Xuyên Vào BL Anime Rồi!

Chương 35




“Uống miếng trà cho ấm người nào! Cẩn thận, vẫn còn nóng lắm đấy!” – Yuri cầm ly trà xanh vừa mới pha xong đưa sang cho người ngồi đối diện cô.

“Cảm ơn,…thật không ngờ, chết rồi mà vẫn còn có thể uống trà đấy!” – Người ngồi đối diện Yuri cười cười nói nhưng đôi mắt lại chất chứa đầy lo lắng. Yuri đưa tay đặt lên vai của người đó siết nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Nè, có thể tôi không biết vì sao cô lại ở đây, nhưng tôi chắc chắn với cô rằng dù có như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ nhất định đưa cô trở về lại Nhân Gian, An An à!”

“….Cảm ơn cô, hồn ma nữ tác giả!” – An An đưa tay lên vỗ nhẹ lên bàn tay của Yuri đang đặt trên vai của cô.

“Eh? Cô gọi tôi là vậy sao? Thôi, từ giờ gọi tôi là Yuri đi!” – Nếu nhớ tới cảnh hồi nãy thì An An à, cô mới giống hồn ma hơn tôi đấy. Yuri cười khổ, nghĩ thầm có lẽ mấy ngày tới cô sẽ không thể nào ngủ ngon được nữa rồi.

Không sai! Hồn ma nắm chân Yuri khi nãy chính là An An.

--- ------ ----- 45 phút trước --- ------ -----

“ÁÁÁAAAAAAAA!!! CỨU MẠNG A!!!” – RẦM!!!

Yuri sau khi kêu cứu xong thì lăn đùng ra xỉu thẳng cẳng. Đôi bàn tay kia đã buông chân của Yuri ra, chủ nhân của đôi tay đó đang chống hai tay của mình trên nền mây để tạo lực đẩy, đẩy toàn thân ngoi lên. Và đó không ai khác chính là An An nhưng mang diện mạo thật của cô, một cô gái Việt Nam tóc đen, mắt đen.
“Phù, cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời. Hơ, đây là… đâu vậy?” – An An cảm thấy đầu của cô vẫn còn chút quay cuồng.

Điều cuối cùng mà cô nhớ chính là vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ của Ivan, sau đó… tất cả mọi thứ đều tối đen, rồi cô cảm thấy mình giống như đang bị chìm dưới nước vậy. Dù cô cố gắng vùng vẫy bơi lên như thế nào đi chăng nữa cũng không có tác dụng, quơ quào một hồi mãi mới túm được một thứ gì đó. Vì vậy cô đã dùng hết sức nắm lấy cái thứ đó để kéo bản thân mình lên, đến khi nhìn được ánh sáng thì… cô không thể nào tin được vào mắt mình nữa. Tất cả bốn phía đều là mây trắng, ngay cả nền đất mà cô đang ngồi cũng là mây trắng… áo quần trên người cũng là một màu trắng. Có chút bối rối và hoang mang à nha!

“Ư…”

Tiếng rên rỉ này đã kéo An An ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô, An An ngay lập tức quay sang hướng phát ra tiếng nói. Là một cô gái Châu Á, cũng mặc váy trắng, trên đầu còn có vòng hào quang phát sáng nữa… là thiên thần sao?

“Này, cô gì ơi, tỉnh, tỉnh, tôi cần câu trả lời gấp!” – An An nhào tới lay lay Yuri, cũng may mà Yuri tỉnh lại kịp nếu trễ thêm vài giây có lẽ An An đã sử dụng ‘liên hoàn tát’ để gọi cô dậy đấy.

“Hả? Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra?” – Yuri mới tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng, nhưng vừa nhìn thấy mặt của An An thì Yuri tỉnh hẳn 100%. Yuri nhào tới nắm lấy hai vai của An An, nhìn từ trên xuống dưới một cách kĩ càng rồi mới khó nhọc mở miệng nói.

“An… Cô là An An! Tại sao cô lại ở đây?”

