa là hết năm , xem ra vợ chồng Chu Bác Giang liền tính tự mình tới đây cũng phải chậm lại đến sang năm đi.

Vừa tiến vào trong phòng, một luồng khí nóng đập vào mặt. Thôi Vô Nhàn ở bên ngoài đi lại một lúc, thẳng đến khi khí lạnh trên người lui đi, mới giẫm chân ở thảm đi vào phòng trong. Nhìn nữ tử nhíu mày đọc sách đang làm tổ ở trên giường, trái tim nháy mắt có một dòng nước ấm chảy qua, khóe miệng không nhịn được nâng lên.

Lặng yên không một tiếng động đi đến bên mỹ nhân, nhìn nữ tử tay cầm sách từ trên xuống dưới. Đợi khi thấy đây là một cuốn du ký, lại có chút ngoài ý muốn nhíu mày. Thôi Vô Nhàn lẳng lặng nhìn trong sách có miêu tả một đoạn phong cảnh, đôi mắt thâm thúy giống như là đang nghĩ cái gì, lại giống như chẳng nghĩ gì cả.

Cứ như vậy một lát sau, Tô La cuối cùng phát hiện ra một chút khác thường. May mà khiến nàng phát hiện là khí tức khác thường mà nàng quá quen thuộc, nàng cũng không bị dọa sợ, chỉ là ngửa đầu ngắm nam tử tựa vào phía sau nàng: “Trở về bao lâu rồi? Sao cũng không nói với ta một tiếng?”

Thôi Vô Nhàn cười vòng qua mỹ nhân tháp, đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, duỗi tay kéo nàng vào trong ngực, đưa thư ra cho nàng: “Vừa mới trở về không bao lâu, Chu phu nhân gởi thư, nàng xem trước một chút.”

Thần sắc trong mắt Tô La hơi hơi chuyển, sau đó duỗi tay nhận thư. Đem sách trong tay để sang một bên, nhanh chóng mở thư ra xem một lần. Xem xong sau đó cất thư vào trong rồi đưa cho Thôi Vô Nhàn ở bên, yên lặng đợi hắn xem xong.

“Xem ra Chu công tử thực sự có ý muốn mang thú bông lên Trữ châu, năm sau tới cũng tốt. Trước tiên, chúng ta có thể nghĩ bàn việc làm ăn này ra sao cho tốt.” Thôi Vô Nhàn trong tay còn cầm thư, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sáng khó hiểu.

Tô La chính là có ý đó, nhưng trong lòng lại có một việc không bỏ xuống được, nghiêm túc suy nghĩ xong, ngẩng đầu nhìn cái cằm cường tráng, trong mắt hiển hiện một tia lo lắng, than nhẹ một tiếng nói: “Tướng công, chàng cảm thấy chúng ta và bọn Chu công tử hợp tác được sao?”

Lông mày Thôi Vô Nhàn hơi nhíu, ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu thả thong thả hỏi han: “Nàng lại lo lắng cái gì? Chẳng lẽ là lo lắng Đổng thúc có ý kiến?”

Tô La không trả lời, chỉ là trầm mặc gật gật đầu. Có lẽ là bên cạnh có một nam tử khiến nàng có thể an tâm dựa vào, trước giờ không dễ dàng biểu lộ ra yếu ớt lúc này đều biểu lộ ra, không có chút giấu diếm nào.

“Yên tâm đi, nàng và Đổng thúc kí kết văn kiện là loại văn kiện bình thường sở dụng, cũng không quy định chỉ có thể mua bán thú bông cho mình Đổng thúc. Nếu mà có người nghĩ cùng nàng trao đổi làm ăn thú bông, vẫn là có thể, chuyện này sẽ không phải chịu ước thúc của văn kiện.”

Quá hai ngày, tuyết liên tục rơi xuống mấy ngày rốt cục ngừng lại. Nhìn lại một lần, trên núi cao ở xa đều là tuyết đọng trắng xoá. May mà trên ngã tư đường tuyết đọng không hề dày, bằng không ngã tư đường này chỉ sợ sẽ là nửa bước cũng khó đi.

Mắt thấy mấy ngày nữa là sắp hết năm, trên trấn trở nên náo nhiệt hơn so với dĩ vãng. Không cần nói, khẳng định đều là tới mua hàng tết. Dù sao là sắp tới ngày quan trọng nhất năm, từng nhà đều hi vọng thừa dịp này mua những thứ bình thường không nỡ mua.

Bởi vì bây giờ Tô La thật sự không nên chạy ra đường đi lang thang, cho nên nàng đành nhờ Thôi Vô Nhàn giúp nàng tìm người mua ít hàng tết đưa về nhà mẹ đẻ. Nếu không phải tình huống bây giờ không cho phép, nàng lại thực sự hi vọng rằng bản thân tự đi .

Lúc Vĩnh Khang đem hàng tết đưa về Tô gia ngày hôm sau, Tô mẫu và Tô Văn đi tới Thôi phủ, vừa nhìn thấy Tô La liền nói sao nàng bảo người mua nhiều thứ như vậy, không cần lo lắng cái gì trong nhà cả.

Tô La vẫn mỉm cười đợi Tô mẫu oán hận, nàng biết Tô mẫu sẽ lo lắng nàng mua nhiều thứ như vậy về nhà, nhà Thôi Vô Nhàn đối với việc này có ý kiến, ngược lại khiến nàng ở Thôi gia sẽ không tốt, cho nên mới gấp gáp tới đây nhắc nhở nàng.

Đối với Tô mẫu thật lòng thật dạ quan tâm, Tô La cảm thấy ấm lòng. Đã là nữ nhi của Tô mẫu, đại tỷ của Tô Văn, có thể giúp đỡ , nàng tất nhiên sẽ không thoái thác. Mặc kệ nói thế nào, bọn họ đều là người thân của nàng ở thế giới này, đương nhiên không thể bởi vì gả cho người ta mà thay đổi.

Tô mẫu rất biết Tô La hiếu thuận, mỗi tháng đều sẽ cho bà tiền bạc nhiều khiến bà kinh ngạc. Tuy rằng nữ nhi nói chút tiền bạc đều là có từ xưởng nhỏ, bà vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ vì bà trước giờ không có nghĩ đến xưởng nhỏ thế nhưng kiếm ra nhiều tiền đến như vậy.

Nhưng mà bà biết rất rõ ràng đây đều là sự thật , trong thôn có mấy nữ tử làm công ở xưởng nhỏ. Các nàng ấy mỗi tháng mang tiền công về đều sẽ mua cho nhà mấy thứ bình thường không nỡ mua, mà người nhà bọn họ khi thấy bà, đều là nói lời cảm kích với bà, bà biết đây hết thảy đều là vì nữ nhi nhà bà.