Xuyên Việt Chi Gia Hữu Soả Phu

Chương 44




Đúng như dự kiến, địch nhân thật sự cường đại, thế nhưng là trượng phu của Tiểu Ngốc Tử, Lục Thanh tuyệt đối sẽ không lùi bước. Cho dù người mang Tiểu Ngốc Tử đi là cha ruột thì cũng không thể! Lục Thanh biết như vậy thực ích kỷ, nhưng nếu xét đến việc Tiểu Ngốc Tử có thể không lưu lại bên người của hắn thì Lục Thanh triệt để nóng nảy. Hắn liếc mắt nhìn liền nhìn thấy được một chiếc xe ngựa được tầng tầng bảo hộ, không hề nghi ngờ, Tiểu Ngốc Tử liền ở nơi này. Nhưng mà, làm sao để tiếp cận này chiếc xe ngựa kia thì đúng là một vấn đề thật lớn. Trước khi xuyên việt, Lục Thanh là một người đọc sách, chưa từng luyện qua võ công,  mà sau khi xuyên việt dù Lục Thanh được linh tuyền cải tạo nên thể chất  cường tráng hơn nhiều so với người bình thường,  thế nhưng đối mặt nhiều cao thủ như vậy, hiển nhiên là không đủ xem.

Thị vệ trưởng rút đao chỉ vào mặt Lục Thanh, thanh âm lãnh khốc không có một tia cảm tình, thật giống như là một cổ máy:

“Ta mặc kệ ngươi là ai, trong vòng “mười tức”, mang theo con hổ của ngươi rời xa nơi này, bằng không đừng trách đao kiếm không có mắt.”

“Ban ngày ban mặt mà lẻn vào nhà dân, bắt cóc thê tử người khác, cho dù các ngươi là người của vương phủ thì cũng phải giải thích rõ ràng!”

Lục Thanh biết rõ, về  võ công thì hắn không phải là đối thủ của những người này, cho nên chỉ có thể dùng đạo lý và thương thuyết:

“Theo luật của Tây Lưu,  Thiên Tử phạm pháp, cũng có tội như thứ dân.”

Thị vệ trưởng cười lạnh nói:“Vô tri đến cực điểm, ta sẽ không nói nhiều với ngươi, rời đi, hoặc là chết, tự ngươi chọn một con đường.”

“Ta tình nguyện chết cũng sẽ không trơ mắt nhìn các ngươi rời đi, thế nhưng nếu ta có thể may mắn không chết, thì các ngươi tuyệt đối sẽ phải trả đại giới.”

Lục Thanh mắt sáng như đuốc, một chút cũng không sợ cái chết uy hiếp, thậm chí ngay cả eo cũng chưa từng cong xuống. Hắn đã từng thề trước mặt  Tiểu Ngốc Tử là tuyệt đối sẽ không rời khỏi y, nếu hôm nay hắn cứ như thế mà tránh ra, như vậy sau này làm sao hắn có mặt mũi mà gặp lại Tiểu Ngốc Tử, có gì mặt mũi nào mà tự xưng là phu quân của Tiểu Ngốc Tử.

Tên thị vệ trưởng có thể nhìn ra, người trẻ tuổi ở trước mặt hắn đây không có một chút công phu,  thế nhưng cảnh giới tinh thần của đối phương lại siêu thoát hơn so với rất nhiều thị vệ ở đây. Trước đây, hắn đã từng có cảm giác như thế khi đối diện với một cường giả cửu giai siêu cấp. Tư chất như thế, nếu cho đối phương cơ hội phát triển, chắc chắn thành tựu sẽ không thể khinh thường.

“Ý của  chủ tử là tha cho ngươi một mạng, thế nhưng ngươi không biết quý trọng, vậy thì cũng đừng trách ta.”

Vừa dứt lời, một đường đao màu ngân bạch chợt lóe phía chân trời, đao phong băng lãnh ập tới trong chớp mắt. Tức thời, đồng tử của Lục Thanh phóng đại, hắn thậm chí không biết người kia làm cách nào mà đến bên cạnh mình, chỉ trong chớp mắt, hắn thậm chí không có cơ hội để tránh thoát một đao kia. Đao phong hạ xuống, Lục Thanh trơ mắt mà nhìn máu mình phun ra, nhiễm đỏ toàn bộ thế giới.

