Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 70: Giận dữ




*Tiểu Vân lại lên sàn a*

Trong một đình viện lớn, thiếu nữ một thân y phục hồng nhạt đang an tĩnh nằm trên giường trúc nhỏ dưỡng thần với... một đống dưa chuột đắp trên mặt. Xung quanh không có ai, tiếng gió thổi hiu hiu rất dễ đưa người ta đi vào giấc ngủ. Chỉ nghe thiếu nữ hơi thở đều đều, hai mắt khép lại, hàng mi dài rủ xuống trên gương mặt tạo thành hai cái bóng nhỏ. Hai tay nàng đan lại đặt trên bụng, tư thế khi ngủ vô cùng tao nhã an tĩnh mà thoải mái.

Tiểu Vân ở tại nơi này cũng đã gần nửa tháng rồi, cả ngày hết ăn lại nằm, hết nằm lại chơi, không phải động tay động chân vào việc gì hết. Mà cái kẻ vác nàng đến đây thì lại chẳng thấy tăm hơi đâu. Nửa tháng trước Nhị vương gia kêu nàng sắp xếp quần áo rồi cùng hắn rời khỏi doanh trại. Tiểu Vân nàng ban đầu còn kiên quyết không đi, nhưng rồi bị hắn dọa một trận, rốt cuộc cũng đành ngoan ngoãn nghe lời. Hắn đem nàng đưa về phủ Vương gia, an bài tại một viện không lớn không nhỏ, còn cấp cho nàng hai nha hoàn để hầu hạ. Hắn sắp xếp cho nàng quả thực chu đáo, nhưng chung quy trong lòng Tiểu Vân vẫn có khúc mắc. Hắn tại sao phải làm vậy? Mặc dù hắn cấp nàng điều kiện rất tốt, nhưng lại không cho phép nàng ra phủ, vậy là sao? Ngày nào nàng cũng chỉ có thể quanh quẩn trong viện nhỏ này, sắp nửa tháng, người nàng càng ngày càng uể oải. Buổi trưa hôm nay, vì không thích ở lại trong phòng bí bách, nàng nhờ nha hoàn làm giúp ít dưa chuột cắt lát, vừa để dưỡng nhan, vừa có cơ hội ở bên ngoài ngắm cảnh. Mà đình viện này xác thực rất tốt,ở đây có thể nhìn bao quát toàn cảnh xung quanh, quả là lạc thú!

Nhị vương gia vừa từ trong triều trở về, quản gia vừa thấy hắn đã vội vàng đi lên nghênh đón:

“Nô tài tham kiến vương gia!”

Nhị vương gia chân trước vừa bước vào đã vội hỏi:

“Phúc bá, nàng hôm nay thế nào?”

Phúc bá tươi cười đầy mặt, nhanh chóng đáp:

“Tiểu thư vẫn ở trong đình viện ngắm cảnh, nha hoàn vẫn ở bên cạnh hầu hạ!”

Từ lúc Hách Liên Ngạo Thiên đưa Tiểu Vân về phủ, tất cả người làm trong phủ đều đã tự ngầm hiểu với nhau, nữ tử này là Vương phi tương lai của bọn họ, nên đối với Tiểu Vân rất cung kính. Phúc bá làm trong phủ này đã lâu, tận mắt nhìn Nhị vương gia trưởng thành, bao nhiêu năm qua còn chưa thấy người đưa nữ nhân về phủ, vậy mà bây giờ... Cùng lắm thì qua vài tháng nữa, người trong phủ liền có lộc ăn rồi!

Hách Liên Ngạo Thiên triều phục cũng không thay, cứ như vậy đi đến viện của Tiểu Vân. Phất tay cho đám người hầu đi ra ngoài, hắn nhẹ bước chân đi vào trong viện. Lúc nhìn đến nàng, Nhị vương gia thật có loại cảm giác muốn cười. Nàng như thế nào lại đem trái cây dính hết trên mặt thế kia? Không tiếng động ngồi xuống bên cạnh nàng, Hách Liên Ngạo Thiên thật chậm rãi đem từng miếng dưa chuột trên mặt nàng lấy xuống. Không biết là trùng hợp hay cố ý, còn lại hai miếng cuối cùng lại chia đều hai bên mắt nàng, nhìn qua có chút buồn cười. Mím chặt môi để không cười ra tiếng, Hách Liên Ngạo Thiên run run đưa tay lấy hai miếng dưa chuột xuống để vào cái đĩa trên bàn, sau đó im lặng ngắm nàng ngủ. Tiểu Vân khi ngủ luôn rất có quy củ, ở hiện đại nàng là nữ minh tinh nổi tiếng, bất cứ lúc nào cũng bị người ta dõi theo, vậy nên nàng tự rèn cho mình những thói quen tốt như ăn, ngủ, lúc nói chuyện,... vậy nên nàng mới giữ vững được sự nổi tiếng của mình. Lúc này không biết nàng đang mơ thấy gì, khóe môi hơi gợn lên nụ cười nhẹ nhàng. Nhìn khuôn mặt nữ tử nhu hòa mỉm cười, trái tim Hách Liên Ngạo Thiên nháy mắt mềm xuống, hắn vươn tay, nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má non mềm của nàng. Hai má không đủ, lại đến mắt, rồi mũi, cuối cùng dừng lại đôi môi hồng nhuận, ngón tay lưu luyến dừng ở đó không muốn rời đi. Xúc cảm mềm mại âm ấm truyền đến khiến lòng hắn ngứa ngáy, chỉ muốn cúi xuống, dùng môi mình cảm nhận hương vị nhẹ nhàng mất hồn ấy...

