Xuyên Việt Chi Ký Sự Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 44: Tân tộc trưởng




Mây đen bao phủ bầu trời, che lấp đi ánh trăng, thời tiết thế này cực thuận lợi làm mấy chuyện không thể để người khác bắt gặp.

Ruộng nương bị hủy hôm trước, giờ đã gieo trồng thực vật mới, hơn nữa lần này còn áp dụng phương pháp của Giang Tiều. Trải qua chuyện gia lực lực thú, mọi người đã bắt đầu tín nhiệm Giang Tiều.

“Các người không phải nói rằng kế hoạch không sơ hở tý nào sao?”

Một khuôn mặt mỹ lệ bị bóng tối bao phủ, không thấy rõ nét mặt của hắn, chỉ cảm nhận được trong giọng nói tràn đầy phẫn nộ.

“Vốn đúng là như vậy, nhưng không ngờ tên kia lại có thể…” Cách đối phó với gia lực lực thú, từ xưa đến giờ chỉ có Lang tộc biết, tên Giang Tiều kia từ đâu ra mà lại biết được điều này?

“Trở về nói với Cách Tây, bảo y mau chóng hành động, ta đợi không nổi nữa rồi. Còn nữa, nói với y, không được quên ước định với ta…” Hắn chỉ muốn một mình Giang Tiều chết đi, chứ không hề muốn hại bất kỳ tộc nhân nào.

Nếu cứ tiếp tục tiến triển nhanh như vậy, hắn thật sự sẽ mất đi Y Ân…

“Bọn ta về đây.”

Mấy thú nhân nói xong, lập tức biến thành bạch lang trưởng thành, nháy mắt đã biến mất trong rừng sâu.

“Con…”

Khoa đi ra từ chỗ tối, vẻ mặt không thể tin nhìn Kiều. Trước kia, Kiều kiêu căng, ngạo mạn, tùy hứng như vậy đã đành, sao hôm nay lại có thể làm ra những chuyện tổn hại đến bộ lạc? Nó bị chính mình làm hư rồi… Chỉ vì ham muốn cá nhân, mà đi thông đồng với Lang Tộc …

Lần này, nếu như không có Giang Tiều, thì hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào đây?

“Mẫu phụ…”

Kiều giật mình, mẫu phụ sao lại theo dõi hắn?

“Gần đây, ta luôn cảm thấy con có gì kỳ lạ, còn tưởng rằng con nhất định đã nghĩ thông suốt, thế nhưng không ngờ, con càng làm lại càng sai! Ngày trước, khi tất cả mọi người đều bận rộn đối phó với gia lực lực thú, chỉ có con là không thấy đâu, ta biết ngay con đang có chuyện dối gạt ta và mẹ con.”

Khoa xót xa, đột nhiên ông lấy một tay ôm ngực, đau nhức ở đây đã lâu, hôm nay gặp phải chuyện như vậy, cơ hồ càng làm ông thêm không thở nổi.

“Con mặc kệ, tên Giang Tiều dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà y dám sánh đôi với Y Ân của con chứ. Con muốn y phải chết…”

Nói đến chết, trong mắt Kiều càng lộ vẻ âm độc, hắn sao lại có thể trơ mắt nhìn hai người kia vui vẻ bên nhau? Như lời hôm trước hắn nói với Y Ân, đi tới bước đường này, đều là do bọn họ bức hắn, hắn một lòng chỉ vì Y Ân thôi mà. (=_= muốn tát cho phát)

“Mau theo ta về, không có lệnh của ta, cấm không được ra ngoài.”

Khoa nộ khí xung thiên, một tay lôi ái tử về nhà. Nghĩ đến chuyện, việc này sẽ bị tra ra mà lòng đau âm ỉ. Mặc dù bản thân là tộc trưởng, nhưng ông không thể trơ mắt nhìn con mình bị trục xuất, mặc kệ Kiều phạm tội gì, ông phải bảo vệ cho con.

Chỉ là, với năng lực của Y Ân, tra ngọn ngành đầu đuôi sự việc chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Trước lúc đó, ông nhất định phải nghĩ ra biện pháp…

“Mẫu phụ, người không sao chứ!”

Nhìn Khoa che ngực, Kiều có chút lo lắng hỏi. Hắn hơi ảo não, sao lúc ra khỏi cửa không chịu cẩn thận một chút chứ…

“Con đó…”

Khoa lắc đầu, thở một hơi dài, chuyện xảy ra dường như càng làm ông thêm phần già nua ốm yếu. Lỡ như có một ngày ông mất đi, đứa con nhỏ này sẽ thành cái dạng gì đây, sao không để người khác an tâm vậy hả?

“Keeng… Keeng… Keeng…”

Lại một hồi chuông điếc tai vang lên, Giang Tiều thiếu chút nữa đã nhảy dựng. Trải qua chuyện bị tập kích lần trước, trong vô thức hắn cảm giác tiếng chuông này như báo hiệu sắp có chuyện gì không tốt xảy ra.

