Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 72: Thâm tình




Điện Minh Tín, cung nhân tấp nập ra ra vào vào, trong tay cầm nào khăn trắng, chậu nước, lọ thuốc,... thật chưa từng náo nhiệt như hôm nay. Các Thái y trong Thái Y viện đều bị gọi đến, người người trên trán mồ hôi đầm đìa đứng ở ngoài điện nhỏ giọng bàn luận.

Một chén thuốc bốc khói được đưa đến, người nam nhân vẫn ngồi ở bên cạnh giường không chút do dự liền đón lấy, sau đó nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, rồi từng muỗng từng muỗng đút cho người vẫn đang nằm mê man trên giường. Cung nhân trong điện thấy cảnh tượng này đều liếc nhìn nhau, trong đầu ai cũng chỉ có một suy nghĩ. Vị nữ tử này, xem ra là Nhị vương phi tương lai rồi!

Tiêu Khuynh Thành khoanh tay đứng ở bên cạnh giường, mắt hạnh trợn to nhìn Nhị vương gia cẩn thận đút thuốc cho Tiểu Vân. Hồi tưởng lại một màn lúc vừa rồi, đến giờ nàng vẫn thấy tim mình đập thình thịch. Chẳng là Tiêu nương nương đang an tĩnh ngồi ở trong viện đọc sách thì Tiểu Mai hộc tốc chạy từ ngoài, thở không ra hơi:

“Nương... nương nương!”

Tiêu Khuynh Thành gấp cuốn sách trên tay lại, cau mày nhìn nàng, hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Sao bộ dáng em gấp gáp thở không ra hơi thế?”

Tiểu Mai thở gấp, run run nói:

“Nương nương, Y Vân tiểu thư, Y Vân tiểu thư ngã hồ rồi!”

Cuốn sách trên tay nàng rơi bộp xuống mặt bàn đá, Tiêu Khuynh Thành đứng bật dậy, mắt hạnh mở to, sợ hãi hỏi:

“Em nói cái gì? Nói lại!”

Tiểu Mai tiếp tục vuốt ngực, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không bị run lên nữa, mới tiếp:

“Em tình cờ đi qua hoa viên, thấy rất nhiều cung nhân đang xúm lại. Em hỏi thì họ nói, Y Vân tiểu thư bị ngã xuống hồ trong hoa viên, bây giờ Nhị vương gia đang ở đó, các Thái y vẫn chưa đến, tình trạng của tiểu thư rất không tốt.... a nương nương, nương nương!”

Tiểu Mai còn chưa nói xong, thân ảnh Tiêu Khuynh Thành đã biến mất ở cửa điện. Tiêu nương nương một đường chạy thẳng đến hoa viên, thì thấy một đám cung nhân đang xúm xít lại. Nàng vừa chen vừa lấn đi vào bên trong, vừa nhìn sắc mặt Tiêu Khuynh Thành đã trắng bệch, nàng thất thanh hô lên:

“Tiểu Vân!”

Sắc mặt Tiểu Vân tái nhợt, môi trắng bệch, toàn thân ướt sũng nằm trong ngực Hách Liên Ngạo Thiên, hắn đang không ngừng vỗ vỗ vào mặt nàng, lại đem chân khí truyền vào trong người nàng, cốt để sưởi ấm cho nàng. Thân thể Tiểu Vân lạnh buốt, mặc cho Hách Liên Ngạo Thiên có làm gì thì nàng vẫn không tỉnh. Tiêu Khuynh Thành đi tới, ngồi xuống trước mặt hai người, một tay vừa đưa ra định ôm lấy Tiểu Vân, nhưng lập tức bị Hách Liên Ngạo Thiên gạt phắt đi. Nàng cau mày nhìn Hách Liên Ngạo Thiên, lạnh giọng mở miệng:

“Nếu vương gia không muốn nàng mau chết thì đừng cản trở bổn cung!”

Nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt ngưng trọng của Hách Liên Ngạo Thiên, Tiêu Khuynh Thành đặt Tiểu Vân xuống đất, sau đó cứng rắn mở miệng của nàng, đem cằm của Tiểu Vân hướng lên trên. Một tay nàng xoa ngực Tiểu Vân, tìm vị trí xương ngực của nàng, sau đó bắt đầu mát xa cùng hô hấp nhân tạo. Đám cung nhân xung quanh và cả Hách Liên Ngạo Thiên, ngay đến Hách Liên Minh Thiên vừa tới nhìn một màn này cũng đều há hốc miệng ngạc nhiên. Tại sao tự dưng Tiêu phi nương nương của hắn lại nắm mũi của Y Vân, sau đó hôn lên... ách, miệng áp miệng mãnh liệt thổi khí? Nàng đây là đang làm gì vậy? Đám cung nhân ngược lại che miệng nhìn nhau, trong đầu người nào cũng nảy ra một suy nghĩ lớn mật: Lẽ nào Tiêu phi cùng Y Vân tiểu thư có gian tình?