“Ưm...” Đang ngủ say, Tiểu Vân bỗng chốc cảm thấy khó thở. Nàng nhíu mày, miệng há ra muốn hít thở, không ngờ lại tạo cho người ta điều kiện khi dễ mình, cứ như vậy, Hách Liên Ngạo Thiên không bị cản trở xâm nhập miệng nàng thật sâu, đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng ấm nóng, cảm nhận vị ngọt ngào từ nàng khiến hắn trầm mê không cách nào thoát ra được. Hôn càng sâu, ý thức Hách Liên Ngạo Thiên càng hãm sâu, một dòng điện xa lạ chạy dọc thân thể hắn, luồng nhiệt nóng từ phía dưới xộc thẳng lên đầu. Hách Liên Ngạo Thiên thầm rủa một câu. Hắn lại có thể muốn nàng ngay lúc này!

Thần trí Tiểu Vân bị hắn hôn cho mơ mơ hồ hồ, nàng chỉ cảm giác bản thân sắp không thở nổi, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên, trong vô thức giãy dụa muốn thoát ra, nhưng không ngờ lại bị người nào đó giữ lại. Hách Liên Ngạo Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ bé của nàng đỏ ửng, hắn động tình lại cúi xuống hôn môi thơm của nàng, bàn tay không an phận bắt đầu di chuyển lung tung. Cảm giác mát lạnh truyền tới, nháy mắt liền thanh tỉnh đầu óc mơ hồ của Tiểu Vân, nàng lập tức mở bừng mắt, sau đó liền trợn tròn con ngươi. Áo ngoài của nàng không biết từ lúc nào đã bị cởi ra, trung y trắng thuần tuột xuống một bên để lộ bờ vai trắng mịn nõn nà, mơ hồ còn thấy được áo lót màu trắng ở bên trong. Mà, một cái đầu nam nhân còn đang chôn trên vai nàng! Tiểu Vân lập tức phát hỏa! Mặt nàng “xoát” một cái đỏ ửng, Tiểu Vân dùng hết hơi sức đẩy cái người nam nhân đang ở trên người mình ra, rồi lại dùng hết mười phần sức lực hét to:

“Cút ra, đại sắc phôi!”

Hách Liên Ngạo Thiên bị nàng đẩy ra, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt nhiễm dục hỏa như có ngọn lửa cháy hừng hực khiến Tiểu Vân bất giác lui lại. Nàng luống cuống kéo vạt áo lên, hai mắt trừng trừng nhìn hắn đầy cảnh giác. Nhưng Tiểu Vân không biết, bộ dạng của nàng lúc này có bao nhiêu là gợi cảm dụ hoặc. Cánh môi hơi sưng đỏ ửng mê người, thủy mâu như có nước trừng lớn, khuôn mặt bé nhỏ đỏ hồng, quần áo trên người xốc xếch, mà đối với người đã nếm qua tư vị mê hồn như Hách Liên Ngạo Thiên, nàng như vậy chỉ càng châm lên dục hỏa của hắn. Cúi đầu cười trầm thấp, thanh âm khàn khàn lại vô cùng mê người vang lên:

“Vân nhi, nàng như vậy là đang câu dẫn ta sao?”

Dứt lời, hắn lại nhào lên. Lần này hắn trực tiếp ép nàng xuống giường trúc, chuẩn xác bắt lấy hai cánh môi hồng nhuận, ép lời phản đối của nàng lại trong miệng, một tay kiềm giữ tay nàng, tay còn lại bắt đầu chu du trên cơ thể nàng. Tiểu Vân sợ hãi trừng lớn con mắt, nàng ra sức giãy dụa, quẫy đạp, nhưng làm cách nào cũng không thể thoát ra, mà lại càng kích thích hắn hôn nàng sâu hơn. Cảm giác dưỡng khí trong phổi cũng sắp hết, Tiểu Vân lấy hết hơi sức muốn la lên, nhưng lời phát ra lại chỉ là những tiếng “A... A... A...” đứt quãng.

Hách Liên Ngạo Thiên hôn nàng một hồi mới buông ra, hắn tựa trán mình lên trán nàng, hai mắt đen sâu nhìn thẳng vào mắt nàng, cất giọng trầm khàn:

“Nàng không biết giãy dụa như vậy chỉ càng kích thích dục hỏa của nam nhân hay sao?”

Quả nhiên, hắn vừa nói vậy, Tiểu Vân lập tức ngừng giãy dụa. Nàng trợn mắt nhìn hắn, giận dữ mở miệng:

“Ngài mau buông ta ra!”

“Buông nàng ra?” Hách Liên Ngạo Thiên bỗng bật cười “ Bổn vương còn chưa lấy đủ lợi tức, sao lại dễ dàng buông tha như vậy được?”

