Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 42




Nghe xong đề nghị của Lục Thanh, các trong lòng lão bản chợt lóe lên cùng một câu — Lục Thanh quả nhiên là con ruột của Lục viên ngoại. Nhớ năm đó, tửu lâu Lục gia có đại trù Hải Thiên giúp, nhanh chóng quật khởi ở huyện  Phương Lâm, cũng đánh loại chủ ý này. Nếu đem Lục viên ngoại cùng Lục Thanh ra so sánh thì chẳng qua là vô sỉ hơn một chút. Một vị chưởng quầy trẻ tuổi của Túy Tiên Cư hừ lạnh một tiếng nói:

“Nếu chúng ta không đồng ý, Lục chưởng quầy sẽ làm như thế nào?”

Năm đó, Lục viên ngoại nghĩ ra chiêu dùng mỹ thực đại tái mà lũng đoạn nguyên liệu nấu ăn nhằm áp chế các tửu lâu, buộn họ phải  hợp tác với Lục gia. Mà hôm nay, thủ đoạn cùng vận khí của Lục Thanh càng kinh người hơn so với Lục viên ngoại.

Ở đây, mọi người nghe lão bản của Túy Tiên Cư nói xong, liền lâm vào trầm tư. Nói thật, hợp tác cùng ai cũng vậy, năm đó bọn họ có thể khuất phục tửu lâu Lục gia, hiện tại bọn họ liền có thể khuất phục Thực Vi Thiên. Huống chi Lục Thanh còn hứa sẽ cung cấp ớt cho bọn họ, thấy thế nào cũng đều là không thâm hụt tiền. Bất quá năm đó Lục gia chính là lòng tham không đáy, mở miệng liền muốn một nửa lợi nhuận, cùng Lục viên ngoại so sánh, Lục Thanh xem như có lương tâm. Có vài người tư đã thay đổi, đều đang chờ đợi xem điều kiện kế tiếp của Lục Thanh có nằm trong phạm vi thừa nhận của bọn họ hay không.  Lục Thanh nói:

“Sẽ không làm như thế nào, cũng không có bất cứ điều kiện gì, nếu các vị chưởng quầy không đồng ý phương án của ta, thì có thể rời đi.”

Hắn chỉ muốn hợp tác cùng các tửu lâu này, không phải giống Lục gia mà đi thôn tính, chung quy các tửu lâu đều có đặc sắc riêng của chính mình, hơn nữa bọn họ cũng không có cừu hận khúc mắc gì với hắn. Tuy rằng ngoài miệng Lục Thanh nói sẽ không bức bách các tửu lâu, thế nhưng người sáng suốt liếc mắt là có thể nhìn ra rằng dưới tình huống này thì chỉ có đáp ứng Lục Thanh mới là lựa chọn tốt nhất. Đầu tiên, các tửu lâu nếu đều có được ớt, thì  thực lực sẽ tăng mạnh. Tiếp theo, hiện tại Thực Vi Thiên một nhà độc đại, sinh ý của các tửu lâu khác đều lạnh lùng đáng thương, nếu không nghĩ biện pháp cứu lại thì sớm hay muộn gì cũng sẽ đóng cửa. Cuối cùng, Lục Thanh chỉ cần 30% lợi nhuận, nhưng lại cung cấp ớt, cũng coi như là một vật đổi một vật.

Các lão bản không thể làm khác được, cho nên những nhười có tâm tư lung lay liền ngay tại chỗ  quyết định ký kết khế ước với Thực Vi Thiên, số còn lại thì nói muốn trở về suy nghĩ một chút, thế nhưng xem thần sắc cũng là có chút dao động.

