Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 34: Lão bà bổn nhi (aka vợ nuôi từ bé)






“Tiều, cái này đặt ở bên ngoài nha, nếu có thể thì tốt nhất làm thêm mấy cái nữa, tìm cái gì đó treo lên.”

Cát Nhĩ cầm một tấm thảm xinh đẹp – vốn là cái Giang Tiều dùng để lót trên ghế, chỉ trỏ ra dấu.

“Được.”

Giang Tiều ngạc nhiên nhìn Cát Nhĩ, một lần nữa thán phục đầu óc buôn bán sắc bén của hắn, ngay cả treo “băng rôn” quảng cáo cũng nghĩ ra được.

“Y Ân, ngươi chuyển cái giá này qua bên tường đi, kích thước lớn như vậy để đồ vật gì đó lên mọi người lựa mới tiện.”

Cả một buổi sáng, Cát Nhĩ đối với mọi người “khoa tay múa chân”, ngay cả Y Ân vốn phải đi săn bắn cũng bị kéo tới hỗ trợ, tựa như người mở cửa tiệm mới chính là hắn.

“Hai chúng ta dứt khoát hùn vốn đi, thế nào?”

Chứng kiến loại tình hình này, Giang Tiều đột nhiên nảy sinh cái ý tưởng như vậy. Dù sao hắn chỉ am hiểu chế tác thôi, đối với chào hỏi khách khứa rồi bán đồ vật này nọ gì đó một chút cũng không hiểu.

“Hùn vốn?”

Hắn sớm đã phát hiện Giang Tiều bất kể thời điểm nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đột nhiên lại nảy ra một từ lạ lẫm kỳ quái, hơn nữa nghe cũng rất thú vị, Cát Nhĩ cảm thấy hứng thú hỏi thăm.

“Ách…… Thì là ta lo làm quần áo, ngươi ở đằng trước tiếp khách, tiền lời buôn bán được hai chúng ta mỗi người một nửa.”

Giang Tiều suy nghĩ, dùng cách giải thích tương đối dễ hiểu mà nói.

“Ừm, cái chủ ý này không tồi, nhưng mà ta vẫn còn bận chế dược….”

Cát Nhĩ có chút khổ não, trở thành y sư là mục tiêu của hắn, đương nhiên không có khả năng buông tha. Thế nhưng cơ hội tốt như vậy, vừa có thể chiếu cố Giang Tiều, lại còn có thể kiếm tiền……

Nói trắng ra, là do tham tiền!

“Bằng không thì thôi vậy!”

Giang Tiều chỉ nhất thời nảy lên chút lòng tham, không thể để Cát Nhĩ vì giúp mình trông tiệm mà bỏ bê chính sự được.

“Đừng có “thôi” chứ! Hắc hắc, ta có biện pháp, ngươi cứ lo chuyện của ngươi đi, mấy thứ còn lại cứ giao cho ta.”

Thoáng một cái Cát Nhĩ đã nhanh trí nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, nhịn không được mà bất lình thình nói ra toan tính của mình.

“Tùy ngươi.”

Giang Tiều bán tín bán nghi, bất quá Cát Nhĩ đã nói như vậy, cũng là tại hắn.

“Hắc hắc, lời ngươi vừa nói ban nãy, giờ bắt đầu được tính chưa?”

Con ngươi Cát Nhĩ xoay tròn, lại có chủ ý.

“Được tính.”

Giang Tiều thành thật chấp thuận, nếu hắn đã đáp ứng chắc cũng không có chuyện không giữ lời, huống chi sớm một chút hay muộn một chút có liên quan gì tới nhau?

“Ha, chính ngươi nói đó nha!”

Cát Nhĩ cười mờ ám hai tiếng, từ trong áo choàng móc ra một cái túi quơ quơ, bên trong lập tức truyền ra âm thanh lanh lảnh vui tai.

“Đoán xem bên trong là cái gì?”

Cát Nhĩ đung đưa cái túi, tiếp tục thừa nước đục thả câu.

Giang Tiều nghe được âm thanh đó, hai mắt tỏa sáng thiếu chút biến thành ký hiệu $ $, lúc này lập tức muốn cùng Cát Nhĩ xác định quan hệ vững chắc.