Tiểu Vân rốt cuộc không nhịn được mà cáu giận, nàng hét lên:

“Nhị vương gia, ngài thân là vương gia cao quý, sao lại không nói lí lẽ như vậy chứ? Ngài bắt ép tiểu nữ ở đây đã là không hợp với lẽ thường, ngài lại còn, còn... Ngài bảo nếu như chuyện này truyền ra, sau này làm sao còn ai dám đến hỏi cưới tiểu nữ chứ?”

Nàng vốn không quan tâm lắm đến chuyện trinh tiết, suy nghĩ của người hiện đại như nàng đây dù sao cũng rất thoáng, nhưng tình hình trước mắt này, bắt buộc phải dùng đến cái cớ này để hắn thả nàng. Nào ngờ, Hách Liên Ngạo Thiên không thả nàng, ngược lại càng ép càng chặt, trong mắt hắn thoáng qua ý giận, hắn cười gằn, nghiến răng nói:

“À, hay là bây giờ bổn vương ăn sạch nàng ở đây, sau đó chịu trách nhiệm cưới nàng vào cửa nhỉ? Thấy thế nào?”

Nữ nhân đáng chết này, không quá vài ngày nữa nàng chính là nữ nhân của hắn, còn dám tính đến chuyện sau này muốn gả ra ngoài, nàng chính là muốn hắn tức chết có phải hay không?

“Ngươi, không được!” Nghe hắn nói vậy, Tiểu Vân gắt gao che lại thân thể mình, sợ hãi lùi ra phía sau, nhưng lại bị Hách Liên Ngạo Thiên bắt lấy. Hắn gắt gao ôm siết nàng vào lòng, dùng giọng nói giận dữ bá đạo tuyên bố:

“Trước kia nàng là người của bổn vương, bây giờ là người của bổn vương, sau này là người của bổn vương, kể cả khi chết nàng cũng là người của bổn vương, vậy nên đừng có nghĩ đến chuyện gả ra ngoài! Nếu nàng còn ở trước mặt bổn vương nói muốn gả đi, đừng trách bổn vương hạ thủ không lưu tình!”

Sắc mặt Tiểu Vân trắng bệch, nàng ngồi ngơ ngẩn trên giường trúc, hắn rời đi lúc nào cũng không biết, bên tai chỉ quanh quẩn mỗi câu nói bá đạo tràn đầy tính chiếm hữu của hắn. Nam nhân này... Đè xuống trái tim đang đập loạn, Tiểu Vân thất tha thất thểu chạy về phòng đóng chặt cửa. Lúc nào cũng vậy, cảm xúc của nàng luôn bị hắn chi phối. Còn lời tuyên bố bá đạo kia nữa... khóe môi Tiểu Vân bỗng nở nụ cười ngọt ngào, nàng đặt tay lên trái tim mình, cẩn thận nghiền ngẫm, cẩn thận hồi tưởng...

Hắn thích nàng?

Nàng có thể chắc chắn!

Nàng cũng thích hắn?

Cái này nàng còn có thể chắc chắn gấp đôi!

Suốt mấy ngày sau đó, Tiểu Vân đều rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa ngơ. Nàng lúc tỉnh dậy thì ngổi ngẩn ra trên giường, lúc ăn cơm thì làm rơi đũa, lúc chải đầu thì cầm cây lược ngồi trước gương hồi lâu sau đó lại cười khúc khích. Nha hoàn Liên nhi bên cạnh nàng thấy nàng như vậy cũng không biết tại sao, chỉ là tâm tình của chủ tử nàng có vẻ rất tốt.

Buổi trưa ăn cơm xong, Tiểu Vân vỗ vỗ bụng, mang Liên nhi đi ra ngoài đi dạo. Hậu viện vương phủ rất lớn, nàng có dùng cả ngày cũng đi không hết được. Bây giờ tiết trời bắt đầu ấm áp, cây cỏ tươi tốt nảy mầm, không quá vài tháng nữa là Tết, còn vài tuần nữa lại là đại thọ tám mươi của Thái hậu. Đến lúc đó nàng và Tiểu Khuynh, Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn sẽ lại có dịp hội họp rồi. Bọn họ sẽ cùng đón năm mới đầu tiên ở thời không này, sẽ cùng nhau trang trí phòng ở, sẽ cùng nấu ăn, cùng làm bánh chẻo mừng tết, cùng xem pháo hoa trong lễ giao thừa. Càng nghĩ, tâm tình Tiểu Vân càng tốt, nàng cước bộ rất nhanh đã đi vào hoa viên. Nơi nơi một màu xanh lẫn trong sắc trắng của tuyết, bước chân Tiểu Vân nhẹ giẫm lên, tuyết kêu lạo xạo dưới chân. Bỗng nhiên, trong đầu Tiểu Vân nảy ra một ý tưởng. Nàng kéo tay Liên nhi lại, thì thầm vào tai nàng mấy câu, sắc mặt Liên nhi lập tức tái xanh, nàng vội vàng lùi ra sau mấy bước, hốt hoảng nói:

“Không, không được đâu tiểu thư, người không thể ra phủ...”

Liên nhi còn chưa nói xong, Tiểu Vân đã đi lên trước bịt miệng của nàng. Kéo Liên nhi vào sau một hòn giả sơn, Tiểu Vân vội vàng làm nũng:

“Được mà, được mà, Liên nhi cô nương đồng ý đi mà! Ta hứa là chỉ đi nửa ngày thôi, chỉ nửa ngày thôi! Hơn nữa không phải còn Liên nhi ngươi đi cùng ta sao a, ta còn cái gì phải lo lắng chứ?”

