Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Chương 18




Cải trắng cùng củ cải đều được xếp phơi trong viện, cần phơi khô cho bớt chút nước mới thu được vào trong hầm, nếu không sẽ rất dễ bị thối.

Nghiêm Thu vẻ mặt sầu lo, “Trong nhà cũng không có chum lớn, bằng không có thể tích một ít dưa chua ăn dần.” Y mới cùng a cha Đại Thành học tích dưa chua.

Thạch Hoài Sơn nhìn không được y phát rầu, “Bằng không sáng mai ta vào thành mua một cái? Ngươi xem thử lại trong nhà còn thiếu gì, lần này mua một lượt cho đủ. Trước mùa xuân cũng có thể lại vào thành như vậy một lần nữa.”

Nghiêm Thu cũng rất muốn cùng vào thành nhìn một cái, nhưng nghĩ đến trong viện còn có một sân rau củ ni, dù sao cũng phải lưu lại một người để trông, cách 2, 3 giờ phải lật mặt cải trắng và củ cải phơi khô. “Vậy cũng được, mua hai cái chum đi, một lớn một nhỏ. Cái lớn ta để tích dưa chua, cái nhỏ có thể muối củ cải sợi. Đúng rồi, mua thêm chút dấm chua. Chờ đầu xuân, dưa chua ăn hết rồi, cái chum lớn rửa sạch vừa đúng lúc dùng để ngâm tương đậu nành*.

Thạch Hoài Sơn gật đầu nói: “Được, ta qua nhà Lưu Tam thúc báo một tiếng cho ông.”

Thạch Hoài Sơn chân trước mới vừa đi, Thạch Chiêu Phúc chân sau liền vào cửa. “Quân ca.”

Nghiêm Thu đang loay hoay với đám cải trắng, tìm những lá cải không tốt bẻ ra, lát nữa có thể băm vụn uy cho gà con ăn. Nghe tiếng ngẩng đầu, “Chiêu Phúc đến a? Mau vào đi.”

Thạch Chiêu Phúc vào nhà ngó trái ngó phải, “Ca của ta không có ở nhà a?”

“Hắn đến nhà Lưu Tam thúc xác định thuê xe, sáng mai phải vào trong thành.”

“Lại vào thành a?” Thạch Chiêu Phúc có chút hâm mộ, cậu còn chưa được ra ngoài thôn, cũng muốn vào thành mở mang kiến thức.

Nghiêm Thu cười, “Thế nào? Đệ cũng muốn đi? Vậy sáng mai bảo ca đệ mang đệ cùng đi.”

Thạch Chiêu Phúc mặt nhất thời nhăn lại, “Sợ là đi không được, sáng mai trong nhà thu hoạch rau cải.” Nhà cậu 12 mẫu, như thế nào cũng phải bận rộn hai, ba ngày.

Thiếu niên 14 tuổi, ở đây làm việc nhưng một chút cũng không ít hơn so với người lớn. Nghiêm Thu thở dài, “Vậy chờ đầu xuân đi, nói ca đệ mang hai ta dạo chơi trong thành cho thật thỏa thích.”

Thạch Chiêu Phúc “Ân” một tiếng, trong lòng đối mùa xuân lại thêm chờ mong.

Nghiêm Thu lại nói: “Buổi tối ta cho đệ làm nhiều chút thịt, ngày mai đệ cần phí rất nhiều sức lực, bồi bổ cho tốt trước.”

Thạch Chiêu Phúc ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười rất bẽn lẽn.

Ngồi không bao lâu, Thạch Hoài Sơn đã từ bên ngoài trở lại, thấy Thạch Chiêu Phúc đến, rất vui mừng, anh em hai người lại trò chuyện cả buổi.

Buổi tối rửa chân sạch sẽ xong, Thạch Hoài Sơn ôm Nghiêm Thu bắt đầu sờ sờ soạng soạng.

Nghiêm Thu đẩy đẩy hắn ra, “Đợi chút, đợi chút đã, ta có việc muốn nói.”

Thạch Hoài Sơn thở từng ngụm gấp gáp, “Đã khuya lắm rồi, có chuyện gì?” Lại ghé qua cởi áo lót trong của Nghiêm Thu.