Sưu sưu sưu ba tiếng.

Dường như có gì đó long trời lở đất mà đến, khiến bọn thị vệ kia như lâm đại địch. Hơn một ngàn ngân châm thật nhỏ như lông trâu bay thẳng đến xe ngựa, mắt thấy có thể tiếp cận mục tiêu, nhưng ngay lúc này lại bị một lực khác toàn bộ đánh rơi xuống đất. Mảnh đất bị ngân châm trát qua nổi lên một mảnh màu đen khác thường, bên trong đội ngũ nhất thời liên tục có tiếng kêu thảm thiết  vang lên. Người thanh niên trong xe ngựa kia trầm giọng nói:

“Là ai?”

Trên quan đạo một mảnh yên tĩnh, mà nam nhân mới vừa bị đao chém bị thương kia cũng không cánh mà bay. Khuôn mặt vốn băng sơn của thị vệ trưởng rốt cuộc động dung, mày kiếm hơi hơi nhướn lên, mang theo chút kinh ngạc nói:

“Dương đông kích tây, thủ đoạn cực kỳ ngoan độc, nhìn không ra một thị trấn nhỏ như huyện Phương Lâm này cư nhiên có một nhân vật như vậy.”

Nếu không phải đang làm nhiệm vụ, hắn thật sự rất muốn cùng người nọ luận bàn một phen, dám từ thủ hạ của hắn mà cứu người, nhân vật như thế thật sự  không nhiều.

“Cảnh Nhất, không cần lưu lại, gấp rút lên đường.” Thanh niên tôn quý bên trong xe ngựa tựa hồ cũng nhìn ra tâm tư của thị vệ trưởng, lập tức mệnh lệnh.

“Vâng, chủ tử.”

Dưới sự chỉ huy của Cảnh Nhất, mã đội khôi phục lại trật tự như trước, người trúng độc sẽ đi sau để tiến hành trị liệu, số khác sẽ tiếp tục đi tới, vó ngựa phi, bụi bay mù mịt, chỉ chốc lát sau liền rời khỏi huyện Phương Lâm.

Ba ngày sau, Lục gia đại trạch

Hắn, đây là chết sao?

Lục Thanh không biết chính mình còn sống hay chết, hắn chỉ biết là Tiểu Ngốc Tử bị mang đi, điều này làm cho hắn sống không bằng chết. Hạnh phúc cùng tốt đẹp thật giống như là hoa trong gương, trăng dưới nước, một khi chạm đến liền sẽ biến mất không thấy. Khi hắn biết Tiểu Ngốc Tử có khả năng hoài thượng tiểu Bảo Bảo thì có bao nhiêu vui vẻ, hiện tại hắn lại tuyệt vọng đến bấy nhiêu. Đều nói nam nhi ít khi rơi lệ, thật ra điều này chỉ đúng khi họ chưa tới chỗ thương tâm, nhưng khi họ thương tâm đến cực hạn, thì nước mắt cũng sẽ liền chảy xuống.

“Lục chưởng quầy, nếu ngươi tỉnh, vậy thì uống  bát dược này đi.” Một giọng nữ nhu nhược nói.

Lục Thanh cố gắng mở to mắt, trong mắt đều là tơ máu, cả người thoạt nhìn uể oải cực kì.

“Là ngươi……” Hồ Điệp, là nữ nhân này cứu chính mình.

Hồ Điệp  nhìn Lục Thanh, ánh mắt phức tạp:“Là ta, Lục chưởng quầy.”