Lục Thanh tính trước kỹ càng, mặc kệ các lão bản làm ra bất cứ quyết định gì thì hắn cũng sẽ tỏ ra như thường, không vui không buồn,  tất nhiên bản thân hắn cũng sẽ không đưa ra bất kỳ lời hứa nào. Nhưng mà, những tửu lâu lúc đầu quyết định cùng Lục Thanh hợp tác đã chậm rãi khôi phục lại sinh khí của ngày xưa, mà những tửu lâu còn lại thì triệt để biến mất trong trời đông giá rét. Đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Sinh ý của Thực Vi Thiên càng làm càng lớn, ít nhất là tạm thời trong huyện Phương Lâm không người có thể địch nổi. Tài sản cá nhân của Lục Thanh cũng liên tục tăng, truyền kỳ về hắn cũng trở thành giai thoại được lưu truyền trên khắp phố. Nhắc tới Lục chưởng quầy tao nhã của Thực Vi Thiên, thì không  thể không nhắc tới Tiểu Ngốc Tử của Lục chưởng quầy. Có rất nhiều gia đình muốn đem nữ nhi của mình gả cho Lục Thanh, cũng có rất nhiều tiểu thư chưa lấy chồng để mắt đến Lục Thanh,  thế nhưng hắn luôn luôn cự tuyệt dứt khoát, không chừa cho ai chút cơ hội nào. Sau này, vì  bị gây rối đến phiền, Lục Thanh trực tiếp chiêu cáo mọi người, Tiểu Ngốc Tử là bạn lữ duy nhất của hắn trong kiếp này, hắn tuyệt đối không nhận người khác, từ đó, nữ hài muốn gả cho Lục Thanh mới chậm rãi ít đi một chút.

Mắt thấy sắp đến cuối năm, căn cứ tập tục nơi này, mấy ngày quá niên sẽ không ra ngoài. Các tửu lâu hay cửa hàng cũng đều sẽ tạm thời đóng cửa bảy ngày, để người người đều có thể ở nhà sum hợp qua năm.

Từ khi Lục Thanh xuyên việt đến nay, trừ những ngày ban đầu  thì hắn không có một ngày là hoàn toàn cùng Tiểu Ngốc Tử, luôn luôn sẽ có việc chờ hắn đi giải quyết. Tuy rằng nói bạc kiếm đến tay càng ngày càng nhiều, nhưng đôi khi Lục Thanh lại vẫn cảm thấy áy náy. Cho nên hắn tính toán thừa dịp quá niên, hắn sẽ  cùng Tiểu Ngốc Tử trải qua thời gian chỉ có hai người, bù lại thời gian bận bịu trước đây.

Lúc này, Tiểu Ngốc Tử thực vui vẻ, bởi vì hiện tại, Lục Thanh mỗi ngày đều trữ tồn thực vật quá niên, y nhìn vài món ăn ngon kia mà chảy nước miếng, Tiểu Ngốc Tử thật hận không thể lập tức liền bắt đầu quá niên. (^_^). Tiểu Ngốc Tử lôi kéo tay áo Lục Thanh hỏi:

“Phu quân, còn bao nhiêu ngày mới quá niên a, có phải ngày mai chúng ta có thể ăn ngon hay không?”

Lục Thanh hôn hôn khóe miệng Tiểu Ngốc Tử, mang theo một chút bất đắc dĩ nói:

“Ngươi nha, chỉ biết nhớ thương mấy thứ này, nhưng mà cũng nhanh đến, ba ngày sau chính là ba mươi, Bảo Bảo nếu muốn ăn này nọ, hiện tại cũng có thể đi ăn.”

Lục Thanh không có nhiều chú ý, Tiểu Ngốc Tử muốn ăn liền ăn, muốn chơi thì cứ chơi, chỉ cần là trong phạm vi Lục Thanh có thể cung cấp,  hắn nguyện ý cấp cho Tiểu Ngốc Tử những thứ tốt nhất. Bất quá Lục Thanh vốn tưởng rằng Tiểu Ngốc Tử sẽ hoan hô nhảy nhót chạy tới ăn cái gì, lại không nghĩ rằng Tiểu Ngốc Tử chỉ là nuốt nuốt nước miếng, mặt đầy luyến tiếc, lắc lắc đầu nói:

“Không cần, quá niên lại ăn thì mới tương đối tốt.”

