Xuyên Việt Chi Luyện Thạch Giả

Chương 23: Tu luyện




Mạc Hoài Song quay đầu, chỉ thấy trong tay Lương Ngu đầy đồ vật ——” từ mũ áo giầy đến các loại đồ ăn vặt ——” rơi đầy đất, mà chính bản thân hắn lại đần độn nhìn, một bộ bó tay toàn tập, một giây sau ánh mắt vô tội nhìn về phía Mạc Hoài Song cầu cứu viện.

Mạc Hoài Song lắc lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy hỗ trợ phân loại.

Nên treo thì treo lên, có thể đè thì đè, từng đôi giày được để xuống dưới giường, các hộp kim loại đựng đồ ăn vặt đều được để vào ngăn kéo tủ quần áo, không để được Mạc Hoài Song liền trực tiếp để vào ngăn kéo tủ quần áo của mình.

Mất gần nửa giờ mới coi như đem ổ heo của Lương Ngu chỉnh lý sạch sẽ, Mạc Hoài Song liền cảm khái, tuy nói Lương Ngu có chút tính tình của thiếu gia, nhưng bản tính không tồi, coi như tủ mình xếp thành như vậy, hắn cũng không chiếm chỗ bên mình, dù sao trước khi mình đến chỗ này, chỗ này đều là của hắn.

“Cám ơn ngươi, bằng không ta cũng không biết phải làm sao.” Lương Ngu ngại ngùng sờ sờ đầu, tiện tay lấy một hộp đồ ăn vặt đưa cho Mạc Hoài Song.

“Đây là cái gì.” Mạc Hoài Song lấy ra một cái có chút kỳ lạ, vừa cho vào miệng liền tan ra, mùi vị cực kỳ ngon.

“Thịt thú thầm thì, ta yêu nhất.”

“Ăn rất ngon.” Mạc Hoài Song nở một nụ cười, “Ngươi chơi đi, ta chuẩn bị bài, có việc gọi ta.” Nói xong lần thứ hai vùi đầu vào bảng điện tử.

Lương Ngu rất an tĩnh đeo tai nghe, bắt đầu chơi game.

Mười giờ tối, Mạc Hoài Song căn bản đã xem xong chương trình học ngày mai, rửa mặt đi ngủ.

Nằm dài trên giường, Lương Ngu rất hưng phấn định tìm Mạc Hoài Song nói chuyện, tính toán đem một ít nguyên nhân mình không thích Nguyên Quân Đường trao đổi với hắn.

Tinh thần Mạc Hoài Song cũng không tính là tốt, hắn hai ngày một đêm không ngủ, nằm dài trên giường mí mắt lập tức liền đánh nhau, không chờ Lương Ngu nói được hai câu, hắn liền bắt đầu ngáy.

Lương Ngu “Oành” từ trên giường ngồi xuống, không thể tin nhìn bạn cùng phòng của mình, chưa từ bỏ ý định mà rón rén đi tới trước giường Mạc Hoài Song, tay nhéo nhéo mũi của Mạc Hoài Song.

Mạc Hoài Song uốn éo đầu, thấy không thở nổi, lập tức há miệng muốn ngủ tiếp, hai phút sau Lương Ngu vô cùng thất vọng về với giường mình, bạn cùng phòng mình so với lỗ lỗ thú thích ngủ nhất còn thích ngủ hơn!

Hắn có chút thất vọng nằm trên giường mắt nhìn trần nhà, cảm giác sâu sắc ước mơ nằm nói chuyện của mình liền bị bỏ lỡ như vậy.

Mạc Hoài Song cũng không biết mình ngủ say bao lâu, không gian hư vô lần thứ hai lại xuất hiện trước mắt Mạc Hoài Song, cái nguyên phù màu vàng phiền phức mà huyền ảo vẫn như cũ bay lơ lửng trên không trung.

Mạc Hoài Song hít sâu một hơi, tâm trầm xuống, bắt đầu miêu tả lại từ đầu nguyên phù còn loạn hơn ngàn vạn lần so với mê cung, một lần lại một lần.

Máy móc lặp lại công việc khô khan vô vị nhất từ trước đến nay, dù cho Mạc Hoài Song không ngừng yêu cầu mình chịu đựng không nên gấp gáp, nhưng sau khi lặp lại hơn 100 lần, chịu đựng đủ dằn vặt hắn vẫn có chút phập phồng thấp thỏm.