“Đây là 300 hồng tinh, là phí tiền công người ta đưa trước, dựa theo lời chúng ta nói ban nãy mỗi người một nửa, cho ngươi 150 viên.”

Cát Nhĩ nói xong, còn cẩn thận lưu ý sắc mặt Giang Tiều .

“Được.”Giang Tiều nhận lấy cái túi, lấy một viên hồng tinh ra soi dưới ánh mặt trời, xem trái xem phải, như muốn xác định nó có phải là thật không.

Nhìn chừng một phút đồng hồ, hắn mới buông tha mà thả lại trong túi, trên mặt đã là nhạc khai liễu hoa. (cực kì vui mừng)

Thấy hắn biểu lộ bộ dạng như vậy, trong lòng Cát Nhĩ mới thả lỏng, một lần nữa khẳng định mình không có nhìn lầm người.Mà tên này cũng thật kỳ quái, đối với chuyện phân ra 150 hồng tinh không thèm để ý chút nào, chỉ lấy ra một cái xem nó như bảo bối.

Giang Tiều hiện tại còn chưa biết, hợp tác lần này nhìn thì giống như hắn phải chịu thiệt, nhưng về sau lại làm cho hắn chia tiền chia đến đầy bồn đầy bát (đầy túi). Ở phương diện “ kinh doanh”, Cát Nhĩ quả thực có thiên phú làm người khác không thể ngờ được.

Ngay cả Y Ân luôn đứng bên cạnh hai người, cũng thấy Giang Tiều phản ứng quá khoa trương, lúc trước mình cho hắn hắc tinh, cũng không thấy hắn hưng phấn đến như vậy.

“Thật tốt quá, chờ đến khi trả hết nợ cho đại thúc Ngải Phật Sâm, ta có thể bắt đầu tiết kiệm tiền nuôi vợ……”

Giang Tiều nhất thời đắc ý quên hình, đem quyết định trong lòng nói ra.

“Cái gì nuôi vợ?”

Y Ân mẫn cảm bắt được từ mấu chốt, nhưng thật ra cái chính là tại thời điểm Giang Tiều nói, trên mặt hắn biểu lộ rõ ràng dáng vẻ “hướng tới hạnh phúc”.

“Nuôi vợ…… Chính là ta muốn cố gắng tiết kiệm tiền để nuôi sống bầu bạn tương lai của ta.”

Bị Y Ân hỏi, Giang Tiều có chút chột dạ, hắn làm sao dám nói lão bà lý tưởng của mình là cái vị trước mặt này. Vả lại, với năng lực của Y Ân cũng không cần mình phải nuôi, cứ cho là biểu lộ chút tâm ý của mình đi?

“Nói cũng đúng, đến lúc tiết kiệm đủ tiền rồi, ngươi cũng nên rời khỏi nhà Y Ân đi.”

Kết từ sau cái giá đỡ đi tới, cười mỉm mà nói tiếp.

“Rời đi?Ở đó tốt lắm mà, sao lại rời đi? Y Ân sẽ không đuổi người đâu.”

Cát Nhĩ liếc nhìn Kết, phối hợp rất ăn ý, tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

Y Ân nghe Kết nói xong nhíu mày, trong lòng hắn đã sớm đem Giang Tiều trở thành thành viên trong nhà, có lúc nào nói sẽ cho hắn dọn đi sao?

“Ngươi ngốc hả, đến lúc Giang Tiều có bầu bạn rồi, sao còn có thể ở trong nhà Y Ân? Cho dù Y Ân không ngại, bầu bạn của Giang Tiều cũng sẽ không nguyện ý đâu!”

Kết ý hữu sở chỉ (lời ít ý nhiều), ánh mắt liếc về phía Y Ân, thăm dò phản ứng của hắn.

“……”

Y Ân vẫn đang trầm mặc, trong nội tâm như phiên giang đảo hải (*), hắn làm sao lại quên đi chuyện này? Kết nói không sai, chỉ cần Giang Tiều tìm được bầu bạn, nhất định sẽ rời đi.