Liên nhi vẫn sợ hãi lắc đầu:

“Không được đâu tiểu thư, vương gia đã nói là ngài không được ra phủ...”

Tiểu Vân không phục kêu lên:

“Mặc kệ hắn đi!” Xong lại ra sức dỗ dành:

“Làm ơn đi mà Liên nhi! Ngươi xem ta ở nơi này đã nửa tháng rồi, nếu ta mà không đi đâu đó, chắc chắn trên người ta sẽ nổi mốc cho xem!”

Liên nhi xoắn khăn tay, bắt đầu do dự. Tiểu Vân thấy vậy lại càng ra sức tấn công:

“Không phải ngươi nói ngươi muốn ăn điểm tâm của Vi Nguyệt lâu sao? Đi với ta, ta sẽ mua cho ngươi!”

Sắc mặt Liên nhi ửng đỏ, nàng ngượng ngùng liếc mắt, ấp úng hỏi:

“Có thể chuẩn bị thêm một phần... cho Lý đại ca không?”

Nói xong lập tức cúi đầu xuống. Trong bụng Tiểu Vân âm thầm cười gian. Có gian tình a có gian tình! Nghe bảo thì cái vị Lý đại ca kia là một thị vệ trong phủ, hắn ta đối xử với Liên nhi rất tốt, bảo sao tiểu cô nương này lại động tâm. Hắc hắc, xem ra mấy ngày tới nàng có việc để làm rồi! Nhưng bây giờ, nhiệm vụ trước mắt là phải lừa được Liên nhi ra phủ. Vậy nên Tiểu Vân rất nghiêm túc, gật đầu, nói chắc như đinh đóng cột:

“Tất nhiên!”

Sắc mặt Liên nhi đã đỏ ửng, nàng nhỏ giọng nói:

“Vậy, đi nửa ngày cũng được!”

Tiểu Vân hoan hô một tiếng, chỉ thiếu nước đi lên ôm cổ Liên nhi mà hôn thôi! Nhưng nàng cố nhịn lại, mang theo tâm trạng vui vẻ ấy cho đến tận sáng hôm sau.

Cửa sau phủ vương gia thông ra một cái ngõ nhỏ, Liên nhi dúi ít tiền cho hai thị vệ canh cửa, sau đó hai người thuận lợi ra ngoài. Vừa ra khỏi ngõ, Tiểu Vân đã vươn vai hét tướng lên:

“Oa, tự do muôn năm!”

Đến lúc nhận ra đang có rất nhiều ánh mắt nhìn nàng, Tiểu Vân mới xấu hổ thu tay lại, che mặt kéo Liên nhi lẩn mình vào đám đông. Xấu hổ, xấu hổ chết mất! Nhưng như vậy thì không đủ làm giảm hứng thú dạo chợ của nàng đâu! Tiểu Vân lè lưỡi nói thầm, lập tức liền kéo Liên nhi đi thăm thú khắp nơi. Phố xá cổ đại quả thực náo nhiệt, cái gì cũng có, nhưng vẫn chưa đủ nhộn nhịp bằng chợ đêm ở hiện đại. Trên đường người đi kẻ lại, các gian hàng bán đồ trang sức lóng lánh thu hút rất nhiều các cô nương tiểu thư ghé lại xem, Tiểu Vân cũng ghé lại nhìn chút, sau khi chọn cho Liên nhi một chiếc vòng ngọc, lúc rời đi nàng lại thoáng nhìn thấy trong đống trâm cài có một chiếc ngọc quan cài đầu. Hơi ngạc nhiên cầm lên xem xét, trong nháy mắt nàng liền bị thu hút. Ngọc quan làm từ thứ sứ trong suốt màu tím, ở giữa gắn một viên ngọc thạch lóng lánh, từng hoa văn chìm nổi vô cùng sống động, ắt hẳn là từ tay thợ thủ công vô cùng tài giỏi làm ra. Đám thiên kim tiểu thư đã kéo nhau đi hết, chỉ còn mỗi Tiểu Vân đứng ngơ ngẩn ở gian hàng với chiếc ngọc quan trên tay. Nàng hình dung nếu thứ này mà cài trên tóc Hách Liên Ngạo Thiên, chắc chắn sẽ rất soái đi? Nghĩ như vậy, trên mặt nàng không khỏi rộ lên hai đám mây hồng hồng. Liên nhi đứng bên cạnh thấy điệu bộ nàng khả nghi, nàng nhìn chiếc ngọc quan màu tím trên tay Tiểu Vân, che miệng cười gian hỏi:

“Tiểu thư, ngài định mua ngọc quan này tặng cho vương gia sao? A, nói mới nhớ, cũng sắp đến sinh thần của vương gia rồi a, nếu vương gia mà biết ngài mua quà tặng ngài ấy thì chắc chắn sẽ rất vui mừng!”

Xoát một cái, khuôn mặt Tiểu Vân đỏ bừng như ăn phải ớt, nàng luống cuống che cái miệng đang không ngừng bô lô ba la của Liên nhi lại, trừng mắt nhìn nàng:

“Ngừng, còn nói nữa là ta sẽ không để ý đến ngươi nữa đâu!”