“Bảo Bảo thật ngoan, nhưng mà bảo bối này, chữ mà ngày hôm qua ta dạy cho ngươi, ngươi đã viết chưa?” Lục Thanh nhéo nhéo khuôn mặt đầy đặn của Tiểu Ngốc Tử, nói.

Gần nhất tuy rằng bề bộn nhiều việc, thế nhưng Lục Thanh vẫn kiên trì mỗi ngày dạy Tiểu Ngốc Tử viết chữ, tuy rằng Tiểu Ngốc Tử thật sự không thích viết chữ, thế nhưng dưới nổ lực không ngừng của Lục Thanh, coi như y có thể sẽ viết vài chữ.

Vừa nghe nói muốn luyện tự, khuôn mặt Tiểu Ngốc Tử vốn thực vui vẻ tươi cười nháy mắt uể oải lên, biểu tình biến hóa cực nhanh khiến Lục Thanh nhịn không được muốn cười. Nhưng Lục Thanh biết hắn không thể cười lúc này, hắn phải bảo trì tư thái nghiêm túc chuyên chú này thì mới có khả năng khiến cho Tiểu Ngốc Tử ngoan ngoãn mà đi luyện viết chữ.

Tiểu Ngốc Tử vươn ra hai tay ôm lấy Lục Thanh, vùi đầu vào lồng ngực Lục Thanh, bộ dáng không chịu nhận hiện thực. Lục Thanh buồn cười, về mặt nào đó mà nói thì hắn thật sự thích bộ dáng làm nũng của Tiểu Ngốc Tử, về phương diện khác thì hắn lại muốn Tiểu Ngốc Tử học nhiều chữ hơn. Mỗi lần hắn đều nói với chính mình rằng phải quyết tâm, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của Tiểu Ngốc Tử thì hắn lại mềm lòng.

“Ngươi nha……”

Không thể nề hà mà ôm lấy Tiểu Ngốc Tử. Tiểu Ngốc Tử bị động tác đột nhiên của hắn làm cho hoảng sợ, cho rằng Lục Thanh muốn đem mình ném xuống đất. Tiểu Ngốc Tử sốt ruột khẩn cầu với Lục Thanh:

“Bảo Bảo đi luyện tự, không cần ném xuống Bảo Bảo, được không!”

Khóe miệng Lục Thanh gợi lên một nụ cười xấu xa, khiến cho Tiểu Ngốc Tử càng thêm kinh hồn táng đảm.

“Hiện tại hối hận, chậm.”

Ngay khi Tiểu Ngốc Tử bị ôm đến mép giường thì y liền hiểu phu quân muốn làm cái gì. Nói thật, Tiểu Ngốc Tử cũng không chán ghét chuyện như vậy, thậm chí có đôi khi còn thực thích. Bởi vì chỉ có lúc đó, Tiểu Ngốc Tử mới có thể cảm giác được là phu quân hoàn toàn thuộc về mình. Lục Thanh hôn hôn mỗi một nơi trên cơ thể Tiểu Ngốc Tử, động tác vô cùng nâng niu. Rất nhanh, hai người liền rơi vào cảnh đẹp, cả hai người đều hòa quyện vào nhau. Sau khi mọi chuyện xong xuối, Lục Thanh có chút vô sỉ nói:

“Về sau nếu Bảo Bảo không cố luyện tự, ta liền trừng phạt Bảo Bảo như vậy.”

Tiểu Ngốc Tử chỉ có thể ngậm nước mắt mà nhận. Nhưng mà, nếu Lục Thanh biết Tiểu Ngốc Tử nghĩ rằng sau này y có thể  quang minh chính đại không luyện tự, thì sẽ phản ứng như thế nào.