Nàng vốn không nghĩ cứu người, chung quy nàng từng thề không bao giờ chọc phiền toái, cứ an an ổn ổn hát rong mà sống như vậy, sau đó tìm một nam nhân yêu thương mình để gả cho.  Nhưng khi nhìn thấy Lục Thanh chịu khổ, lòng của nàng đau như đao cắt, như thế thì làm sao thấy chết mà không cứu. Đúng là Lục Thanh đã từng cự tuyệt nàng,  thế nhưng đó cũng không phải là lý do để Hồ Điệp  căm hận mà đứng yên nhìn Lục Thanh đi tìm chết, huống chi Lục Thanh là lão bản của Thực Vi Thiên, luôn hết lòng quan tâm giúp đỡ nàng.

“Đa tạ ân cứu mạng của cô nương.” Lục Thanh muốn ngồi thẳng thân thể để hành lễ, nhưng thương thế của hắn thật sự quá nặng, thân thể mới động một chút lập tức ảnh hưởng đến miệng vết thương, khiến hắn đau đớn vô cùng.

Hồ Điệp  thấy Lục Thanh như thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy thân thể Lục Thanh nói:

“Lục chưởng quầy không cần đa lễ, ngươi có thể để cho ta vẫn đứng ở Thực Vi Thiên hát rong đã là có ân với ta, nhất báo hoàn nhất báo, ta cứu ngươi, coi như là trả ân tình của ngươi, ngươi không cần cảm thấy thẹn với ta.”[yuki-hana: mình thích kiểu cư xử của cô gái này]

Suy nghĩ của Hồ Điệp  rất rõ ràng, nàng minh bạch cho dù lần này nàng cứu Lục Thanh, cùng với hiện tại Tiểu Ngốc Tử bị người mang đi thì nàng vẫn không có chút cơ hội nào với Lục Thanh. Lúc trước nàng coi trọng Lục Thanh, chính là cảm giác được Lục Thanh là một người si tình, tuyệt sẽ không trêu chọc người khác. Sự thật chứng minh Lục Thanh đích xác là như thế, chẳng qua đối tượng mà hắn chuyên nhất không phải nàng mà thôi. Hồ Điệp  hành tẩu giang hồ đã lâu, ân oán rõ ràng, cũng tuyệt đối sẽ không giống như những nữ tử bình thường mà ỷ vào việc mình là ân nhân cứu mạng của Lục Thanh mà tùy tiện làm bậy.

Đối mặt với một Hồ Điệp thâm minh đại nghĩa như thế, trong lòng Lục Thanh là tràn đầy kính nể. Hắn nhớ tới một đao của thị vệ thủ lĩnh kia liền có thể đưa người ta vào chỗ chết, mà một nữ tử như Hồ Điệp  cư nhiên có thể một người đối phó nhiều thị vệ như vậy, thế mà lại có thể thành công cứu hắn ra, loại công lực nào mà có thể thâm hậu như thế, trước kia hắn không hề nhìn ra được một chút dấu vết nào.[yuki-hana: người ta là cao nhân, anh nhìn ra thì anh cũng là cao thủ rồi] Tâm tư Lục Thanh trầm xuống, nghĩ đến mình phải đối mặt với vài địch nhân cường đại kia, lập tức liền hỏi:

“Hồ Điệp  cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không?”

Ban đầu Lục Thanh cho rằng, sinh tồn ở trên thế giới này chỉ cần có đầy đủ tiền tài là có thể, nhưng mà trạng huống hôm nay lại tát cho hắn một bàn tay. Nếu như hắn cũng có võ nghệ cao cường như tên thị vệ trưởng kia hoặc là Hồ Điệp  , như vậy trên trời dưới đất, thật sự sẽ không có người nào có thể mang Tiểu Ngốc Tử đi ra khỏi người của hắn. Tiểu Ngốc Tử bị mang đi, hiện tại cứ thương tâm tuyệt vọng cũng đã không có bất cứ tác dụng nào, Lục Thanh chẳng những không gục ngã, ngược lại quyết tâm muốn tự tay đoạt lại Tiểu Ngốc Tử. Đợi đến khi có thể xuống giường đi đường, Lục Thanh tính toán tức khắc sẽ đi kinh thành cướp lại Tiểu Ngốc Tử, bất quá trước đó, hắn phải biết một chút võ công mới được.