(*) như phiên giang đảo hải: như sông cuộn biển gầm

Không vì một nguyên do nào, hắn đối với cái người trong tưởng tượng kia sinh ra một tia địch ý.

“Ta chỉ tùy tiện nói thôi mà…… Tạm thời không có ý định đó đâu……” Thấy Y Ân trầm mặc, Giang Tiều cuống quít xoay chuyển tình thế.

“Đây còn không phải là chuyện sớm muộn sao?”

Cát Nhĩ liếc mắt trừng Giang Tiều, trách hắn không nên thân, đây chẳng phải là làm trở ngại chứ không giúp ích được gì sao?

Vài giờ sau, mọi người đều không nói chuyện. Nhưng rõ ràng chỉ có Y Ân là không yên lòng, liên tiếp làm hư hai vật trang sức, bị Cát Nhĩ không lưu tình đuổi ra ngoài.

Mấy cái bị phá hư đều là tiền nha, quan trọng là… có một nửa của hắn !

Y Ân vẫn nghĩ về cuộc nói chuyện ban nãy, ban đầu hắn muốn cùng Giang Tiều cứ như vậy ở chung với nhau thêm một khoảng thời gian nữa, chờ hắn tìm được bầu bạn rồi tính tiếp, chưa từng có suy nghĩ… Giang Tiều sẽ một bước ly khai trước.

Có lẽ ngay chính trong tiềm thức của mình, cũng không cho rằng Giang Tiều sẽ chủ động rời đi……

Y Ân có chút hổ thẹn, ý nghĩ của hắn ích kỷ quá, Giang Tiều vì cái gì mà không thể có cuộc sống của riêng mình? Dựa vào cái gì mà phải nhân nhượng hắn?

Tiệm mới khai trương, Giang Tiều đến chợ sớm, lại phát hiện có người còn sớm hơn mình. Mà người này, ít nhiều gì cũng coi như là biết đi, chính là cái tên đã bán cho mình sợi tơ kia.

…….hắn không ở chợ bày quầy bán hàng?Chạy tới đây làm gì?

“Là Cát Nhĩ mời ta tới, hắn nói hợp tác gì đó, ta thấy rất hứng thú.”Người nọ thấy Giang Tiều khó hiểu, vì vậy giải thích.“Ta đã bàn với Cát Nhĩ rồi, hễ cứ bán được một cái, hắn sẽ cho ta một viên hồng tinh.”

“……”

Giang Tiều im lặng, hắn không kỳ quái chuyện Cát Nhĩ mướn người làm, nhưng y và cái người này không phải là “trích phần trăm” trá hình sao? Hơn nữa y còn chiếm tiện nghi (của người ta), không hề cấp người ta mức lương căn bản….. thực sự là có tiềm chất gian thương ah!

“Đừng chen lấn, từ từ sẽ tới……”

Ngày đầu tiên mở cửa tiệm, nào biết được sinh ý lại tốt như vậy, công việc bề bộn cứ xoay tới xoay lui, bất quá vẫn cứ phải tiếp đón.

“Buông tay ra, ta nhìn thấy nó trước……..”

Không biết từ khi nào, có hai giống cái kéo căng một cái áo choàng cải vả, ai cũng không chịu nhường.

“Rõ ràng ta thấy trước!”

Hai người kéo tới kéo lui, chất áo bằng da phát ra tiếng xé rách nhỏ, lập tức sẽ xé hư.

Giang Tiều vốn không giỏi nói chuyện, mấy lúc như thế này mà trông cậy vào Y Ân lại càng là không thể, hết lần này tới lần khác Kết cùng Cát Nhĩ muốn phân thân cũng phân không được.

“Theo ta thấy, cái áo choàng này sẽ càng tôn lên vẻ đẹp của ngươi!”

Một giọng nói dễ nghe mang theo ý cười, xuyên qua tiếng người ầm ĩ, vang lên bên tai mọi người.

Giang Tiều theo bản năng nhìn sang nơi phát ra giọng nói, liền thấy một soái ca tóc vàng mắt tím, thân hình xấp xỉ Y Ân, lộ ra tươi cười hấp dẫn, thứ mà tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trên mặt Y Ân.