“Không cần khẩn trương, tộc trưởng chỉ triệu tập mọi người để thương lượng một số chuyện.”

Y Ân thấy bộ dạng Giang Tiều khẩn trương hề hề như vậy, liền ấm giọng trấn an. Tiếng chuông này khác với lần trước, không nhanh cũng không chậm, nghĩa là không có gì nguy hiểm. Nhưng một khi đã gõ chuông chiêu cáo mọi người, cũng đồng nghĩa với việc, tộc trưởng có chuyện cực kỳ quan trọng cần nói.

Giang Tiều gật gật đầu tỏ ra là đã hiểu. Y Ân dạo gần đây dường như có điểm gì đó khan khác, tuy không rõ ràng lắm, nếu không cẩn thận quan sát thì cũng khó mà phát hiện…

Cái mặt băng sơn kia vẫn chưa chịu tan băng mà, bất quá đã có một chút dấu hiệu, ví như giọng điệu khi nói chuyện ít nhiều gì cũng đã ôn nhu một chút.

Những thú nhân bình thường người ta, sau khi tỏ tình xong sẽ tiến lên bước thân mật, thế nhưng, tiến triển có chút chậm chạp của hai người họ lại không làm Giang Tiều bối rối tí nào. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đã hôn được Y Ân, y sẽ lén lút cười cả buổi!

Không còn phải duy trì khoảng cách một trước một sau, hai người họ giờ đã sóng vai nhau đi, cũng không giống như những thú nhân bình thường quàng vai bá cổ nhau, mà là một loại thân cận khó tả.

Lôi phiền muộn đi sau, phát hiện, ngay cả nhịp bước chân của hai người, cũng dần dần trở nên đồng đều.

Bất quá, sự chú ý của hắn rất nhanh đã chuyển di…

“Hôm qua, ta nhìn thấy tộc trưởng đi tìm Giản tế tự, đây là chuyện hiếm gặp nha.”

Một tiếng nói nhỏ như tiếng ong vo ve nhẹ nhàng truyền tới, đưa đến tin tức làm hắn phải cau mày. Tộc trưởng tìm Giản tế tự để làm cái gì? Việc gì trong tộc phải hỏi Giản tế tự?

Đợi đến khi mọi người đến đông đủ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng tộc trưởng trong sân đâu.

“Mẫu phụ, tại sao người lại quyết định như vậy mà chẳng nói với con một tiếng?” Kiều nghe được tin, liền lập tức bất mãn phản đối.

“Con làm ra chuyện như vậy, ta còn tư cách gì để tiếp tục làm tộc trưởng đây?” Khoa nói trong vô lực, thân là tộc trưởng mà lại đi bao che cho con của mình, tảng đá lớn này sẽ đặt nặng trong lòng ông cả đời. “Hơn nữa, mẫu phụ cũng đã già rồi…”

Lúc nói những lời này, giọng nói của ông đượm màu tang thương, làm cho người nghe không khỏi chua xót trong lòng.

“Nhưng mà…”

Kiều còn muốn can ngăn, nhưng lại bị Khoa phất tay ngăn cản.

Từng bước từng bước một, chậm rãi đi đến quảng trường, Khoa chưa bao giờ cảm thấy con đường này lại dài đằng đẳng đến thế, nhớ lại những hùng tâm tráng chí từ khi bắt đầu làm tộc trưởng cho đến giờ… Bây giờ, cũng đã đến lúc nhường vị trí này cho người trẻ tuổi rồi.

“Ba ngày sau, sẽ chọn ra tộc trưởng mới.”

Khoa trịnh trọng tuyên bố, sau đó, hai tay dâng thánh thạch màu đen – đại biểu cho thân phận tộc trưởng, cho Giản tế tự. Trong ba ngày này, thánh thạch sẽ được ngâm cho đến khi sạch mới thôi.

Giản tế tự cũng trang trọng dùng hai tay tiếp nhận, sau đó đưa Thánh Thủy cho Khoa.

Ông tiếp nhận Thánh Thủy, rồi lần lượt đem bọt nước vẩy lên người các tộc nhân, đây có lẽ là việc cuối cùng ông có thể làm…

Việc tuyển tộc trưởng lập tức làm không khí bộ lạc sôi trào lên hẳn, tất cả mọi người đều thảo luận vấn đề này, đương nhiên chủ thể được bàn đên nhiều nhất là Y Ân.

“Y Ân cũng nên nhanh ra quyết định đi chứ!”

“Đúng vậy đó, nếu như đã muốn làm tộc trưởng, thì không nên kéo dài mãi như vậy.”

Ừm… Không phải do tai Giang Tiều siêu thính mà nghe được chuyện này, thật sự thì hai cái người này nói với tần suất cao quá, hắn ngạc nhiên nhìn hai người kia.