Không gian hư vô lập tức không khách khí chút nào đem hắn đá ra ngoài.

Mạc Hoài Song mở mắt ra, nhìn ngoài cửa sổ đã gần sáng, rời giường rửa mặt, mặc một cái áo khoác đơn giản liền bắt đầu ra ngoài chạy bộ.

Lúc này sắc trời còn sớm, trên sân huấn luyện của học viện Minh Giáo đã sớm có chiến sĩ đang rèn luyện thân thể, mang trên người trói buộc nặng nề nhưng cũng không ảnh hưởng đến bước chân như bay của bọn họ.

Sau khi Mạc Hoài Song  làm xong vận động nóng người liền gia nhập cùng bọn họ, lúc này hắn có cảm giác như đang ở tổng bộ của Cửu Bác.

Sau khi chạy chậm trên sân huấn luyện năm vòng bảo trì thực lực, Mạc Hoài Song nhìn xuống thời gian trên đồng hồ liền về căn tin ăn sáng, thuận tiện mang cho Lương Ngu một phần.

Chờ đến khi về ký túc xá, hắn phát hiện Lương Ngu vẫn lộ bụng khò khè ngon lành.

Mạc Hoài Song đi tới, nắm lấy mũi của hắn, thuận tiện che miệng lại. Lương Ngu hô hấp không thoải mái lập tức oán khí ngập trời, nhắm mắt giãy dụa, đồng thời không khách khí há mồm cắn tay!

Mạc Hoài Song đột nhiên rút tay che miệng lại, chỉ nắm mũi, “Rời giường!”

Lương Ngu không cam lòng mà nhắm mắt lại cắn khắp nơi, giống như con chó phát điên, cuối cùng thấy thực sự không thoát được, mơ mơ màng màng làm nũng chịu thua, “Ca~, cho ta ngủ một chút.”

“Gọi cha cũng vô dụng, bị muộn rồi.”

Có lẽ Lương Ngu nghe được thanh âm rời giường không đúng, hậu tri hậu giác mà mở mắt ra, yên lặng nhìn Mạc Hoài Song, hai giây sau, hắn kêu to hất chăn ra, giống như lửa đốt mông mà đẩy nhanh tốc độ, trong miệng không ngừng kêu gào, “Xong rồi, bị muộn rồi, bị muộn rồi~”

Chờ hắn rửa mặt xong, ăn bữa sáng Mạc Hoài Song mua, mới phá hiện giờ mới bảy rưỡi, mà thời gian học của bọn họ là tám giờ.

Ánh mắt Lương Ngu u oán liếc nhìn Mạc Hoài Song, “Song Song, ngươi thật xấu. ta cảm thấy được mình còn có thể ngủ được thêm 15 phút.”

Mạc Hoài Song chỉ cười không nói, vừa nãy Lương Ngu mơ mơ màng màng gọi ca thực sự chạm vào lòng hắn, hắn thực sự hi vọng mình có một đệ đệ thuần lương lại có chút ngốc ngốc như vậy.

Chương trình học sau khai giảng có rất nhiều môn đều là môn cơ sở, không có nhiều quan hệ lắm với luyện thạch giả, không khác lắm với môn học Mac trong trường đại học, lão sư cũng là nói xong liền đi.

Thời điểm Cổ Kiếm giảng “Lịch sử phát triển luyện thạch giả”, giống như nhìn chằm chằm Mạc Hoài Song, chỉ cần đôi mắt Mạc Hoài Song có vẻ như đang ngẩn người, liền đem hắn gọi dậy trả lời câu hỏi.

Mạc Hoài Song đã sớm chuẩn bị với chuyện bị hắn làm khó dễ, tối hôm đó nước đến chân mới nhảy trả lời tất cả các vấn đề, không cho hắn có cơ hội trừ điểm mình lần hai.

Thời điểm hôm qua bị làm khó dễ, hắn rất tức giận, thậm chí muốn cùng Cổ Kiếm quyết tranh hơn thua, nhưng cuối cùng lý trí vẫn ngăn trở hắn.

Tại thế giới này, thực lực cường hãn mới có thể áp đảo hết tất cả hòn đá cản đường, hắn có tâm tư cùng một con rối tính toán chi li, không bằng thừa dịp này để phát triển bản thân.