Hồ Điệp  thấy ánh mắt kiên định của Lục Thanh, trong lòng ai thán một tiếng,  quả nhiên là như nàng nghĩ, tóm lại có lẽ chính là nghiệt duyên của mình đi, nếu vậy thì nếu có thể giúp thì tận lực mà giúp thôi,  tuy rằng Hồ Điệp không thể cùng Lục Thanh ở cùng một chỗ, thế nhưng hai người cũng có thể trở thành bằng hữu.

“Ta minh bạch ngươi suy nghĩ cái gì, nhưng cho dù ngươi có ý niệm tu luyện, nhưng trước hết phải đem thân mình dưỡng khỏe lên cái đã, không phải ta xem thường Lục chưởng quầy, nhưng việc tu luyện chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng như trong tưởng tượng của ngươi.” Đang nói, Hồ Điệp  liền đem chén thuốc đưa cho Lục Thanh.

Lục Thanh nhìn chén thuốc đen tuyền, bẩn hề hề kia không tự chủ được liền nhíu mày. Linh tuyền trên người hắn tuyệt đối hữu hiệu hơn nhiều so với loại thuốc này, nhưng Hồ Điệp đang  đứng ở trước mặt, cho nên  hắn không có khả năng mang linh tuyền ra để trị liệu thương thế cho chính mình.

Hồ Điệp  thấy Lục Thanh trầm mặc không nói, cho rằng hắn còn đang băn khoăn cái gì đó, liền nhẹ giọng hỏi:

“Lục chưởng quầy, ngươi suy nghĩ cái gì?”

Lục Thanh ngẩng đầu, ánh mắt rất là cổ quái mà đánh giá Hồ Điệp,  cuối cùng hạ quyết tâm nói:

“Ngươi đã cứu ta một mạng, cho nên ta sẽ không gạt ngươi, trên thực tế thì trên người ta có một bảo bối, có thể khiến thương thế của nhanh chóng khôi phục.”

Lục Thanh không nói cụ thể về linh tuyền, bởi vì ngay cả chính hắn cũng là hiểu biết nông cạn. Đem bí mật này nói cho Hồ Điệp, một phương diện là vì Hồ Điệp  là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu không có Hồ Điệp,  phỏng chừng Lục Thanh đã sớm chết thảm trên quan đạo ; Về phương diện khác là bởi vì Lục Thanh tất yếu phải sử dụng linh tuyền để nhanh chóng khôi phục thân thể, mà Hồ Điệp  thì biết thương thế của hắn, tuyệt đối sẽ bởi vậy mà nghi ngờ, thay vì để Hồ Điệp  hoài nghi,  không bằng ngay từ đầu nói ra cho nàng biết. Đây là một ván cờ, tuy rằng Lục Thanh có được phần thắng thật lớn, thế nhưng một khi thua, như vậy thì hắn sẽ không còn có cơ hội phiên thân nữa.

“Nga? thế gian này lại có bảo bối thần kỳ như thế sao, sao ta chưa hề nghe nói qua?”

Hồ Điệp  quả nhiên bị lời nói của Lục Thanh hấp dẫn, thế nhưng nàng không hề nghĩ đến là, thứ mà Lục Thanh lấy ra càng khiến cho nàng kinh hoảng hơn so với trong tưởng tượng.

Vết đao mà Cảnh Nhất lưu lại ngang lồng ngực Lục Thanh, tuy rằng Lục Thanh được cứu, thế nhưng miệng vết thương dĩ nhiên rất sâu, nếu không phải trong tay Hồ Điệp  có thuốc tiên chữa thương, chỉ sợ Lục Thanh đã sớm đi đến quỷ môn quan đưa tin. Thế nhưng bảo bối trong tay Lục Thanh kia, chỉ cần ba giọt, miệng vết thương dữ tợn lại có thể nhanh chóng phục hồi như cũ trước mắt nàng. Hồ Điệp nhìn thấy thế, nghẹn họng, giọng khàn khan nói:

“Đây chẳng lẽ là tiên dược trong truyền thuyết!”