Làm hô hấp nhân tạo mất một lúc, trên trán Tiêu Khuynh Thành đầy mồ hôi, Hách Liên Ngạo Thiên lúc này mới hiểu ra. Nàng đây là đang cố gắng cứu Tiểu Vân. Hách Liên Minh Thiên cũng hiểu nàng muốn làm gì, vậy nên hắn đảo mắt một vòng, đám cung nhân bị hắn dùng ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo liền vội vàng cúi đầu xuống, trong miệng lầm rầm như niệm chú: ta không tồn tại, ta không tồn tại,...

Trong lúc tất cả mọi người tâm trạng căng lên như dây đàn, Tiểu Vân đang nằm bỗng ho lên. Nàng lật người phun ra vài ngụm nước, sau đó che miệng mãnh liệt ho. Hách Liên Ngạo Thiên thấy vậy liền vội vàng ôm nàng vào lòng, dùng chân khí sưởi ấm cho nàng. Sắc mặt Tiểu Vân đã có chút sắc hồng, nhưng nàng chỉ ho một lúc lại rơi vào mê man. Vậy nên Tiêu Khuynh Thành liền đề nghị đưa Tiểu Vân về viện của nàng. Sau đó mới có cảnh tượng tấp nập này đây!

Lúc này Hách Liên Minh Thiên đứng ở bên cạnh nàng, hắn nhẹ nhàng vươn tay kéo nàng qua một góc, Tiêu Khuynh Thành khó hiểu nhìn hắn:

“Có chuyện gì vậy?”

Hách Liên Minh Thiên nhìn nàng một lúc, ngập ngừng mở miệng:

“Cái kia... ừm... mấy cái hành động kì quặc của nàng vừa rồi, nếu nàng muốn cứu Y Vân, sao cứ nhất thiết là phải hôn môi như vậy?”

Tiêu Khuynh Thành trợn mắt nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh, một lúc sau nàng thở dài, bình thản nói:

“Cái đó không gọi là hôn môi, đó là một phương pháp sơ cứu người bị đuối nước mà Tiểu Tuyết dạy cho ta, gọi là hô hấp nhân tạo! Ngươi đừng suy nghĩ lung tung!”

Hách Liên hoàng đế nghe vậy liền nổi giận:

“Cái tên thầy thuốc đó cũng từng làm vậy với nàng, hai người đã, đã.... Khuynh Thành, sao nàng lại có thể làm như vậy? Nàng chính là thê tử của trẫm, sao lại có thể cùng nam nhân khác thân thiết như vậy?”

Tiêu Khuynh Thành đối với cơn giận của Hoàng đế thì cứ thờ ơ như không, trong lòng thì âm thầm bĩu môi. Ghen vớ ghen vẩn, lão nương trực tiếp khinh thường ngươi! Tuy vậy nhưng nàng vẫn mở miệng giải thích:

“Không phải ta trực tiếp làm thử, là quan sát hắn làm vài lần, sau đó là tự mình áp dụng thôi! Như lần này!”

Lúc này cơn giận của Hoàng đế mới nguôi đi, hắn lặng lẽ đem ý nghĩ muốn mang Tiểu Tuyết ra xử tử ném vào góc sâu nhất trong lòng, không nghĩ tới nữa. Đồng thời, trong lòng Hoàng đế cũng lâng lâng vui sướng. Thành nhi của hắn chính là vô cùng thông minh, trí tuệ hơn người, chỉ cần nhìn qua người ta làm mà có thể áp dụng thuần thục như vậy! Ha ha, lão công là hắn chính là rất thưởng thức, vô cùng tự hào a!

Nghĩ vậy, hai cánh tay của Hoàng đế cũng không an phận liền vươn ra, môt phát liền bắt được eo nhỏ của nàng, đem cả người Tiêu Khuynh Thành ôm vào ngực, hắn sủng nịch điểm nhẹ cái mũi của nàng, mỉm cười cưng chiều:

“Thành nhi của trẫm quả thực rất thông minh!”

