Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Chương 8: Chuẩn bị trước ngày lại mặt




Ngày thứ hai rất sớm, Vương Lâm cảm giác bên cạnh có người đứng lên, mơ mơ màng màng hỏi : “Giờ nào rồi?”

Lý Đại Thạch nhìn xem bên ngoài, vừa đắp lại chăn cho Vương Lâm vừa trả lời: “Giờ mẹo, nàng dâu nàng ngủ thêm một lát đi, hôm nay ta muốn vào núi săn mấy con chim trĩ và thỏ hoang, ngày mai khi lại mặt theo theo biếu cha nương nếm một chút.”

“Vậy ta dậy nấu cơm chàng ăn xong rồi đi, sau đó lại chuẩn bị cho chàng chút lương khô và nước.” Nói xong, Vương Lâm liền ngồi dậy, chuẩn bị mặc quần áo.

Lý Đại Thạch nắm lấy tay Vương Lâm nói: “Nàng dâu không cần, tự ta xuống phòng bếp lấy mấy bánh màn thầu tối qua ăn còn thừa ở trên đường ăn là được, đi sớm chút hẳn là buổi trưa có thể trở về, nàng mau nằm xuống ngủ thêm lát nữa đi.” Nói xong không quên đỡ Vương Lâm nằm xuống, đắp kín chăn cho nàng xong rồi mới xuống giường.

Vương Lâm dặn dò: “Vậy chàng phải cẩn thận chút, đừng vào sâu trong núi, săn một hai con chim trĩ là được, gặp phải động vật to một mình chàng không đối phó được ngàn vạn lần đừng cậy mạnh, bây giờ chàng không phải chỉ có một mình, ta ở nhà làm tốt cơm trưa chờ chàng trở về.”

Lần đầu tiên có người nói với mình vào trong núi phải cẩn thận, bản thân không phải một người, có nàng dâu ở nhà chờ mình về ăn cơm. Lý Đại Thạch cảm động đến không được, cười ngây ngô nói với Vương Lâm: “hắc hắc, nàng dâu, ta đã biết, nàng ở nhà cũng phải cẩn thận, có việc thì gọi Đại tẩu bên kia, nàng người tốt lắm. Ta nhất định đúng giờ trở về.” Nói xong liền bước đi.

Một lát sau, Vương Lâm nghe được tiếng đóng cổng, sau đó liền mơ mơ màng màng ngủ.

... ...... ........

Khi tỉnh lại trời đã sáng hẳn, bên ngoài nơi nơi đều là tiếng chim hót, sáng sớm như vậy thật tốt, ngày như vậy thật tốt, Vương Lâm vừa nghĩ vừa mặc quần áo.

Mở cửa ra, duỗi duỗi thắt lưng mỏi, đi vào nhà bếp, Vương Lâm thấy trong tủ bát còn một chén cơm đêm qua ăn thừa, trong rổ còn thừa lại năm sáu cái bánh bao không thấy nữa, chắc là Lý Đại Thạch mang theo làm lương khô rồi. Dù sao chỉ có một mình, Vương Lâm định đem bát cơm thừa còn lại trực tiếp nấu thành cháo loãng làm bữa sáng.

Vương Lâm thổi lửa, đổ một bầu nước vào nồi, dùng cơm thừa làm một chén cháo loãng chắc là đủ, lại ra vườn rau hái được một nắm cải thìa rửa sạch. Trở lại nhà bếp nước trong nồi đã sôi, Vương Lâm liền thả cải trắng vào trong nồi, sau đó cũng bỏ cơm nguội vào trong đó, thêm chút muối và chút dầu, chờ nước sôi lần nữa, cháo loãng liền tốt lắm.

Ăn sáng, thu dọn nhà bếp sạch sẽ, Vương Lâm lại đi quét dọn nhà chính, phòng ngủ và sân. Chờ sau khi đều đã quét dọn sạch sẽ những nơi đó, Vương Lâm muốn đi nhà kho nhìn xem nhà mình còn bao nhiêu lương thực, thuận tiện dọn dẹp nhà kho một chút.