“Chuyện của Chiêu Phúc.”

Thạch Hoài Sơn tay vẫn linh hoạt, nhưng nhiều ít cũng chậm lại một chút, “Đệ ấy làm sao?”

“Ngươi không nhìn thấy áo bông của đệ ấy sao, rách đến không còn chỗ nói, nâng tay lên đều lộ hết bông bên trong. Ngày mai ngươi vào thành, lại mua chút vải cùng bông trở về, tranh thủ trước năm mới, ta may cái áo bông mới cho đệ ấy.”

Thạch Hoài Sơn dù sao cũng là hán tử, không được chu đáo, cũng không chú ý nhiều như vậy. “Được, tiểu tử đó có Quân ca như ngươi, có thể hưởng phúc rồi.”

Nghiêm Thu nói: “Ngươi chỉ có một đệ đệ như vậy, ta không chăm sóc nhiều chút sao được.”

Thạch Hoài Sơn cảm thấy lòng mình đều nhanh mềm thành một vũng nước rồi, ôm lấy đầu Nghiêm Thu liền gặm xuống, hắn sao lại có phúc như vậy ni, được tề quân tốt như vậy.

Rạng sáng ngày hôm sau, Lưu Tam thúc đã vội vàng đánh xe đến đây. Vì lần trước ở nhà Thạch Hoài Sơn ăn ké một bữa ngon, lần này ông ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, sớm đã tới rồi.

Quả nhiên lại cùng ăn một bữa ngon, Nghiêm Thu vẫn là nấu mì, sáng sớm lạnh, ăn cái này rất thích hợp.

Cơm nước xong lại lấy áo bông y mới may cho Thạch Hoài Sơn mặc vào, áo bông rất dày, sau khi mặc vào có vẻ hơi cồng kềnh, rất không thuận tiện. Thạch Hoài Sơn một hồi động động cánh tay, một hồi giật nhẹ cổ áo, cả người không được thoải mái, những năm qua hắn đều là mặc một cái áo bông mỏng đối phó qua mùa đông.

Nghiêm Thu nói: “Không thuận tiện cũng phải mặc, đoạn đường này ngược gió, mặc dày một chút sẽ không sai. Nóng cũng tốt hơn nhiều so với bị lạnh.”

Thạch Hoài Sơn liên tục không ngừng đáp ứng, Nghiêm Thu may áo cho hắn, vậy hắn nhất định sẽ mặc.

Mặc dù biết Thạch Hoài Sơn đi vào thành rất nhiều lần, không cần y phải dặn gì, Nghiêm Thu vẫn là nhịn không được lải nhải vài câu mới đem người tiễn đi.

Trong lòng có người để nhớ, thời gian liền trôi qua vô cùng chậm.

Giữa trưa, Nghiêm Thu tùy tiện ăn tạm chút cháo cho qua một bữa, tâm tâm niệm niệm nhớ cái người sao vẫn chưa trở về.

Hai ngày này, đã thói quen Thạch Hoài Sơn ở nhà cùng y, thình lình đi vắng, trong phòng lập tức trống vắng. Nghiêm Thu ngồi ở trên kháng, lề mà lề mề may quần áo.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Nghiêm Thu đoán chừng là a cha Đại Thành, rất vui vẻ đi mở cửa, thật đúng là đã đoán đúng.

A cha Đại Thành vào nhà liền nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi nói Chiêu Phúc sao lại có cái a phụ như vậy!”

Nghiêm Thu đón ông ngồi lên kháng, “Thế nào a?”

“Này không phải sao, ta vừa mới đi ngang qua ruộng, thấy toàn bộ ruộng của nhà Thạch Khang Toàn hắn đều do một mình Chiêu Phúc đang thu hoạch ni! Thạch Khang Toàn đó ở ngay trên bờ ruộng sắp xếp mấy cái giỏ, này không mệt chết tiểu tử ngốc đó sao!”

“Chiêu Phúc cứ như vậy thật sự làm cho bọn hắn a?”

“Không làm sao được a?” A cha Đại Thành lại nói: “Ta còn đến hỏi Thạch Khang Toàn ni, tiểu nhi tử hắn sao không ra giúp đỡ một tay. Ngươi có biết người ta nói như thế nào không? Người ta nói bụng tề quân mình không thoải mái, tiểu nhi tử ở nhà giúp nấu cơm. Ta phi, lời này lừa gạt ai đó!”