Kia, lời này sao có chút giống như đang dỗ trẻ con? Còn nữa, nàng trở thành “của hắn” từ bao giờ a? Động tác thân mật khiến Tiêu Khuynh Thành không được tự nhiên, nàng động thủ muốn đem tay hắn đẩy ra, vừa nhìn xung quanh vừa nhỏ giọng mắng:

“Mau buông hai cái ma trảo của ngươi ra!”

Hách Liên Minh Thiên ngược lại lộ ra nụ cười có chút vô lại:

“Trẫm ôm Thành nhi của trẫm thì có vấn đề gì sao?”

Tiêu Khuynh Thành nhìn cung nhân trong điện đầu cúi thấp không dám ngẩng lên, người hiện đại như nàng dù có suy nghĩ thoáng đến đâu cũng không nhịn được ngượng ngùng, mặt nàng thoáng đỏ lên, nhẹ gắt:

“Ngươi không có vấn đề nhưng ta có! Mau buông ra!”

Hai người náo qua náo lại, ai cũng không nhường ai, đã chọc đến vị nào đó còn ngồi trong điện đen mặt. Hách Liên Ngạo Thiên sắc mặt âm trầm, thanh âm cũng là thập phần lạnh lùng:

“Phu thê các người nếu muốn tán tỉnh nhau thì xin mời ra ngoài, để không gian yên tĩnh cho Vân nhi nghỉ ngơi!”

Phu thê? Được! Trẫm vừa ý câu này của đệ! Hách Liên hoàng đế vành mắt cong cong, âm thầm giơ ngón cái lên với Hách Liên Ngạo Thiên, sau đó như vô tình liếc bàn tay đang nắm chặt tay Tiểu Vân của Hách Liên Ngạo Thiên, lời nói ra có chút ý tứ trêu đùa:

“Hảo, hảo, vậy phu thê bọn ta sẽ không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa! Trẫm đem Thành nhi đi trước, hoàng đệ, chăm sóc hoàng đệ muội cho tốt!”

Nói xong, không để ý kháng nghị của Tiêu Khuynh Thành, trực tiếp ôm eo nàng đi ra ngoài. Trong tẩm điện chỉ còn lại mấy người cung nhân, Hách Liên Ngạo Thiên cũng phất tay để họ lui ra, Liên nhi được Tiểu Mai dẫn đi nghỉ ngơi. Hôm nay nha đầu đó gặp phải kinh hách không nhỏ, hai mắt cũng vì khóc mà sưng cả lên.

Trong điện chỉ còn lại hai người. Hách Liên Ngạo Thiên yên lặng ngồi bên giường, một tay nắm chặt tay Tiểu Vân, tay còn lại nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng. Nhìn sắc mặt nàng vẫn còn chút tái nhợt, trong lòng hắn liền nhói lên như bị kim châm. Rốt cuộc thì, hắn vẫn không thể tiếp tục bức bản thân phải lạnh nhạt với nàng. Cơn giận đêm hôm đó, cùng sự hờ hững lạnh lùng mấy ngày qua, đều là do hắn ngu ngốc, đều là do hắn ngụy tạo, đều là do hắn tự cho mình là đúng khiến nàng bị tổn thương. Cho đến ngày hôm nay, nhìn nàng giãy dụa trong dòng nước lạnh băng, tận mắt nhìn thân thể nàng từ từ biến mất, tận mắt nhìn sinh mạng nàng sắp trôi đi, sắp rời khỏi hắn như một cơn gió, thì tất cả vỏ bọc trên người hắn đều vỡ nát. Ôm thân thể nhỏ bé mà lạnh ngắt của nàng vào lòng, nội tâm hắn sợ hãi, run rẩy, thống khổ, hối hận,... Đến lúc này thì hắn buộc phải thừa nhận. Hắn sợ mất đi nàng, hắn run rẩy trước suy nghĩ nàng sẽ rời bỏ hắn. Nổi giận với nàng, là do hắn ghen tị, hắn ghen tị với Tiểu Khuynh có được tình cảm của nàng, trái tim của nàng. Hờ hững với nàng, là do hắn sợ hãi, sợ hãi nàng sẽ dùng ánh mắt oán ghét nhìn hắn, sau tất cả những tổn thương hắn gây ra cho nàng, hắn đã chẳng còn đủ dũng khí để xin nàng tha thứ. Vậy nên, hắn quyết định trốn tránh. Lúc này thì hắn vô cùng hối hận, hắn không nên để nàng một mình, nàng yếu đuối như vậy, mỏng manh như vậy, nếu hôm nay không phải hắn đến kịp thì nàng sẽ chết không phải sao? Giờ phút này hắn chỉ hận sao mình không đi chết đi, miệng nói yêu nàng, nhưng lại giày vò nàng như vậy.