Tiến vào nhà kho, bên tay phải đặt 5 bao to hạt ngũ cốc (mỗi túi có khoảng 5 đấu, 5 túi này hẳn là hạt kê mới năm nay mới thu hoạch), nửa bao gạo đã xát trấu, hai bao ngô (ngô tốt và xấu xen lẫn với nhau, vậy không thể ăn, chỉ có thể dùng cho heo, gà ăn, dù sao Vương lâm là nghĩ như vậy). Hai to túi lúa mì, hơn một nửa túi bột mì (ước chừng 4 đấu), một túi đậu tương (ước chừng 2 đấu), một túi nhỏ đậu phộng (khoảng hai đấu), một giỏ lớn khoai lang (khoảng 1 thạch), những thứ này chắc là lương thực năm trước. Trừ hạt thóc năm nay còn chưa thu hoạch ra, nếu thu hoạch toàn bộ đặt trong phòng này không biết có đủ không; bên góc trái đặt mấy cái cuốc, liềm và rìu.

... ...... ...

Vương Lâm lấy ba củ khoai lang dự định buổi trưa nấu khoai lang với cơm ăn, đến vườn rau sau nhà hái được ba quả dưa chuột, buổi trưa trời nóng nực ăn rau trộn không còn gì tốt hơn; hái được chút đậu đũa non làm món đậu đũa xào tái; lại hái được một bó to cải trắng làm canh cải trắng uống. Bởi vì trong nhà không có thịt, cho nên chỉ có thể làm mấy món này, Vương Lâm định ngày nào đó đi trấn trên mua chút thịt về ăn cho đỡ thèm. Chờ Lý Đại Thạch trở về nếu thu hoạch tốt cũng có thể lấy chim trĩ và thỏ hoang ăn cho đỡ thèm.

Làm xong những việc đó cũng sắp đến buổi trưa, Vương Lâm tính toán nấu cơm sớm một chút, để Lý Đại Thạch trở về là có thể ăn cơm, hắn khẳng định đói chết rồi.

Làm xong cơm cũng vừa đến buổi trưa, Lý Đại Thạch còn chưa trở về, Vương Lâm bỏ toàn bộ đồ ăn vào trong nồi cho nóng rồi ra ngoài cửa đón Lý Đại Thạch, đợi chừng một khắc Vương Lâm liền thấy Lý Đại Thạch xuất hiện chỗ góc rẽ ruộng ngô nhà mình, lập tức đi tới. Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đi về phía mình, cũng cao hứng đi về phía Vương lâm, vừa đi còn không quên quan tâm nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, sao nàng lại ra đây, mặt trời lớn như vậy nắng cháy nàng thì sao bây giờ!” Nhưng trong lời nói không khó nghe ra cao hứng, nàng dâu ra đón mình, thật tốt!

Vương Lâm dùng ống tay áo lau mồ hôi cho hắn, không chút để ý nói: “Không có việc gì, nào có bao xa đâu, yên tâm đi, thân thể ta rất tốt. Hôm nay đói bụng lắm đúng không, mau về nhà rửa tay chân là có thể ăn cơm rồi.” Vương Lâm thật ra rất muốn hỏi xem hôm nay hắn thu hoạch thế nào, nhưng thấy hắn đầu đầy mồ hôi, vẻ rất mệt, Vương Lâm có chút đau lòng, cho nên vẫn để hắn về nhà nghỉ ngơi trước.

“Nàng dâu, không có việc gì, không cần lau cho ta, đừng làm bẩn quần áo nàng. Chúng ta mau về nhà đi, chỗ này nóng.” Lý Đại Thạch một tay xách con mồi, một tay kéo bàn tay đang lau mồ hôi cho hắn của Vương Lâm xuống, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, vẫn là nàng dâu của mình tốt, nhìn đi, rất đau lòng mình.