“Tôi cũng đang rất muốn biết tại sao mình lại ở đây đó? Khoan, cô biết tên tôi, không lẽ cô đúng thật là thiên thần? Vậy đây là Thiên Đàng sao? Tôi… tôi chết th…” – An An nước mắt lưng tròng liên tục hỏi.

“Dừng!” – Yuri đưa tay làm hiệu kêu An An ngừng nói, lúc này cô đang rất cần chút yên tĩnh để suy nghĩ.

“Trước tiên tôi không phải là thiên thần, thiên thần có cánh, còn tôi chỉ là một linh hồn giống cô thôi. Và vì sao tôi biết cô… thì đó là bởi vì tôi chính là người đã giao cho cô nhiệm vụ ‘bẻ cong thành thẳng’ ngày hôm đó.” – Yuri bình tĩnh chờ đợi phản ứng của An An. An An phải mất 10 giây để những lời nói của Yuri ngấm vô đầu của cô.

“A, cô là nữ tác giả đó… không phải cô chết rồi sao? Nói… nói vậy là tôi cũng chết luôn rồi à? Đây là Thiên Đàng sao? Hay là Địa Ngục?” – An An cảm thấy cuộc đời của cô đúng quạ đen mà, có ai vừa tỏ tình xong ngay cả câu trả lời cũng chưa kịp nghe đã đi ‘bán muối’ như cô rồi không?

“An An bình tĩnh lại, cô không có vòng hào quang trên đầu nên có nghĩa là cô chưa chết. Tôi nghĩ chắc chỉ là có chút trục trặc hay nhầm lẫn gì đó nên cô mới ở đây thôi. Tôi biết bây giờ cô có rất nhiều câu hỏi, tôi cũng vậy nhưng chúng ta nên tìm chỗ nào đó kín đáo hơn để dễ nói chuyện. Đi theo tôi nào!”

Yuri kéo An An đứng dậy rồi dẫn về chung cư, vì có bảo vệ canh cửa nên Yuri phải bày trò đánh lạc hướng để An An có thể lẻn vào trong. Khi vào được tới phòng của mình, Yuri cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân vậy. Vì An An trên đầu không có vòng hào quang nên quãng đường vốn chỉ có 20 phút đi bộ, giờ lại giống như dài vô tận vậy. Phải nhìn trước ngó sau, lén la lén lúc né tránh, không để những linh hồn hay thiên thần khác nhìn thấy, cực kì căng thẳng và đau tim nha (mặc dù tim của cô đã không còn đạp nữa).

Sau khi đã khóa cửa phòng lại, Yuri bảo An An ngồi xuống nghỉ, còn cô thì đi pha trà. Trong lúc pha trà cô và An An cũng có trò chuyện sơ sơ, làm quen với nhau một chút. Yuri cũng cố gắng trả lời vài thắc mắc nhỏ của An An, nhưng còn những câu hỏi quan trọng nhất thì có lẽ phải chờ Aster về mới có câu trả lời chính xác. Aster ơi, cô mau về đây đi!

--- -------Kết thúc phần hồi tưởng---- ------

“Hả? Không phải vậy chứ? Sao lại ngất ngay khúc quan trọng như vậy chứ?” – Yuri nghe An An ‘báo cáo tóm tắt’ lại tình hình từ trước tới giờ, tới ngay đoạn hấp dẫn nhất thì bị cắt cũng hết sức phẫn nộ.

“Thì đó! Vì vậy cô mau tìm cách cho tôi quay trở lại, không phải cô tự xưng là người sáng tạo ra thế giới đó sao?!” – An An và Yuri cũng gần tuổi nhau và cũng khá hợp tính nên rất nhanh chóng cả hai đã thân thiết với nhau rồi.

“Đúng là tôi tạo ra thế giới đó thật nhưng mà… toàn bộ việc này đều là lần đầu tiên của tôi hết á. Vậy nên cô thông cảm nha! Còn nhiều thứ tôi chưa thành thạo cho lắm.” – Yuri gãi mũi, cố gắng giải thích cho sự ‘bất lực, vô dụng’ hiện tại của cô.