“Theo truyền thừa rất lâu trước đây, muốn lên làm tộc trưởng thì trước hết phải có bầu bạn mới được.”

Cát Nhĩ một tay chống cằm, một tay giữ ấm trà, không phản bác cũng chẳng đồng tình – ai bảo bình thường Lôi hay tranh giành ấm trà với hắn, bất ngờ (khi nghe người ta nói như vậy) cũng không phản ứng gì, chỉ ngồi yên lặng một bên nghe cả bọn nói chuyện, sắc mặt âm tình bất định.

“Còn có luật như vậy nữa sao?”

Giang Tiều chậc luỡi, cái này chẳng rất giống thái tử thời cổ đại muốn kế vị trước tiên phải tuyển thái tử phi sao?

“Đúng vậy, đến lúc đó xem Y Ân như thế nào…… Hắc hắc……”

Như đang nghĩ đến cái gì, Cát Nhĩ cười vô cùng mập mờ, ánh mắt đảo quanh người Giang Tiều.

“Ngươi nhìn ta làm gì ?’’

Giang Tiều không hiểu, Cát Nhĩ cười xấu xa vậy để làm gì chứ ?

“Ngươi khờ thật hay đang giả ngốc vậy hả? Y Ân của nhà ngươi đang là người có khả năng trở thành tộc trưởng nhất đó!”

Cát Nhĩ khinh thường liếc mắt một cái, cái con người này đôi khi trì độn hết sức.

“…”

Nếu Y Ân làm tộc trưởng và muốn tuyển bầu bạn, thì y nhất định sẽ chọn người mình thích nhất. Vậy thì đến lúc đó, y có muốn đá mình đi để chọn người khác hay không…?

Nghĩ đến một đám giống cái ái mộ Y Ân… còn một đám khác ủng hộ Kiều… Hình như tình huống của hắn không có chút lợi thế nào hết!

Lo lắng như vậy, Giang Tiều nhịn không được, nhìn sang Y Ân, thấy trong tay y cầm một khúc gỗ, không biết đang khắc cái gì. Dường như chẳng thèm quan tâm đến một chút nào chuyện bọn họ đang nói.

Nói đi nói lại thì, Y Ân sẽ công khai thừa nhận mối quan hệ với mình ở trước mặt mọi người sao?

“Ta nói, rốt cuộc hai người các ngươi đã tiến đến đâu rồi hả?”

Cát Nhĩ bỗng nhiên thần thần bí bí, giảm thấp âm lượng, nói nhỏ bên tai của Giang Tiều.

“Tiến đến đâu là đến đâu?” Lời vừa nói ra, nhìn lại bộ dạng mỉm cười mập mờ của Cát Nhĩ, Giang Tiều đột nhiên minh bạch, mặt cũng đỏ lên.

“Nói nghe một chút coi…”

“Đã…đã…… Hôn rồi……”

Mặt Giang Tiều đỏ triệt để, bị Cát Nhĩ xoi mói như vậy, làm hắn muốn nói cũng nói không nên lời.

“Yên tâm đi, ngươi không cần nhịn nữa, sẽ sớm thôi.”

Cát Nhĩ vỗ vỗ bả vai Giang Tiều, nháy mắt mấy cái, lại cười xấu xa một hồi.

“Cái này đều…… là..cùng…..” Giang Tiều lắp bắp, lời nói rối loạn, này là lần đầu tiên có người thảo luận vấn đề này với hắn.

“Ngươi ngượng ngùng cái gì? Đến lúc đó, Y Ân còn hôn ngươi ở trước mặt mọi người nữa đó!”

Cát Nhĩ tiếp tục trêu y, không biết có phải Giang Tiều bị hắn trêu chọc quá nhiều hay không, mà những trò bình thường bắt đầu không có hiệu quả. Bây giờ chỉ có mấy loại đùa cợt như thế này, mới có thể làm cho Giang Tiều lộ ra loại vẻ mặt này.

“…”

Giang Tiều nói không nên lời, não bắt đầu tưởng tượng ra cảnh… ở trước mặt mọi người hắn và Y Ân cùng nhau kết làm bầu bạn…

Cảnh tượng như vậy, chỉ nghĩ thôi, cũng đủ làm cho hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

“Ai làm tộc trưởng còn chưa quyết định đây này!”

Lôi ban đầu còn một mực bảo trì trầm mặc, lại lạnh lùng vứt bỏ một câu như vậy, rồi quay lưng đi ra ngoài.

Lôi cho rằng y sẽ không biết ý định của hắn sao? Hắn nhất định là cố ý nói ở trước mặt mình, không thèm giảm nhỏ âm thanh, chắc chắn hắn không chỉ muốn nói với một mình y, mà hẳn là Y Ân cũng phải nghe được nhất thanh nhị sở.

Nhưng mà, chẳng phải Giang Tiều cao hứng hơi sớm quá đó sao? Tộc trưởng nhất định là Y Ân sao?