Vương Lâm tùy cho Lý Đại Thạch nắm tay mình cùng hắn về nhà, đây là cuộc sống hôn nhân a, thật tốt.

... .......

Về nhà, Lý Đại Thạch đặt con mồi ngoài cửa, lấy nước Vương Lâm đã chuẩn bị cho hắn lau mặt, xong liền tiến vào nhà chính.

“Nàng dâu, cơm nàng nấu ngon thật, đặc biệt là cơm khoai lang này, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng ăn qua thức ăn ngon như vậy đâu.” Lý Đại Thạch liên tục ăn năm bát cơm, quét sạch đồ ăn trong mâm một chút cũng không thừa.

Sau khi ăn xong, Lý Đại Thạch và Vương Lâm cùng nhau kiểm kê con mồi, “Nàng dâu, hôm nay vận khí của ta không tệ, đánh được 4 con chim trĩ, ba con thỏ hoang, chúng ta không có đi chợ mua đồ lại mặt, ngày mai ta mượn ba con chim trĩ và ba con thỏ hoang, để lại một con gà rừng cho nàng bồi bổ, lại lấy hai đấu thước và hai đấu bột mì, nàng xem có đủ hay không, không đủ để ta lấy thêm.”

Vương Lâm nghe Lý Đại Thạch nói hắn chuẩn bị nhiều thứ như vậy làm lễ lại mặt, rất là cao hứng, nhưng lại cảm thấy có phải rất nhiều hay không, không xác định hỏi: “Đại Thạch, vậy không phải là rất nhiều chứ?”

“Làm sao có thể nhiều, ta còn ngại ít đấy, có thể lấy được nàng là phúc khí tám đời của ta, lấy chút này nọ như vậy biếu cho nhạc phụ nhạc mẫu làm sao có thể nhiều đâu.” Giọng điệu một bộ đương nhiên nói.

Vương Lâm nghe xong vô cùng cảm động, bổ nhào qua ôm cổ Lý Đại Thạch, hung hăng hôn một cái lên má Lý Đại Thạch: “Đại Thạch, chàng thật sự là quá tốt, gả cho chàng cũng là chuyện tốt nhất mà ta làm.”

Lý Đại Thạch sắc mặt đỏ sậm, vội vươn tay ôm trụ Vương Lâm phòng ngừa nàng ngã xuống, trong lòng vì hành vi và lời nói của Vương Lâm mà thật sâu chấn động, hóa ra nàng dâu cũng rất thích mình này! Nghĩ liền cười hắc hắc ra tiếng.

Vương Lâm thấy bộ dạng ngốc này của hắn, cười nói: “Đồ ngốc!” Trong giọng nói bao hàm thân thiết mà ngay cả bản thân Vương Lâm cũng không biết.

... ...... ...... ....

Buổi tối Lý Đại Thạch từ phòng ngủ lấy ra một cái hộp gỗ giao cho Vương Lâm đang ngồi trên kháng, “Nàng dâu, nàng cất kỹ, đây là tiền tiết kiệm mấy năm nay của ta, nàng có cái gì muốn mua thì mua, không cần nghĩ tiết kiệm, ta sẽ nỗ lực kiếm tiền.”

Vương Lâm tiếp nhận hộp gỗ mở ra, bên trong đặt một thỏi 10 lượng và một thỏi 5 lượng bạc, đây là đầu to; bên kia đặt 5, 6 lượng bạc vụn, hai chuỗi đồng tiền (có 2000 văn tức 2 lượng bạc) và bảy tám chục đồng tiền lẻ. Tất cả cộng lại có khoảng 23 lạng lẻ 87 văn, đây đối với một nhà nông bình thường xem như một khoản gia sản rất lớn, tiêu dùng tiết kiệm dùng đến mười năm cũng không thành vấn đề.