Thời gian bay qua nhanh, đảo mắt liền qua ba ngày. Lục Thanh vì muốn cùng Tiểu Ngốc Tử vượt qua cuối năm, làm rất nhiều chuẩn bị. Nhất là Lục Thanh ủy thác một tiệm may tốt nhất trong huyện làm cho Tiểu Ngốc Tử một vài bộ quần áo mới, chia ra thành các kiểu như thỏ con, hổ con và gấu con. Sáng sớm ngày ba mươi,  Lục Thanh cho Tiểu Ngốc Tử thay một bộ quần áo động vật dễ thương,  kết hợp với đôi mắt to tròn đen bóng của y, quả thực có thể manh người đến chết.

Trừ quần áo và đồ ăn, Lục Thanh còn bỏ một số tiền lớn xây dựng một phòng tắm ấm áp tại Lục gia. Cho dù là mùa đông khắc nghiệt, chỉ cần than củi đầy đủ, Lục Thanh cùng Tiểu Ngốc Tử liền có thể tắm rửa thoải mái mỗi ngày. Đối với chuyện này, một người từ hiện đại xuyên việt đến cổ đại như Lục Thanh rất là vừa lòng, phải nói rằng, từ khi đến cổ đại, tắm rửa liền trở thành một chuyện xa xỉ, cho tới bây giờ, cảm giác tắm ngoài trời  vào ban đêm tại căn nhà gỗ lúc trước vẫn còn làm cho  Lục Thanh cảm thấy sợ hãi.

Tâm tư của Lục Thanh rất linh động, hắn vừa muốn hưởng thụ đồng thời cũng không quên kiếm tiền. Người cổ đại tắm rửa đều sử dụng thùng gỗ, mùa hè thì không sao, nhưng khi đến mùa đông thì tắm rửa cũng rất phiền toái, mà mùa đông nơi này vừa dài vừa lạnh, cho nên đại bộ phận dân chúng thường chỉ tắm hai lần trong tháng [yuki-hana: sao chịu nổi trời]. Khi Lục Thanh đang phao tắm, hắn  liền nghĩ nếu mở một chỗ tắm rửa cũng coi như là một thương cơ. Chung quy con người đều là yêu sạch sẽ, không chịu khó tắm rửa chẳng qua là vì điều kiện có hạn mà thôi.

Ý thưởng thoáng qua, sau đó hắn suy nghĩ thêm một chút thế là một phần kế hoạch liền xuất hiện ở trong đầu của hắn, nhưng Lục Thanh không có cân nhắc bao lâu, sau  khi tắm rửa xong thì cũng đã ném ra sau đầu, bởi vì hắn nói thời gian cuối  năm này, hắn muốn toàn tâm toàn ý làm bạn Tiểu Ngốc Tử. Về phần mở tiệm tắm rửa thì chờ năm sau lại suy tư cũng còn kịp.

Lục Thanh lau khô thân thể, thay một bộ quần áo mới rồi đi ra khỏi cửa phòng tắm. Tiểu Ngốc Tử đang nhu thuận ngồi ở trên băng ghế chờ đợi Lục Thanh, thấy Lục Thanh vừa xuất hiện, y lập tức đứng dậy bổ nhào vào trong lòng Lục Thanh.

“Phu quân, Bảo Bảo đói bụng ~”

Lục Thanh nghĩ lượng cơm Tiểu Ngốc Tử ăn đúng là thật nhiều, nhưng trước khi đi phao tắm thì hắn cũng đã có chuẩn bị trước, cho nên đã đôn một con gà mái, lúc này cũng đã chín.

Mang theo một kẻ tham ăn đi tới phòng bếp, mùi canh gà từ xa liền truyền tới, Lục Thanh cố ý đem hai chân gà đều phóng vào trong chén Tiểu Ngốc Tử, ai ngờ Tiểu Ngốc Tử nhìn nhìn chân gà thơm ngào ngạt, đột nhiên liền bưng kín miệng.

“Bảo Bảo muốn ói!”