Lúc này, Vô Niệm đột nhiên xuất hiện. Vẫn không dời mắt khỏi nữ tử nằm trên giường, Hách Liên Ngạo Thiên trầm giọng hỏi:

“Thế nào?”

Vô Niệm cúi đầu, lời ra khỏi miệng lạnh như băng:

“Hồi bẩm Vương, Vương phi là bị Thẩm tiểu thư đẩy xuống hồ!”

Thẩm Yên Như? Hai mắt Hách Liên Ngạo Thiên đóng kết một tầng hàn băng, hắn lạnh lùng gằn giọng:

“Đem nàng ta bắt đến ám phòng, bổn vương sẽ khiến nàng ta phải trả giá!”

Trong giọng nói của hắn tràn ngập giận dữ cùng âm ngoan, thân hình Vô Niệm hơi run lên một cái, hắn cúi đầu, nhanh chóng nhận mệnh chạy đi.

Yêu thương xoa nhẹ gò má của Tiểu Vân, thanh âm Hách Liên Ngạo Thiên tràn ngập tình ý dịu dàng, khắc cốt ghi tâm, là lời hứa hẹn cả đời hắn với nàng:

“Nhất định, sau này ta sẽ không để nàng phải chịu thêm bất cứ ủy khuất cùng khổ sở nào nữa!”

Buổi tối,

Mặc kệ Tiêu Khuynh Thành phản đối thế nào, Hách Liên Ngạo Thiên vẫn cương quyết ôm Tiểu Vân lên xe ngựa, ra lệnh cho phu xe trở về vương phủ. Ngồi trên xe, Hách Liên Ngạo Thiên cẩn thận dùng áo choàng bọc Tiểu Vân lại, lo sợ nàng bị lạnh, sau đó liền đem cả người nàng đã được bao lại như cái kén ôm chặt vào lòng. Dịu dàng nhìn khuôn mặt nàng mềm mại tựa vào ngực hắn say sưa ngủ, Hách Liên Ngạo Thiên chưa bao giờ có cảm giác nội tâm thỏa mãn đến vậy, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên cánh môi hồng hồng của nàng, sau đó khép chặt vòng tay, cả người dựa vào thành xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa chạy một đường rất nhanh đã về phủ, phu xe nhanh nhẹn nhảy xuống, hướng phía trong xe cúi đầu báo lại. Nghe tiếng của phu xe, Hách Liên Ngạo Thiên mở mắt, ôm Tiểu Vân đi xuống. Trước cửa phủ, Phúc bá và một số hạ nhân đã chờ sẵn, vừa thấy hắn đi xuống đã vội vã đi lên hành lễ:

“Tham kiến Vương gia!”

Hách Liên Ngạo Thiên gật đầu, nói với Phúc bá:

“Phúc bá, phân phó hạ nhân giúp bổn vương chuẩn bị nước tắm cho Vương phi!”

Nghe hắn gọi Tiểu Vân là Vương phi mà không phải Y Vân tiểu thư, Phúc bá và đám hạ nhân trong phủ mừng đến suýt rơi nước mắt. Vậy là Vương gia đã chính thức tuyên bố thân phận của Vương phi rồi, tuy chưa chính thức vào cửa, nhưng Phúc bá hiểu, cho dù có chuyện gì xảy ra thì Tiểu Vân đã được định sẵn là nữ chủ nhân của vương phủ này, vĩnh viễn trốn không thoát.

Liên nhi đi ở sau, sớm đã không nhịn được rơi nước mắt. Tiểu thư sau này sẽ không phải tiếp tục chịu khổ nữa rồi! Hạ nhân trong phủ vừa nghe phân phó liền lập tức thi hành, chỉ là chuẩn bị hai thùng nước tắm thôi mà như đi đánh trận, người người đi qua đi lại, ồn ào ầm ĩ đến mức Phúc bá cũng nhịn không được mà phải lên tiếng “dẹp loạn”. Hách Liên Ngạo Thiên tâm trí chỉ một lòng hướng về thiên hạ trong ngực nên không để ý quá nhiều, bế nàng một đường thẳng hướng Ngạo Lâm viên của hắn, sau khi đặt nàng lên giường trong phòng liền phân phó Liên nhi giúp nàng thay đồ tắm rửa, còn hắn thì đi ra ngoài. Đêm nay có rất nhiều chuyện cần phải xử lí.