Liên nhi le lưỡi nghịch ngợm với nàng, bất quá ánh mắt nhìn về phía ngọc quan càng lộ ra tán thưởng cùng sùng bái. Tiểu thư nhắm cũng thật chuẩn, ngọc quan này mà để tặng vương gia chắc chắn là vô cùng thích hợp!

Bà lão bán hàng nhìn hai chủ tớ các nàng trêu qua ghẹo lại, mỉm cười hiền từ nhìn Tiểu Vân, hỏi:

“Cô nương vừa ý chiếc ngọc quan đó sao?”

Giật mình hồi thần, Tiểu Vân ngẩng lên nhìn, có chút ngơ ngác, thấy bà lão mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp lại đỏ rần, nàng vội vàng nói:

“A, không...”

Bà lão bán hàng cầm chiếc ngọc quan trong tay nàng , vừa vuốt ve trong tay vừa chậm rãi kể:

“Chiếc ngọc quan này là do phu quân của ta tặng, ông ấy tiến vào giang hồ đã mấy chục năm, trước lúc đi xa đã nói với ta khi nào không còn lưu luyến chờ đợi thì đem ngọc quan này đi trao cho người có duyên khác. Coi như giữa chúng ta đã có một đoạn duyên tốt đẹp, nhưng số phận lại không thể khiến hai người bên nhau đến già. Ta hi vọng chiếc ngọc quan này kết nối một mối lương duyên tốt đẹp khác, nhưng đã rất lâu rồi, ngọc quan vẫn nằm đó không người để ý, thật không ngờ hôm nay lại được cô nương để ý tới, ta thiết nghĩ cô nương hẳn là ngưỡi hữu duyên đó rồi!”

Tiểu Vân bỗng mỉm cười hỏi:

“Bà bà, có phải người vẫn nhớ tới vị phu quân kia không ạ?”

Bà lão bán hàng ngẩng lên nhìn nàng, đôi mắt đục ngầu thoáng qua một tia sáng. Tiểu Vân lại cười, tiếp:

“Có đôi khi, tình cảm giữa hai người không thể bị cắt đứt theo thời gian, không bị cắt đứt vì khoảng cách, chỉ cần trong lòng còn tâm niệm, ta tin, sẽ có một ngày tình cảm lại trở lại! Bà bà người quyết định bán chiếc ngọc quan đi, bởi vì đã đem hình ảnh của phu quân ngài in vào trong tim, khắc vào trong cốt, vĩnh viễn không quên!”

Bà lão bán hàng hơi sửng sốt nhìn nàng , bất chợt lại mỉm cười. Bà đặt chiếc ngọc quan vào trong tay nàng, dịu dàng nói:

“Xem ra cô nương quả thực là người hữu duyên như lời phu quân nói. Ngọc quan này xin tặng lại cô nương, coi như là món quà mà lão thân cho cô, hy vọng cô nương sớm ngày cùng người trong lòng vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão!”

Mặt Tiểu Vân sớm đã đỏ như quả gấc, nàng lí nhí nói cám ơn, đặt một thỏi bạc nén trên sạp rồi hấp tấp kéo Liên nhi chạy vội đi. Đằng sau dường như vẫn vọng đến tiếng cười của bà lão bán hàng, mặt Tiểu Vân đỏ đến mức muốn vắt ra cả máu, một đường kéo Liên nhi chạy thẳng.

Phải mất rất lâu sau Tiểu Vân mới bình thường trở lại, nàng vừa đi vừa vỗ vỗ khuôn mặt đỏ ửng của mình. Liên nhi ở bên cạnh thấy nàng như vậy liền che miệng cười khẽ, còn không ngừng lẩm bẩm bên tai nàng:

“Vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.... vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão,....”

“Ngừng, ngừng, ngừng!” Tiểu Vân quay đầu trừng nàng, đe dọa “ Còn nói nữa thì sẽ không mua điểm tâm cho ngươi cùng Lý đại ca của ngươi đâu!”

Liên nhi nghe vậy, biết nàng ngượng đành lè lưỡi, xấu hổ nói:

“Xin lỗi tiểu thư!”

Thấy cũng đã đến trưa, Tiểu Vân dẫn theo Liên nhi đến Nhạc Tân lâu dùng bữa, sau đó mới đến Vi Nguyệt lâu mua điểm tâm rồi về vương phủ.

Mà trong lúc đó, ở vương phủ,...

Người làm trong phủ nhất thời náo loạn, Nhị vương gia hồi triều sớm trở về, nhưng lại không thấy vương phi tương lai đâu cả. Phúc bá đầu đầy mồ hôi đứng ở trong sảnh, ngồi ở chủ vị là Hách Liên Ngạo Thiên toàn thân hàn khí, sắc mặt âm hàn lạnh lẽo, hai thị vệ run rẩy quỳ ở giữa sảnh, đầu không dám ngẩng lên. Thanh âm lạnh lẽo của Hách Liên Ngạo Thiên truyền tới khiến bọn họ rùng mình:

“Nói, ai cho phép các ngươi để nàng xuất phủ?”