“Ai, Chiêu Phúc nhanh chóng ra ở riêng mới tốt.”

A cha Đại Thành nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ thật đẹp. Chiêu Phúc cùng Hoài Sơn không giống nhau, Hoài Sơn lúc trước rất thông minh, cùng cái thứ khó ưa kia cắt đứt không còn chút liên quan gì. Chiêu Phúc nhưng không cắt đứt được, lúc này cho dù phân gia, ngươi xem đi, có việc vẫn sẽ tìm nó. Cả nhà này toàn là người xấu, nó xem như tránh không thoát rồi!”

Nghiêm Thu cũng không biết nói gì cho tốt, thở dài, trong lúc nhất thời trong phòng yên tĩnh trở lại.

A cha Đại Thành là người nóng nảy lại nhiệt tình, bị việc này làm cho nghẹn một bụng tức. Lúc này nhắc tới cùng Nghiêm Thu xong, nhiều ít cũng bớt giận một chút. “Được rồi, không có chuyện gì khác, ta về nhà. Lại đây chính là cùng ngươi nói việc này, bằng không chậm chút, ta thế nào cũng sẽ nghẹn chết mất. Ngươi cũng đừng tính toán nhiều, việc này cũng không phải tiểu bối các ngươi có thể quản, trong lòng có cái tính toán là được rồi.”

Nghiêm Thu đáp ứng một tiếng, “Được, ta biết.” Theo sau lại hỏi: “Ruộng nhà ngươi khi nào thu hoạch a?”

A cha Đại Thành xuống kháng mang giày vào chân, “Ngày mai thì thu.”

“Vậy thật tốt, sáng mai Hoài Sơn qua góp một tay với các ngươi.”

“Không cần đâu. Nhà ta có hai hán tử ni, ta cũng có thể xuống ruộng, còn góp tay cái gì a.”

Nghiêm Thu nói: “Ngươi còn xuống ruộng gì chứ? Nấu nấu cơm là được. Hoài Sơn đã sớm nói với ta, qua hỗ trợ cho nhà ngươi.”

A cha Đại Thành sẵng giọng: “Chẳng trách sao ruộng trồng rau của nhà ngươi lại thu sớm thế kia. Tranh thủ như vậy là để có thời gian rảnh hỗ trợ nhà ta a? Ngươi xem hai hài tử các ngươi, sau này cũng đừng làm như thế!”

Nghiêm Thu nói: “Không có việc gì, cho dù ta thu hoạch muộn hai ngày, lá cải cũng không thể dài thêm ra a.”

“Được rồi, ta đây đành nhận cái tình này.” A cha Đại Thành nổi giận đùng đùng mà đến, lại vui tươi hớn hở mà đi.

Tiễn a cha Đại Thành về, Nghiêm Thu lại thở dài mấy hơi, nghĩ đến chuyện Chiêu Phúc, trong lòng sẽ rất không thoải mái.

Đến buổi chiều, Thạch Hoài Sơn đã trở lại.

Cái chum lớn đã mua thật rất to, tay vươn vào cũng với không tới đáy, “Cái chum to như vậy có thể chứa không ít dưa chua.” Nghiêm Thu đổ nước vào, nửa thân mình đều chui ở trong chum, cẩn thận cọ rửa.

Thạch Hoài Sơn lật xem cải trắng trên mặt đất, cười nói: “Chính là muốn cho ngươi tích nhiều chút.” Hắn thực thích ăn dưa chua, trước kia một mình sống, cũng không có người làm món này, khi muốn ăn đều là đến nhà Đại Thành lấy một chén.

“Cải trắng này tiếp tục hong một ngày, ta xem cũng sắp được rồi. Lại đây, giúp ta đem nước này đổ ra.” Nghiêm Thu hướng Thạch Hoài Sơn vẫy tay gọi.

Thạch Hoài Sơn vội vàng đi qua, đem nước bẩn trong vạc đổ ở một góc sân.

Nghiêm Thu lại dùng nước sạch súc hai lần nữa, lúc này mới xem như sạch sẽ.