Ám phòng,

Gian mật thất tối tăm chỉ được thắp vài ngọn nến, ánh sáng vàng vọt chiếu lên tường những cái bóng đen nhảy múa. Hàng ám vệ đứng dọc từ cửa mật thất cho đến tận sâu bên trong, người nào trên mặt cũng là biểu tình lạnh lẽo băng giá, không chút biểu cảm. Nơi cuối căn phòng, góc sâu nhất ẩm ướt tối tăm được chất đầy những hình cụ tra tấn ghê rợn, có lẽ đến phòng tra hỏi của Hình bộ cũng không có nhiều đồ nghề tra hỏi “phong phú” đến vậy. Một nữ tử tóc tai rối bù rũ rượi, quần áo rách bươm xộc xệch bị trói hai tay treo lên trần nhà. Trong miệng nàng ta rỉ máu, hai mắt dại ra chứa đầy sợ hãi, xem ra nàng ta đã phải chịu qua tra tấn rất đáng sợ. Nếu nhìn kĩ cũng có thể nhận ra người nữ tử này chính là nữ nhi nhà Thẩm thượng thư- Thẩm Yên Như.

Thẩm Yên Như lúc này xác thực là vô cùng sợ hãi, ban đầu nàng ta đẩy Tiểu Vân hoàn toàn là do cảm xúc bộc phát nhất thời, lại sau đó bị nha hoàn Y Bích xúi giục nên không tìm người tới cứu mà vội vàng bỏ chạy. Sau đó nàng ta vẫn nán lại trong cung một lúc rồi mới vội vã ra về. Thẩm phu nhân thấy sắc mặt nữ nhi thoạt nhìn không tốt, có ý lo lắng nhưng Thẩm Yên Như nhanh chóng gạt đi. Nàng ta nói dối là hơi mệt một chút để lấy cớ về phòng. Thẩm phu nhân thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò vài câu nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi. Vừa về đến phòng, Thẩm Yên Như đã sợ hãi lôi kéo Y Bích, run rẩy hỏi:

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”

Y Bích là nha hoàn thiếp thân của nàng ta, thường xuyên đi theo Thẩm Yên Như khi nàng ta ra ngoài làm chuyện xấu, nàng ta suy nghĩ một chút rồi lập tức an ủi:

“Tiểu thư, người phải trấn tĩnh lại, nếu không chuyện bé sẽ xé ra to!”

Thẩm Yên Như bị nỗi sợ hãi gặm nhấm, nàng ta gào lên:

“Ngươi nói ta phải làm sao trấn tĩnh? Ta đã đẩy ả xuống hồ, ta đã đẩy Y Vân xuống hồ, nhỡ đâu, nhỡ đâu ả chết thì sao? Ta sẽ trở thành kẻ sát nhân, không, không,...”

Y Bích vội vàng ngăn tiểu thư mình lại:

“Tiểu thư, người phải bình tĩnh! Người không làm gì cả, người không phải kẻ sát nhân! Người đã đẩy tiện nhân kia xuống hồ, nhưng có ai nhìn thấy? Tiểu thư, không có ai nhìn thấy người ra tay, nên sẽ không có ai nghi ngờ tiểu thư, vậy nên người phải bình tĩnh lại, phải giả bộ như mình không biết gì cả!”

Thẩm Yên Như ngước mắt đầy sợ hãi, hỏi:

“Thật sao, ngươi nói là thật sao?”

Y Bích gật đầu, ra sức trấn an:

“Thật, người không cần phải sợ gì cả, những ngày này tốt nhất người nên giả bệnh nằm ở trong nhà, không nên ra ngoài...”

Lời Y Bích còn chưa nói xong, cửa sổ bỗng bị đẩy ra, một hắc y nhân nhanh nhẹn nhảy vào phòng. Sắc mặt Thẩm Yên Như tái xanh còn chưa kịp hét lên thì trước mắt đã tối sầm, sau đó nàng ta không biết gì cả, lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trong một căn phòng tối tăm, bị trói lại rồi treo lên trần nhà, mà cái hắc y nhân đã bắt nàng ta đi thì đang đứng phía dưới, dùng đôi mắt như nhìn xác chết để nhìn nàng ta. Y Bích bị trói lại như cái bánh chưng vất ở góc phòng hôn mê, Thẩm Yên Như muốn gọi nàng ta nhưng Y Bích không đáp lại.