“Haizz, phải chi thèm vài giây nữa là tôi đã kịp nghe câu trả lời của Ivan rồi… Câu trả lời đó, tôi đã chờ thật lâu…”

… Bầu không khí đang vui vẻ, náo nhiệt bỗng trở nên im ắng, vắng lặng. Yuri phút trước còn đang phẫn nộ vì chuyện vui bị dừng giữa chừng thì giờ đây vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn An An, hắng giọng hỏi.

“À An An nè, cô… có còn muốn quay trở về thế giới thật không?” – Yuri ngay từ đầu đã cảm thấy An An có chút gì đó… ánh mắt, giọng điệu của cô ấy khi nhắc tới Ivan giống như… giống như cô khi nói tới Alex vậy. An An thật sự có tình cảm với Ivan.

“Kia… tôi cũng không biết nữa. Ở thế giới song song của cô tôi rất hạnh phúc, có gia đình hoàn hảo, còn tìm được người tôi… thích, nhưng mỗi khi đi ngủ tôi lại mơ về quê nhà của mình ở thế giới thật…” – An An vẻ mặt buồn bã, tay siết chặt lấy ly trả từ từ nói.

“Không sao! Không sao! Sau khi cô quay trở về đó thì thời gian vẫn còn tới vài năm nữa lận mà, cô cứ từ từ suy nghĩ. Dù là kết quả như thế nào thì tôi cũng sẽ giúp cô… thực hiện nó. Yên tâm đi!” – Yuri đưa tay vỗ nhẹ lưng An An động viên.
‘Click – Cạch!’ – Tiếng mở cửa vang lên, Yuri và An An cùng đồng loạt quay sang nhìn cánh cửa ra vào.

“Thiệt tình à, khóa cửa chi vậy trời? Nhà có thứ gì quý báu đâu, mà trên Thiên Giới cũng không có trộm cướp nữa là. Rồi Yuri, có chuyện gì mà cô kêu tôi về gấp vậy? Làm tôi tốn nửa ngày phép quý báu để xin nghỉ đ…” – Aster miệng liên tục lải nhải bước vào phòng, khi nhìn thấy An An ngồi đó thì hết sức ngạc nhiên đồng thời cũng hết sức mừng rỡ. Yuri có bạn mới rồi, có nghĩa là từ nay cô ta sẽ không còn quấn lấy cô để lải nhải và đòi hỏi đủ thứ điều nữa, tự do muôn năm!

“Yuri cô kết bạn rồi ư? Thật tốt quá… Xin chào, xin chào, tôi là Aster, thiên thần đỡ đầu của…” – Aster lại gần An An để chào hỏi thì nhìn thấy trên đầu của An An không có vòng hào quang, Aster ngay lập tức quay sang nhìn Yuri. Yuri gãi gãi đầu, nhún vai nói.

“À… giới thiệu với cô, cô ấy chính là An An đó! Chúng ta… có nhiều chuyện cần phải nói lắm.”

..…Im lặng và im lặng…..

“Yuri, cảm phiền cô nói cho tôi biết: TẠI SAO MỘT NGƯỜI CÒN SỐNG LẠI Ở ĐÂY?” – Aster mặt mày xanh mét nhìn Yuri gằng từng chữ một, sau đó cô không kiềm chế được nữa mà hét lên.

“Woa, Aster bình tĩnh lại đi, nếu để người khác phát hiện sẽ rắc rối lớn đấy!” – Yuri nhào tới tính bịt miệng của Aster lại, nhưng Aster né kịp lủi nhanh qua góc bên kia phòng. Aster trong tư thế phòng thủ liên tục nhìn qua nhìn lại giữa Yuri và An An một hồi lâu sau đó lấy tay xoa xoa trán, cảm thán.

“Yuri ơi là Yuri, rốt cuộc là cô đã làm nên chuyện tốt gì thế này?”