Về phần Cổ Kiếm, khóe miệng Mạc Hoài Song nổi lên lãnh ý, trên sổ tay học sinh có ghi rõ, nếu như học sinh bất mãn với thành tích cuối năm của mình, có thể thông qua khiêu chiến lão sư chỉ đạo để đổi điểm.

Thắng, tự nhiên chứng minh học sinh đúng, có thể thuận lợi thăng cấp. Đồng thời còn có thể trước mặt toàn trường mà tàn nhẫn đánh mặt lão sơ một cái.

Thua, bất quá là khai trừ.

Theo như Mạc Hoài Song, khả năng Cổ Kiếm không gây khó dễ mình vào thời điểm cuối năm học là không. Theo như quy định của học viện, thành tích cuối năm học kém sẽ bị khai trừ.

Trái phải đều là khai trừ, chi bằng yên lặng tích lũy thực lực, đánh cược một lần! Mạc Hoài Song hắn nói thế nào cũng là hán tử, đương nhiên không thể để  người cưỡi ở trên đầu mà không nói tiếng nào.

Sau khi chương trình học buổi chiều kết thúc, Mạc Hoài Song liền mang theo Lương Ngu kiên quyết đòi đi theo đến một cửa hàng bán tài liệu luyện thạch giả khá có danh tiếng.

Cửa hàng “Tề vật” này có mặt tiền rất lớn, cửa lởn rộng lớn toàn bộ làm bằng pha lê, trước cửa vào là một bình thủy tinh ước chừng cao hai mét, thên bình có khảm đủ loại bảo thạch, óng ánh long lanh, sát nhau rất dễ nhìn.

Từng gian hàng trong tủ kính có một cái lót  lông màu đen, trên cái đệm là những đồ cho luyện thạch giả, bộ dáng nhìn như có giá trị  không nhỏ.

Mạc Hoài Song đi tới quầy hàng cấp năm kia, Lương Ngu vô cùng kinh ngạc đi theo, được rồi, hắn hiện tại mới nhớ tới mình căn bản không biết được cấp bậc luyện thạch của Mạc Hoài Song, nghĩ đến ngày hôm qua mình đem bút cấp bốn đưa cho hắn, Lương Ngu nhất thời bị dọa mồ hôi lạnh ướt sũng người, cảm thấy được chính mình thực sự vô cùng ngu xuẩn.

Hắn lấy cùi chỏ chọc chọc eo Mạc Hoài Song, nhỏ giọng áy náy, “Ngày hôm qua ta không biết cấp bậc của ngươi, cái kia xin lỗi a, ta không nghĩ tới.”

Mạc Hoài Song cười cười, “Không có chuyện gì, lần sau đối với người khác không cần sơ ý như vậy.”

Lương Ngu ngượng ngùng “Ừ” một tiếng.

Đến quầy cấp năm, Mạc Hoài Song liếc nhìn mấy loại bút có chút hoa cả mắt, hắn vẫn cho rằng bút cấp bốn chính là cấp bốn, bút cấp năm chính là cấp năm, cùng lắm là ngoại hình có chút khác nhau, mà sự đa dạng trong quầy kia đã phá vỡ nhận thức của hắn.

Một hàng kia được sắp xếp chỉnh tề, viết rõ ràng thành phần bên trong, 100% máu độc giác thú cấp năm, giá mười vạn điểm, bên cạnh nó lần lượt là 99% máu độc giác thú cấp năm, cho tới 1% máu độc giác thú cấp năm, giá 105,000 điểm.

Cứ thế mà suy ra, hàm lượng máu càng cao bút càng quý.

Mạc Hoài Song sờ sờ mũi, có nhận thức hoàn thành mới với luyện thạch giả ở thế giới này.

Luyện thạch giả này tại thế giới này tương đối quý giá, cho nên bọn họ đối với trấn áp máu độc giác thú chỉ có thể tiến hành từ từ, mà không phải đơn giản giống như lúc trước trực tiếp từ cấp ba lên cấp bốn.

Sau khi suy nghĩ kĩ, Mạc Hoài Song cuối cùng chỉ mua một cái bút cấp bốn 100% cùng với một đống đá năng lượng.