Cửa mật thất lúc này chợt mở ra, một đạo thân ảnh mặc áo tím đi vào. Vừa nhìn thấy người tới, sắc mặt Thẩm Yên Như thoáng qua vui mừng, nàng ta vội vàng hô lên:

“Vương gia, vương gia, mau tới cứu tiểu nữ, ngài làm ơn cứu tiểu nữ ra khỏi đây! Vương gia!”

Hách Liên Ngạo Thiên lạnh lùng bước vào bên trong mật thất, hai hàng ám vệ lập tức cung kính quỳ gối hành lễ với hắn. Sắc mặt hắn lạnh lùng đi lướt qua, thẳng tới cuối phòng. Hắc y nhân thấy hắn đến cũng quỳ gối xuống hành lễ:

“Vương gia, đã bắt người đến!”

Thẩm Yên Như vốn đang vui mừng, nhưng khi hắc y nhân kia quỳ xuống, dùng thanh âm cung kính nói chuyện thì khuôn mặt nàng ta thoáng cái trắng bệch, nói không ra lời:

“Vương gia...”

Hách Liên Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn nàng ta, lạnh lẽo mở miệng:

“Thẩm Yên Như, ngươi cũng can đảm lắm, lại dám động đến Vương phi của bổn vương!”

Sắc mặt Thẩm Yên Như xám lại, nàng ta không tin mở to mắt:

“Vương phi? Vương gia, ngài đang nói gì vậy, không phải tiểu nữ mới là Vương phi của ngài sao? Thái hậu sẽ ban hôn cho chúng ta, tiểu nữ mới là Vương phi của ngài! Vương gia, ngài mau cứu tiểu nữ ra khỏi đây đi, tiểu nữ sợ lắm, Vương gia!”

Hách Liên Ngạo Thiên cười lạnh:

“Sợ? Nếu vậy lúc ngươi đẩy Vân nhi xuống hồ, ngươi có từng nghĩ tới kết cục của mình hay không? Thẩm Yên Như, ngươi còn ở đây vọng tưởng làm Vương phi của bổn vương? Ngươi nghĩ mình xứng sao?”

Thẩm Yên Như thẫn thờ mở miệng:

“Tại sao chứ? Nàng ta có cái gì tốt, đáng giá để ngài vì nàng ta làm nhiều như vậy, thậm chí là đối xử với ta như vậy? Ta cái gì cũng tốt hơn nàng ta, gia thế ta tốt hơn, dung mạo ta đẹp hơn, nhân phẩm ta cũng cao quý hơn, ngài vì cái gì đi thích nàng ta? Vương gia, ngài đã bị vẻ ngoài của nàng ta lừa gạt, nàng ta chỉ giả bộ nhu mì như vậy thôi, thực chất nàng ta chỉ là một nữ nhân lẳng lơ, chỉ là hạng kĩ nữ hạ tiện chuyên đi câu dẫn nam nhân...”

“Câm miệng!” Hách Liên Ngạo Thiên lạnh giọng quát lên, lập tức khiến cho Thẩm Yên Như phải ngậm miệng, thân mình run lẩy bẩy vì sợ. Hai mắt Hách Liên Ngạo Thiên hằn lên hận thù, lạnh lẽo cùng âm độc khiến ai nhìn vào cũng phải rùng mình, hắn âm hàn mở miệng:

“Xem ra bổn vương đã quá nhân từ với ngươi! Vô Niệm, không cần nàng ta phải chết, nhưng nhất định phải khiến nàng ta nhớ kĩ ngày hôm nay, nhớ kĩ cái giá phải trả khi dám đụng vào người của bổn vương!”

Vô Niệm gật đầu nhận lệnh, Hách Liên Ngạo Thiên lập tức phất áo rời đi. Từ trong mật thất vẫn truyền đến tiếng gào thét thảm thiết của Thẩm Yên Như:

“Vương gia, cứu ta! Vương gia! Á!”

Thanh âm tiếng hét bị chìm đi trong tiếng nước chảy ào ào, Hách Liên Ngạo Thiên rời khỏi mật thất, hắn đứng lặng một chút để bình ổn lại tâm trạng, sau đó mới dời bước về Ngạo Lâm viên của hắn. Phúc bá thấy hắn trở về liền lên tiếng hỏi han:

“Vương gia có muốn tắm rửa một chút không?”

Hách Liên Ngạo Thiên nhìn nhìn mình một chút, sau đó gật đầu. Phúc bá liền ra ngoài kêu người chuẩn bị dục thùng, còn hắn thì đi vào trong phòng. Liên nhi đang dọn bát thuốc cùng chén đĩa trên giường, Tiểu Vân vẫn đang ngủ. Thấy hắn vào, Liên nhi tự động bẩm báo:

“Tiểu thư vừa tỉnh dậy một lúc, nô tì đã hầu hạ tiểu thư uống thuốc cùng dùng bữa rồi, Vương gia có gì cần phân phó không?”