“Đại Thạch, không nghĩ tới của cải của chúng ta còn rất phong phú! Chàng thật sự rất có khả năng.” Một lạng bạc trắng = 1000 đồng tiền = 660,8 nguyên nhân dân tệ. Vậy trong tay nàng có 1 vạn 6000 đến 1 vạn 7000 đồng tiền, kiếp trước bản thân còn chưa có đến 1 vạn đồng đâu.

Lý Đại Thạch được thê tử khen trong lòng đắc ý: nhìn đi, nàng dâu đang dùng bái ta kìa!

Vương lâm lấy riêng một thỏi 10 lượng ra đặt trong một cái lọ nhỏ, dời bàn trang điểm đi, chôn lọ nhỏ xuống đất, dẫm lại dẫm, sau đó mới dời bàn trang điểm về lại chỗ cũ; lại lấy 10 lượng dùng giấy dầu bao lại giấu trong tường phía sau tủ quần áo; bạc vụn và hai chuỗi đồng tiền còn lại đặt trong hộp gỗ khóa lại trong ngăn tủ nhỏ phía trên tủ quần áo, sau đó lấy 70 đồng tiền lẻ ra đặt dưới đệm trên kháng, như vậy phương tiện dùng, thừa lại 10 đồng tiền đưa cho Lý Đại Thạch bảo hắn tự mình cất kỹ, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

Sau khi làm tốt những chuyện này Vương Lâm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, đây chính là gia sản liên quan đến sống còn của nhà mình đấy!

... ...... ...... ...

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm rốt cuộc ngồi ở trên kháng ngủ mới tiến lại, nói: “Nàng dâu, thời gian không còn sớm, chúng ta mau đi nghỉ ngơi đi.”

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng gấp gáp liền biết hắn đang nghĩ gì, bản thân tối qua cũng hứa hẹn cho hắn, cho nên tùy Lý Đại Thạch ôm ấp nằm ở trên giường, không quên dặn hắn: “Hôm nay chỉ có thể một lần, ngày mai sáng sớm còn phải về nhà mẹ đấy.”

Lý Đại Thạch vội vàng cởi quần áo của Vương Lâm và mình, có lệ gật đầu, nghĩ: một lần thì một lần, bản thân làm lâu một chút là được.

Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch gật đầu liền mặc hắn làm, nếu Vương Lâm biết Lý Đại Thạch chỉ làm một lần, nhưng một lần chính là hơn một canh giờ mà nói, khẳng định không chỉ sẽ hạn định số lần mà còn hạn định luôn cả thời gian – chỉ có thể làm một lần, nhưng nhiều nhất nửa canh giờ.

“Đại Thạch chàng to quá, mau đi ra, ta phía dưới trướng không được, đau chết mất.” Vương Lâm dù sao cũng là lần thứ hai thừa hoan, thân mình còn rất mềm mại, hơn nữa Lý Đại Thạch kích cỡ quá lớn, Vương Lâm và hắn căn bản không cùng một cấp bậc.

Lý Đại Thạch nhìn bản thân vừa mới tiến vào được một nửa, nhịn xuống xúc động muốn đi vào toàn bộ an ủi nói: “Nàng dâu, ta không đi vào, nàng nhịn nhịn, lập tức sẽ không đau nữa.”

... ........

Lát sau, trong phòng truyền đến tiếng nữ nhân khóc xin khoan dung: “Hu.... ....... hu.... .... Đại Thạch, chàng....... A, a..... Chậm một chút, ta.... ..... ừ ừ.... Không được.” Đáp lại nữ nhân chỉ là càng ra sức vận động.

Một lúc lâu sau, Lý Đại Thạch hét lớn một tiếng, tận tình ở trong cơ thể Vương Lâm phóng ra bản thân, sau đó ghé vào trên người Vương Lâm hưởng thụ khoái cảm cuối cùng, chờ sau khi tất cả đều trở về bình lặng, đứng lên dùng khăn cẩn thận lau người cho Vương Lâm, cũng lau cho bản thân, rồi lên giường ôm Vương Lâm sớm đã mê man cảm thấy mỹ mãn ngủ.