Hai thị vệ nghe thanh âm lạnh lẽo của hắn, vội vàng dập đầu, rối rít cầu xin:

“Vương gia tha tội, tiểu nhân biết sai, mong vương gia tha tội!”

Hách Liên Ngạo Thiên cười lạnh:

“Tha? Kẻ đã phạm lỗi, vi phạm kỉ luật một lần đều không đáng giữ lại! Người đâu, lôi hai kẻ này ra ngoài, mỗi người đánh ba mươi trượng!”

Sắc mặt hai thị vệ xám ngoét, thẫn thờ bị người lôi ra ngoài, sau đó liền truyền đến tiếng gậy đánh vào da thịt. Hách Liên Ngạo Thiên sầm mặt đứng dậy, gương mặt âm hàn đi ra khỏi cửa. Người làm đứng trong sảnh nhất tề thở ra, ngay cả Phúc bá cũng lặng lẽ rùng mình. Đi theo vương gia bao năm mà chưa nhìn thấy ngài ấy giận đến như vậy bao giờ, xem ra lần này, vương phi tương lai chọc phải họa lớn rồi!

Tiểu Vân tâm trạng vui vẻ vừa về đến vương phủ, đã nghe phải tin tức đáng sợ, hai thị vệ kia bị vương gia hạ lệnh đánh ba mươi trượng, thân thể thương tật bị ném tới Hoán y phòng, không biết sống chết ra sao. Gương mặt Tiểu Vân tái xanh. Ba mươi trượng, người bình thường bị đánh như vậy làm sao còn mạng để sống chứ? Hách Liên Ngạo Thiên, tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy chứ? Nàng đau khổ ôm mặt ngồi trong phòng, thân mình chốc chốc lại run rẩy. Tại nàng, tất cả là lỗi của nàng, tất cả là lỗi lầm của nàng, là lỗi của nàng...

Suy đi tính lại một hồi, Tiểu Vân quyết định đi giải thích với Hách Liên Ngạo Thiên. Nàng đứng ở trước cửa thư phòng của hắn hồi lâu vẫn không dám vào. Vạn nhất hắn đang trong cơn giận dữ, trực tiếp sai người lôi nàng ra ngoài đánh thì sao? Không, nàng nhất định phải vào, dù thế nào cũng phải vào! Hít sâu một hơi, Tiểu Vân tiến lên trước, vươn tay gõ cửa. Thật lâu không thấy có động tĩnh gì, nàng đánh bạo mở miệng:

“Vương gia, ta là Tiểu Vân. Có thể vào không?”

Không biết là bao lâu, từ trong phòng truyền ra thanh âm lạnh lùng:

“Vào đi!”

Tiểu Vân nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa, rụt rè đi vào. Đứng dán lưng tại cửa một lúc lâu, Tiểu Vân mới đi vào trong. Nàng thấy Hách Liên Ngạo Thiên ngồi ở bên cạnh bàn, sắc mặt hắn âm trầm, hàn khí tỏa ra khiến lỗ chân lông trên người nàng run lên, Tiểu Vân có chút rụt rè thu chân lại, muốn lùi về sau. Đúng lúc này, lại nghe tiếng cười lạnh lùng từ đằng trước truyền tới, Tiểu Vân ngẩng lên, bắt gặp vẻ châm chọc trong mắt và cả giọng điệu của hắn:

“Sao? Sợ à?”

Thân mình Tiểu Vân hơi run lên, nàng cúi đầu, thân thể lại lùi về sau một chút. Hách Liên Ngạo Thiên bất chợt đứng dậy, dọa Tiểu Vân giật bắn mình, theo bản năng nàng xoay người muốn chạy trốn. Ở phía sau Hách Liên Ngạo Thiên bất chợt gầm lên:

“Còn muốn trốn?”

Khí tức đáng sợ áp tới từ phía sau, Tiểu Vân vội vàng tăng cước bộ, nàng không muốn, nàng muốn thoát khỏi đây. nàng còn chưa kịp kéo cửa ra, cả người đã bị đẩy đến trên cửa, lưng đập vào mặt gỗ đau nhói, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, người nào đó đã hung hăng áp xuống. Nụ hôn này có chút đau, mang theo tức giận, gần như phát tiết mọi oán giận mà hung hăng ma sát, đầu lưỡi dữ dội khuấy đảo trong miệng nàng, Tiểu Vân bị hôn đến môi phát đau xót. Đột nhiên, nàng “A” lên một tiếng, mày nhíu chặt. Từ khóe môi rỉ ra máu tươi, nhưng nụ hôn dữ dội vẫn chưa ngừng lại. Đau đớn từ lưng cùng môi truyền tới, Tiểu Vân thở gấp, nàng thật sự không quen, thậm chí sợ hãi Hách Liên Ngạo Thiên lúc này. Hắn giống như trở thành người hoàn toàn khác, không quan tâm đến cảm nhận, đến đau đớn, đến suy nghĩ của nàng, hắn chỉ biết phát tiết, phát tiết tất cả, đem tất cả oán giận bắt nàng phải chịu.