“Thật ư?Vậy, ta lấy cái này cũng được rồi.”

Âm lượng của thú nhân giống cái vừa nãy còn siêu đại, bây giờ lại đỏ mặt ngượng ngùng.

“Dĩ nhiên.”

Soái ca tóc vàng lại cười cười, khóe mắt nhướng lên một chút, hình tượng một bộ công tử đa tình.

Một hồi tranh chấp cứ như vậy tiêu biến, Giang Tiều không khỏi nhìn hắn bằng cả hai mắt, không giải thích được vì cái gì mà hắn lại “đa quản nhàn sự” (xen vào chuyện của người khác – aka bà tám nhiều chuyện) đến như vậy.

“Không hổ là Lôi, thoáng một cái liền xét xử công bằng cho mọi người.”

Cát Nhĩ tiếp hết khách, thì nhìn người nào đó cười chào hỏi.

Giang Tiều ngẩn người, thì ra người này là cái tên Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) “Lôi” mà Cát Nhĩ đã nói sao?

“Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, Y Ân, chúng ta quyết đấu đi!”

Lôi chậm rãi đi đến trước mặt Y Ân, nhìn chăm chú vào thú nhân mà chính mình coi là đối thủ duy nhất, phát ra khiêu chiến.

“……”

Y Ân đến lông mi cũng không nhúc nhích một chút, căn bản là thèm để ý hắn. Đối với việc Lôi khiêu khích, hắn luôn luôn dùng thái độ không chấp nhất.

“Ta ở bên ngoài rèn luyện chuyên biệt ba năm, chính là để đánh bại ngươi.”

Lôi nói nghiêm túc, hắn nhất định phải làm cho mọi người hiểu rõ, ai mới thực sự là đệ nhất dũng sĩ trong tộc.

“Lôi, ngươi biết rõ Y Ân chưa từng đáp ứng ngươi.”

Kết ở một bên lên tiếng ngăn cản, nếu một bên đơn phương thách đấu, thì bên còn lại nhất định phải chấp nhận (lời thách đấu).Chỉ là Y Ân và Lôi trong lúc đó lại là một tình huống đặc thù.

“Chuyện đó….. từ trước tới nay ta chưa từng cho là thật.” Lôi biến sắc, tiếp lời mà chẳng hề suy nghĩ.

“Thế nhưng đối với ta mà nói, đó là lời hứa một đời.”

Y Ân cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn Lôi, ánh mắt phức tạp, bọn hắn đều đã trưởng thành, đã thay đổi quá nhiều. Mà thay đổi, đôi khi lại làm con người ta thương tâm……

“Ta sẽ không bỏ cuộc đâu.”

Lôi hiện ra cố chấp hiếm thấy, ánh mắt kiên định, đôi mắt tím sâu thăm thẳm kia như có buồn bã.

“……”

Giang Tiều ở một bên nghe mà như lọt vào trong sương mù, thần sắc khó gặp của Y Ân lại làm cho hắn càng thêm hiếu kỳ, rốt cuộc trước đây đã có chuyện gì xảy ra?

Giống như không đơn giản như Cát Nhĩ nói, là Lôi đơn phương tranh cường háo thắng?

Sau đó Giang Tiều vẫn tiếp tục tiếp đón khách hàng nhưng tâm hồn đã lơ lửng đi đâu.

“Ta biết ngươi, ngươi là Giang Tiều, hiện đang ở trong nhà Y Ân.”

Giọng nói đột nhiên xuất hiện, mang hồn phách Giang Tiều trở về, vừa vặn tiếp trúng một đôi mắt mang ý cười.

Biết cái gì chứ?Giang Tiều hiểu rõ mấy cái lời đồn trong tộc về hắn, luôn xấu nhiều tốt.

“Chưa chính thức giới thiệu với ngươi…… ta tên là Lôi.”

Hiện tại đang làm cái gì vậy?Song phương tự giới thiệu?Không phải đã biết rõ tên lẫn nhau sao?

“Ta biết rồi……”

Giang Tiều khó hiểu, Lôi làm như vậy để làm gì?