Xuyên Thời Không Tu La Chi Nữ

Chương 15: Minh Sát bí ẩn




Qua nửa đêm, mọi người đều say giấc. Thanh nhi cũng lên giường ngủ. Ngủ rất say.

Tôi nhè nhẹ xuống giường, ra khỏi phòng, đi thẳng một đường, giống như tôi biết đường đi nước bước ở Mộ Dung Sơn trang vậy. Rất nhanh tôi tìm thấy cửa lớn, tôi kinh ngạc, đường đường là Mộ Dung Sơn trang, lúc này lại không có thị vệ.

Tôi phát hiện thấy có gì đó không đúng, lúc tôi ra khỏi cửa một người cũng không thấy, nhưng tôi không suy nghĩ nhiều, tay tôi đã mở cửa lớn của Mộ Dung Sơn trang. Lúc mở cửa phát ra âm thanh “kèn kẹt”, vang vọng lại trong sơn trang yên tĩnh.

Tôi cẩn thận từng tí ra khỏi Mộ Dung Sơn trang. Kì lạ, sơn trang này không phải xây dựng ở lưng chừng núi mà xây ở xùng ngoại ô không một bóng người.

Nửa đêm gió thổi rất lớn, bên ngoài sơn trang rất tối, căn bản không nhìn thấy đường. Tôi nhắm mắt lại. Chỉ cần có một tia sáng, thì sẽ giống tình hình lúc tôi chết, chỉ cần thêm một Tây Môn Ngạo. Tôi cười lạnh, Tây Môn Ngạo làm sao ngờ tôi vốn không chết.

“Ngươi cuối cùng đến rồi”.

Một âm thanh âm u phảng phất bên tai tôi.

“Ngươi là ai ?” Tôi mở to mắt, trước mắt là một người tóc dài áo đỏ.

“Ta ?” Y cười lớn, thanh âm sắc bén xuyên đến bên tai tôi “Ta, ta không phải người ! Ha ha !”

“Vậy ngươi tìm ta có việc gì ?” Tôi cười châm biếm.

Y sững sờ một lát “Ngươi làm sao biết ta tìm ngươi ?”

“Mộ Dung sơn trang không có thủ vệ, trên đường tới đây cũng không có nha hoàn đầy tớ, cửa lớn không khóa, giờ nghĩ lại, chỉ e là do ngươi làm thôi !”

Y lại cười lớn : “Rất tốt, rất tốt ! Người được Minh Sát ta chọn quả nhiên đều không phải tầm thường !”

Y quay đầu lại, ánh mắt màu đỏ ẩn chứa tia khát máu, tuấn mỹ như thần tiên trên trời.

“Ngươi là nam hay nữ ?” Tôi hỏi.

Y một thân hồng y, mái tóc đen dài như thác nước buông rủ xuống gót chân, ngón tay thon thà mà trắng xanh, cả móng tay cũng màu đỏ. Toàn thân tản ra khí chất áp bức khiến người ta sợ hãi.

“Ta ?” Miệng y câu ra một nụ cười châm biếm “Ta đương nhiên là nam, ngươi không nhìn ra ư ?”

Tôi đương nhiên nhìn ra, nhưng ai kêu y xinh đẹp như vậy. Tôi nhỏ giọng thì thầm.

“Mộ Thiên Vẫn”. Y nhàn nhạt nói.

“Ngươi làm sao biết tên ta ?” Tôi không lộ cảm giác nói.

“Mộ Thiên Vẫn, Nhị tiểu thư mất tích của Khúc trang, được Mộ Dung Sở mang về Mộ Dung Sơn trang, ta lẽ nào lại không biết ?” Y dừng lại một lát “Đương nhiên, còn là con gái đã chết của Cung chủ Tụy Linh Cung Linh Tương Thiên”.