Khi nàng nghĩ rằng mình phải chăng sẽ vì thiếu oxi mà ngất đi thì Hách Liên Ngạo Thiên rốt cuộc buông ra. Hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của nàng, ngón tay vân vê đôi môi đã bị hắn cắn rách, dấu răng rõ ràng còn đang rỉ máu. Trên môi nở nụ cười tà ác, hắn dựa sát vào người nàng, bóp chặt cằm nàng, bắt buộc nàng phải nhìn hắn. Tiểu Vân đau đớn nhíu mày nhưng lực đạo trên tay hắn vẫn chẳng giảm đi, Hách Liên Ngạo Thiên nhìn nàng đau đớn, hắn lại cười, ác độc hỏi:

“Không phải ta đã cảnh cáo nàng rồi sao? Tiểu Vân nàng là người của bổn vương, nàng đi đâu, làm gì, đều phải có sự đồng ý của bổn vương, lẽ nào nàng đã quên rồi sao? Nữ nhân phải ngoan ngoãn nghe lời mới khiến nam nhân hài lòng mà cưng chiều, hay nàng thực sự nghĩ mình là chủ nhân của vương phủ nên không cần nghe lời của bổn vương nữa rồi?”

Lệ đong đầy trong hai mắt, Tiểu Vân quật cường nhìn hắn, nàng hít mũi, gằn giọng nói:

“Ta không hiểu ngài nói vậy là ý gì, nhưng ta chỉ muốn hỏi ngài, ngày hôm nay xuất phủ là ý của ta, tại sao ngài lại ác độc trừng phạt hai người thị vệ kia?”

Lực đạo dưới cằm lại tăng thêm, Hách Liên Ngạo Thiên trong mắt tràn đầy giận dữ, hắn tức giận hỏi:

“Ngươi vẫn còn thừa sức đi lo cho bọn chúng? Những kẻ không tuân thủ mệnh lệnh thì không đáng được ở lại! Ta chỉ đánh chúng ba mươi trượng là còn rất nhân từ, ngươi lại còn ở đây oán trách ta!”

Tiểu Vân cười lạnh:

“Nhân từ? Ba mươi trượng kia người bình thường sao chịu nổi, ngài không cho người chữa trị trực tiếp ném họ tới Hoán Y phòng, không phải là muốn lấy mạng họ sao?”

Hít một hơi sâu, nàng tiếp:

“Hơn nữa, hôm nay ta xuất phủ, không phải là do ngài sao? Nhị vương gia, ta là người tự do, nhưng ngài lại cấm ta không được ra ngoài, ngài làm vậy có khác gì là giam lỏng ta? Ta không phải thú cưng hay sủng vật của ngài, ta cần tự do, ta muốn ra ngoài, ngài lấy tư cách gì mà quản ta chứ?”

Lời này nàng nói ra đủ rõ ràng, nhưng trong lòng Hách Liên Ngạo Thiên vẫn luôn tồn tại một mối nghi ngờ, hiện tại nghe nàng nói vậy, nghi ngờ càng sâu, hắn cười lạnh hỏi:

“Ngươi là vì cái kẻ tên Tiểu Khuynh kia nên mới ra ngoài?”

Tiểu Vân không hiểu hắn đang nghĩ gì, nhưng xác thực nàng muốn ra ngoài là vì muốn chuẩn bị quà cho đám Tiểu Khuynh, sắp tới họ sẽ về kinh thành. Nhưng như vậy thì sao chứ? Điều đó cũng đâu phải là cái gì quá đáng để hắn phải giận dữ như vậy? Nghĩ vậy, nàng không chút sợ hãi đáp:

“Ta muốn mua quà tặng bằng hữu, như vậy có gì quá đáng sao?”

“Bằng hữu?” Hách Liên Ngạo Thiên gằn giọng, ý khinh miệt đậm đặc trong lời nói “ Đã là nữ nhân của bổn vương, vậy mà còn tơ tưởng đến nam nhân khác, tài nữ kinh thành, ngươi cũng chỉ là một nữ nhân vô sỉ! Xem ra bổn vương không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi sẽ không hiểu được vị trí của mình!”

Hắn nói xong liền xốc nàng lên vai, đi thẳng vào gian trong. Tiểu Vân lúc này làm gì còn có tâm trí để suy nghĩ chuyện khác. Bên tai nàng chỉ quanh quẩn lời hắn vừa nói. Hắn nói nàng tơ tưởng nam nhân khác? Hắn nói nàng vô sỉ sao?Chuyện gì đang xảy ra? Hắn có phải là hiểu lầm gì đó rồi không?

Trên tay truyền đến đau đớn, thành công kéo thần trí Tiểu Vân trở lại. Nàng ngước lên, hai cổ tay đã bị trói chặt, đau nhức là từ đó mà ra. Hách Liên Ngạo Thiên đè nàng xuống giường, thô lỗ gặm cắn đôi môi đỏ tươi của nàng, bàn tay đi đến kéo mạnh, áo ngoài của nàng liền bị xé rách, phần áo lót bên trong hơi lộ ra ngoài. Vết thương rỉ máu giờ lại bị rách ra, Tiểu Vân đau đến chảy nước mắt. Nàng không biết tại sao mình phải chịu đựng những điều này. Nàng đã làm gì sai? Đã làm gì để hắn phải đối xử với nàng như vậy? Thậm chí lúc này nàng nghĩ đến, có thật là hắn thích nàng hay không? Hay đơn thuần chỉ là do nàng tự tưởng tượng ra? Nhắm chặt hai mắt lại, tâm đau đớn, thân thể đau đớn, nước mắt nàng trào ra, Tiểu Vân không tiếng động khóc. Cảm nhận bên má chợt ướt át, Hách Liên Ngạo Thiên ngừng lại. Tiểu Vân cắn môi nén khóc, nước mắt trào ra, môi nàng vì chảy máu liên tục mà hơi trắng bệch. Hắn đăm đăm nhìn nàng, vẻ giận dữ vừa rồi giống như đã biến mất. Ngừng một lúc lâu sau, hắn lẳng lặng bước xuống giường, cầm một cái áo choàng phủ lên người nàng, thanh âm lạnh lùng truyền tới:

“Sau này nếu không có lệnh của bổn vương ngươi không được phép ra phủ! Nếu để bổn vương phát hiện ngươi làm trái lời bổn vương, hậu quả tự ngươi gánh!”

Hắn nói xong liền rời đi, Tiểu Vân vẫn thẫn thờ nằm trên giường. Hồi lâu nàng chống tay ngồi dậy, đem áo choàng khoác lên người, thất tha thất thểu rời khỏi thư phòng. Hai tay nàng vẫn bị trói, vết tím bầm mơ hồ có thể thấy được, Tiểu Vân chắc mẩm khuôn mặt của mình cũng sẽ như vậy thôi. Hôm nay nàng đã đủ thảm hại, sau này sẽ không như vậy. Nàng sẽ không tiếp tục... ôm ấp hi vọng gì với hắn nữa! Có lẽ trong lòng hắn, nàng chẳng là gì cả! Chỉ có nàng tự mình đa tình thôi! Nhưng tại sao, trái tim nàng vẫn đau như vậy? Tại sao nước mắt nàng vẫn không ngừng rơi?

Liên nhi ra đón nàng, nhìn thấy tiểu thư mình bị làm thành cái dạng này, lập tức liền khóc lên. Tiểu Vân ôm chặt nàng vào lòng, Liên nhi vẫn khóc, nàng cũng muốn khóc lắm nhưng không được, phải làm sao giờ? Ngay từ đầu vẫn là nàng sai lầm, vậy thì, nàng lấy tư cách gì để khóc chứ?

Ngồi trong phòng, Liên nhi cẩn thận giúp nàng bôi thuốc. Môi Tiểu Vân bị cắn rách khá nghiêm trọng, có lẽ phải mất vài ngày mới lành được, hai bên cằm có vết bầm tím, cổ tay vì bị trói cũng thâm tím cả lại, nhìn vô cùng ghê mắt. Nhìn những vết thương này của nàng, Liên nhi vừa bôi thuốc vừa rơi nước mắt. Tiểu Vân cười nhìn nàng, nói:

“Tiểu thư ta đây còn chưa chết, ngươi như thế nào lại khóc như vậy chứ?”

Liên nhi lau nước mắt, vẫn tiếp tục khóc, nhỏ giọng nói:

“Vương gia sao chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, ra tay với tiểu thư nặng quá!”

Tiểu Vân cũng chỉ thở dài, lắc đầu nói:

“Cũng đều do ta làm sai, ngươi không cần trách hắn! Trải qua ngày hôm nay, ta rốt cuộc cũng rút ra được bài học, sau này sẽ không tự tiện hành động như vậy nữa, tránh cho lại liên lụy đến mọi người! Đúng rồi, lát nữa ngươi cầm ít thuốc đến Hoán Y phòng, lén đưa cho hai người thị vệ kia. Bọn họ lần này là vì ta mà bị thương, ta cảm thấy rất áy náy. Ngươi giúp ta đi xin lỗi bọn họ!”

Liên nhi hít hít cái mũi, gật đầu nói:

“Được rồi, em sẽ giúp tiểu thư! Còn bây giờ người ngồi yên để em bôi thuốc, những vết thương này không xử lí sẽ không tốt đâu!”

Tiểu Vân mỉm cười, nhẹ giọng nói:

“Cám ơn, Liên nhi!”

Sau khi thu dọn xong xuôi, Liên nhi hầu hạ nàng đi ngủ. Nằm trên giường, Tiểu Vân trở mình, có chút ngủ không yên. Cửa phòng khẽ khàng đẩy ra, một bóng người đi vào trong. Thân ảnh cao lớn đứng ở bên giường, nhìn khuôn mặt nữ tử trong lúc ngủ mà chân mày hơi nhíu lại, trên môi lưu lại dấu răng rõ ràng, thần sắc trên mặt nam tử chợt phức tạp. Hắn nhìn nàng trở mình không ngủ được, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt mồ hôi trên trán nàng. Trầm ngâm hồi lâu, nam tử nhẹ nhàng ngồi xuống, cởi giầy ra, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, hai cánh tay dài nhẹ nhàng vươn ra ôm nàng vào trong ngực, bàn tay khe khẽ vỗ sau lưng nàng. Hơi thở Tiểu Vân dần trở nên đều đặn, nàng ngọ nguậy một chút, tìm một tư thế ngủ thích hợp sau đó liền chìm sâu vào giấc ngủ. Nam tử vẫn ngắm nhìn khuôn mặt nàng không dời mắt, sau đó hắn hơi cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi nàng, hai người cứ vậy mà trải qua một đêm ngủ chung yên bình...