Hách Liên Ngạo Thiên lắc đầu, phất tay cho nàng ra ngoài. Liên nhi cúi người hành lễ, sau đó bê đồ đi ra cửa. Lúc đến gần cửa, bỗng nhiên Liên nhi xoay người, nàng nhìn Hách Liên Ngạo Thiên, hít một hơi rồi mở miệng:

“Vương gia, nô tì biết nói ra lời này có chút quá phận, nhưng nô tì vẫn phải nói. Vương gia, tiểu thư trong lòng có ngài, cũng có tình cảm với ngài, nô tì thật không nỡ nhìn tiểu thư thương tâm giống như những ngày qua nữa! Nô tì chỉ hy vọng, Vương gia có thể đối xử tốt với tiểu thư, xin đừng làm tổn thương tiểu thư! Lời đã nói hết, nô tì xin cáo lui!”

Nàng nói xong liền xoay người ra ngoài. Còn lại Hách Liên Ngạo Thiên ngồi trầm tư bên cạnh bàn. Hồi lâu, hắn khẽ thở dài, mỉm cười đáp:

“Ta biết!”

Ta biết...

Hắn biết...

Hắn đương nhiên biết...

Bởi vì...

Hắn cũng yêu nàng!

Sau khi Phúc bá sai người mang dục thùng vào, Hách Liên Ngạo Thiên tắm rửa một chút rồi đi ra, trên người hắn lúc này chỉ khoác một tầng trung y mỏng màu trắng, tóc dài đen xõa ra, có vẻ gì đó rất thoải mái phóng khoáng. Đợi người đem dục thùng ra ngoài, hắn mới đi đến trên giường nằm xuống. Tiểu Vân vẫn đang ngủ, nàng dường như có phản ứng tự nhiên nhường giường cho người khác, thân thể co lại rúc vào phía trong. Khóe môi Hách Liên Ngạo Thiên hơi nhếch lên, hắn nằm xuống rồi liền vươn tay kéo nàng vào lòng ôm chặt. Thân thể thiếu nữ mềm mại tản ra mùi hương nhẹ nhàng như u lan nở trong cốc, khiến hắn càng ôm càng không muốn buông tay. Có lẽ đời này đã định sẵn hắn phải dính lấy nàng, mà nàng cũng sẽ không có cách nào có thể thoát khỏi hắn nữa, vì hắn nhất định sẽ không bao giờ buông nàng ra.

Buổi sáng Tiểu Vân nhẹ thở ra, nàng chớp chớp mắt tỉnh lại. Qua một đêm ngủ thật sự ngon, buổi sáng tâm trạng nàng liền rất tốt. Nhưng, đây là cái tư thế gì? Nam nhân mặt cùng nàng đối diện, mắt đối mắt, mũi chạm mũi, môi kề môi, vô cùng ám muội, tay của hắn ôm chặt eo nàng, mà một cánh tay của nàng lại đang vắt qua ôm cổ hắn, nhìn thế nào cũng giống như hai người đang chuẩn bị tư thế sẵn sàng hôn nhau. Sắc mặt Tiểu Vân đỏ rần, nàng hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy. Nhưng do tối qua bị cảm, đến sáng nàng vẫn chưa khỏi hẳn, ngồi dậy bất thình lình như thế khiến Tiểu Vân choáng váng, nàng vừa ngồi lên liền lập tức ngã vật xuống giường. Gối đầu ở thời đại này hơi cứng, đầu nàng đập xuống kêu cốp một tiếng, Tiểu Vân bị đau liền ôm đầu lăn lộn. Trái tim Hách Liên Ngạo Thiên thót lên, hắn vội vàng giang tay ôm nàng lại, vừa xoa xoa chỗ bị đụng kia của nàng vừa lo lắng hỏi:

“Có bị sao không?”

Tiểu Vân mờ mịt mở mắt nhìn hắn, ngơ ngác hỏi:

“Sao ngài lại nằm ngủ ở đây?”

Hách Liên Ngạo Thiên bật cười, hắn một bên xoa đầu cho nàng, một bên đáp:

“Nơi này là viện của bổn vương, đây là giường của bổn vương, sao bổn vương không được ngủ ở đây?”