Theo như cảm nhận của Mạc Hoài Song, “Tề hàng” này chính là hắc điểm, bút cấp bốn tại Dư Kha chỉ cần tám ngàn, nơi này lại thành 10  ngàn, ngay cả đá năng lượng đều đắt hơn 20% thật sự phi thường phi thường bẫy người.

Trở về ký túc xá, Mạc Hoài Song trực tiếp đăng ký vào kho sách điện tử của website trường tìm những thông tin về tu luyện của luyện thạch giả.

Phương diện này sách báo rất nhiều, sau khi Mạc Hoài Song hỏi rõ một ít chương trình học trước đây của Lương Ngu liền đem những tài liệu đó tải xuống.

Đối với loại người có tình hình kinh tế tốt đẹp mà nói, tu luyện đương nhiên có thể tiến dần dần, không nhanh không chậm, chậm rãi trèo lên từng phầm trăm một, nhưng đối với Mạc Hoài Song mà nói, tình huống như vậy là không thể nào.

Trên tay hắn chỉ có một triệu Diên Thiệu Bách đưa cho hắn, một bút cấp năm bán mười vạn, có thể tưởng tượng được hiện tại hắn nghèo đến mức nào, hắn cũng không nhiều tiền đến mức lãng phí ở từng phầm trăm một, hắn cần phải kết hợp với tình huống của bản thân, đánh giá chuẩn xác điểm chịu đựng của mình, sau đó vượt qua, tiếp tục chuẩn bị lần sau.

Theo lý, hắn đang ở học viện Minh Giáp,những vấn đề này đương nhiên có người cho hắn đáp án, nhưng hắn hiện tại ngoại trừ Cổ Kiếm liền không biết lão sư luyện thạch nào, hắn đương nhiên không thể tìm Cổ Kiếm tìm câu trả lời, cho nên chỉ có thể tự học.

“Luyện thạch giả tu hành” mà Lương Ngu đưa cho Mạc Hoài Song cũng không tồi, sau khi học hai lần, Mạc Hoài Song hoàn toàn có nhận thức mới về luyện thạch giả ở thế giới này.

Một đầu độc giác thú chỉ có thể thức tỉnh ra một phần ý chí của huyết dịch, nói cách khác một đầu độc giác thú chỉ có thể chế ra được một cây bút.

Mỗi phần ý chí đều có thể được tách rời, bị phân càng nhiều, ý chí càng bạc nhược. Coi như là như vậy, từ cấp bốn trở nên, mỗi lần thăng cấp đều rất khó, dù cho là chỉ tăng lên một phần trăm nhưng đối với nhiều người vẫn có khả năng bị thương.

Thông thường thời điểm luyện thạch giả muốn thăng cấp đều sẽ nhờ người có cấp bậc cao hơn ở bên cạnh chăm sóc, nếu phát hiện không đúng, sẽ lập tức tiến hành cứu viện.

Trong sách có trình bày quan hệ giữa tiềm năng cùng thăng cấp, theo như người viết, nếu như tại thời điểm kiểm tra tiềm năng nếu như kiểm tra ra cấp bảy, tại thời điểm lên cấp năm vẫn có nguy cơ bị công kích bởi vì tiềm năng chỉ là tiềm năng, mà không phải thực sự là thực lực của ngươi. Muốn đạt đến cấp bảy ngươi phải không ngừng đấu tranh với ý chí của độc giác thú, dùng hết sức mình đánh bại nó, khai phá tất cả tiềm năng của bản thân.

Đồng thời người viết cũng nói kiểm tra tiềm năng chỉ là một khía cạnh, luyện thạch giả cũng không nên dựa vào kết quả kiểm tra mà tự giới hạn mức giới hạn của mình, bởi vì khả năng của con người là vô hạn, hắn vĩnh viễn cũng không thể khám phá hết được tiềm năng của nhân loại.

Đây là một cuốn sách khách quan mà vô cùng bổ ích, sau khi Mạc Hoài Song xem xong liền nhớ tên tác giả—— An Lục, người sáng lập học viện Minh Giáp.

Sau khi đọc hết, Mạc Hoài Song có một cách nhìn mới đối với linh trấn, hắn rất may mắn, thời điểm An Lục nhắc đến làm sao để chọn đúng thời điểm thăng cấp, có nêu nên một tình huống vừa vặn tương tự với hắn.