Nghe hắn hỏi, Tiểu Vân đưa mắt mờ mịt quan sát đỉnh giường, sau đó chớp chớp mấy cái, nói:

“Đây không phải giường của ta, nhưng sao ta lại ngủ trên giường của ngài?”

Hách Liên Ngạo Thiên vẫn mỉm cười, ôn tồn đáp:

“Hôm qua nàng bị rơi xuống hồ, đêm lại sốt cao, bổn vương không yên tâm nên ôm nàng đến đây, sẵn tiện để chăm sóc nàng tốt hơn!”

Nghe vậy, Tiểu Vân liền thoát ra khỏi tay hắn, lồm cồm bò dậy định xuống giường, đầu vẫn còn váng vất, nhỏ giọng nói:

“Không được rồi, ta phải về viện của mình đây, để mọi người nghị luận thì thật không hay!”

Nhưng mà người kia lại chẳng chịu thả người, chỉ thấy hắn ghé sát vào tai nàng, nhỏ giọng thì thầm:

“Vân nhi, nàng đêm qua đã ngủ ở đây, toàn vương phủ ai cũng biết, nàng còn sợ mọi người nghị luận? Hơn nữa nha, nàng khi ngủ rất là xấu, tay chân không chịu an phận cứ sờ loạn trên người bổn vương, nàng xem nàng phi lễ bổn vương như vậy, xác định sau này bổn vương sẽ không thể thú thê tử vào cửa được rồi! Vân nhi, nàng cũng nên chịu trách nhiệm với bổn vương đi chứ?”

Tiểu Vân trên mặt lại đỏ lên, nàng không phục nói:

“Nói xạo! Ta khi ngủ rất nghiêm chỉnh, trước đây ta ngủ cùng Tiểu... cùng mẫu thân người cũng nói ta ngủ rất ngoan, không có loạn tay loạn chân! Ngươi nói cái gì mà chịu trách nhiệm chứ?”

Hách Liên Ngạo Thiên nghe vậy thì hơi ngạc nhiên hỏi:

“Vân nhi, nàng cũng có phụ thân, mẫu thân sao?”

Câu hỏi này lại động đến nỗi đau trong lòng nàng, Tiểu Vân nhớ lại những lời ác độc của Thẩm Yên Như hôm qua, chợt thấy mắt cay cay phát đau, nàng đưa tay dụi mắt, cúi đầu cười tự giễu:

“Ha, xem ra người nào cũng cho là ta là kẻ không cha không mẹ, xuất thân ti tiện sao? Thật đáng cười!”

Hách Liên Ngạo Thiên thấy nàng dụi mắt lại nghĩ rằng nàng khóc, hắn vội vàng vươn tay ôm chặt nàng, vừa hôn nhẹ mái tóc nàng vừa nói:

“Không, ta không có ý như vậy, nàng đừng thương tâm! Ta chỉ là tò mò muốn biết phụ mẫu nàng đang ở đâu, nữ nhi của họ phi lễ khiến ta không thể lấy vợ, ta đang nghĩ có nên gặp họ nói chuyện hay không. Hoặc là nói họ trực tiếp đem nữ nhi gả cho ta luôn, vậy là vẹn cả đôi đường!”

Nghe ra được trong lời nói của hắn còn có ý trêu chọc, khuôn mặt của nàng lập tức đỏ ửng, Tiểu Vân đẩy mạnh hắn ra, trừng mắt hờn dỗi:

“Biến đi, đồ đại sắc lang!”

Hách Liên Ngạo Thiên cúi đầu cười, thanh âm trầm thấp rất dễ nghe, hắn điểm nhẹ cái mũi của nàng, cưng chiều nói:

“Được rồi, đi rửa mặt ăn sáng thôi, lát nữa bổn vương dẫn nàng đi ra ngoài ngắm cảnh!”

Hắn nói xong liền xốc chăn đứng dậy, thay đồ rồi ra ngoài. Còn mỗi Tiểu Vân vẫn đang ngồi ngơ ngẩn trên giường không thể thoát ra. Nàng đưa tay nhẹ nhàng chạm chạm đầu mũi mình, sắc mặt lập tức lại đỏ rần lên như con tôm luộc, Tiểu Vân ảo não kêu một tiếng, sau đó liền đem toàn bộ thân mình rút vào trong chăn, đau khổ kêu oa oa một hồi, rồi cứ vậy cuốn chặt cái chăn mà lăn qua lăn lại trên giường như quả bóng, không ngừng than:

“Hu hu, xấu hổ quá, xấu hổ quá, xấu hổ chết mất, hu hu...”