Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 17: Hãm hại




Giống như muốn xác minh “chân tâm”ngày ấy Phượng Thần Anh nói có bao nhiêu là thật, mấy ngày qua, món ngon vật lạ,vàng bạc châu báu,gấm vóc lụa là, sơn hào hải vị,cuồn cuộn không ngừng đưa đến chỗ Đường Phi, một đám lại một đám thị nữ, thị vệ, đầu bếp không ngừng chạy qua chạy lại bày ra bộ dáng“luôn luôn muốn tìm thứ thích hợp nhất cho công tử”. Phượng Thần Anh cơ hồ mỗi ngày đều phải đến viện của Đường Phi lưu lại ít nhất hai canh giờ, một ngày ba bữa luôn luôn dùng cơm cùng Đường Phi, mặc quần áo, cách ăn mặc, chải đầu, cũng không mượn tay người khác, tự mình làm, cả ngày hỏi han ân cần, chiếu cố chu đáo, sủng ái có thừa. Càng khiến cho Đường Phi cảm thấy bất khả tư nghị là, Phượng Thần Anh cư nhiên không còn có đối hắn động tay động chân, một bộ dáng quân tử chân chính theo khuôn phép lấy lễ đối đãi.

Chính là hành vi vô thượng sủng ái này của Phượng Thần Anh, làm cho Đường Phi cảm thấy gần đây những ngày tốt đẹp trước kia đã kết thúc. Luôn luôn còn có ngườitìm tới cửa gây phiền toái, làm hại hắn muốn nghĩ ra biện pháp đối phó cũng không kịp! Đông việnthì cũng xem như, dù sao ngày ngày nhìn thấy Phượng Thần Anh đến viện của hắn, trong lòng bất bình là chuyện đương nhiên. Nhưng vì cái gì đám nữ nhân ở Nam viện kia cũng muốn đến giúp vui! Cái này cơ, cái kia thiếp, luân phiên đến viện của hắn mỗi ngày, minh tranh ám đấu cái gì đều có! Đường Phi hận đến nghiến răng, đối với một đám nữ nhânmảnh mai lại mãnh liệt,căn bản không thể xuống tay! Đánh cũng đánh không được, mắng cũng không thểmắng, một ngụm nghẹn khuất lúc nào cũng vướng ở ngực, nuốt không trôi, phun không ra, rất buồn bực! Cho nên, mỗi lần nhìn đến tên đầu sỏ Phượng Thần Anh này, nửa điểm hoà nhã cũng không thể cho hắn.

Vừa mới bắt đầu vẫn còn hoàn hảo, Đường Phi khi đó cũng không tỏ vẻ khinh bỉ như thế, nhưng không lâu sau đó, Phượng Thần Anh mỗi lần đến đều nhìn thấy Đường Phi mặt còn đen hơn đáy nồi, chỉ cần hắn vừa mở miệng nói chuyện một câu đã bị Đường Phi dùng mười câu cãi trở về,khiến hắn cứng họng, hại hắn cũng không thể không buồn bực theo.

Hôm nay lại mang tới một đống lớn này nọ, ngườitặng lễ mới vừa rời đi, Ưu nhi liền vội vội vàng vàng chạy vào thông báo:Dong phu nhân của Nam viện tới chơi. Đường Phi thái dương gân xanh nổi lên, hôm qua mới tiễn bước một kẻ hôm nay lại tới một người!

Nghiến răng nghiến lợi nói với Ưu nhibảo cáiphu nhângì gì đó, hắn bị bệnh không thể tiếp khách, nhưng ai biết Đường Phi còn chưa nói xong, Dong phu nhânkia đã đem một đám người tiền hô hậu ủng đi vào.

Đường Phi đứng ở trong viện, khuôn mặt lạnh băng đánh giá Dong phu nhânkia, ung dung, quý diễm như hoa mẫu đơn. Đường Phi trong lòng cười lạnh một tiếng, Phượng Thần Anh này tam cung lục viện người người đều là tuyệt sắc a! Một cái lại một cái xinh đẹp!

Dong phu nhân vào viện của Đường Phi, liền giống như không nhìn thấy hắn, được tỳ nữ nâng vào ngồi trên ghế đá trong sân, sau đó rút ra hương khăn, xoa xoa hai má mới quét Đường Phi liếc mắt một cái: “Ngươi chính là Phương Lâm?” Dong phu nhân sắc mặt kiêu căng như thường lệ, trong lòng lại cười lạnh liên tục: cao lớn thô kệch, so với thị vệ trong viện nàng còn lớn hơn nữa, quần áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù, lão gia đến tột cùng nhìn trúng hắn cái gì?!

Đường Phi ôm lấy khóe môi,hướng nàng tà khí cười, ngữ khí ngả ngớn: “Như thế nào, mỹ nữ cảm thấy tịch mịch nên tới nơi này tìm an ủi?”

“Ngươi !” Dong phu nhân chưa từng nghe qua lời hạ lưu như vậy, xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng. Vừa định mắng to Đường Phi vô sỉ, nhưng tròng mắt lưu chuyển, nghĩ tới kế hoạch giáo huấn người này của nàng. Phương Lâm ngôn hành phóng đãng, dựa vào một phen đùa giỡn của hắn dối với nàng vừa rồi, hừ, kế hoạch của nàng nhất định vạn vô nhất thất (không có kẽ hở)!

“Hừ,” Dong phu nhân nhẫn nhịn khẩu khí, sau đó nói với những hạ nhân đi theo: “Các ngươi đều rangoài viện thủ đi, ta có lời muốn nói một mình vớiPhương Lâm công tử.”

Vài tên người hầu của Dong phu nhânnhanh chóng lui xuống. Ưu nhi lại đứng yên không nhúc nhích.

Dong phu nhân biết Ưu nhi không phải nhân vật dễ chọc, liền dùng ngữ khí mềm nhẹ nói với Ưu nhi: “Ưu nhi, ngươi cũng đi xuống đi, ta muốncùng chủ tử nhà ngươi tán gẫu vài câu.”

Ưu nhi không để ý tới Dong phu nhân, chỉ là nhìn về phía Đường Phi. Đường Phi hướng Ưu nhi gật gật đầu, ước chừngnữ nhânnày cũng không dám làm ra chuyện gì.

Đợi Ưu nhi đi ra ngoài, Dong phu nhân mới cười duyên đứng dậy đi đến bên người Đường Phi, cố ý làm ra một ít khiêu khích hành động nói: “Phương Lâm công tử quả nhiên giống như lời đồn, tuấn lãngnhư vậy.”

Đường Phi nhíu mày, nữ nhânnày vừa rồi rõ ràng là vẻ mặt biểu tình chán ghét nhìn hắn, như thế nào lập tức thay đổi một bộ dạng khác?

Dong phu nhânthấy Đường Phi không có trả lời, chỉ là si ngốc nhìn mình, có lẽ bởi vì hắn đã bị mình mê hoặc, trong lòng khinh thường cười lạnh, lại nhích lại gầnĐường Phi, nâng đầu làm ra vẻ hờn dỗi: “Phương Lâm công tử tại sao không nói lời nào ? Lại thẹn thùng như vậy?”

Hương khí nồng đậm mạnh mẽ xông vào mũi Đường Phi, Đường Phi thực không để ý mặt mũi hắt xìvài cái, sau đó sờ sờ mũi nói vớiDong phu nhân: “Thật có lỗi, thất lễ.”

Dong phu nhân chán ghét dùng khăn tay che mặt lại, sau đó làm ra bộ mặt quan tâm nói: “Phương Lâm công tử sợ là cảm lạnh đi? Không bằng để cho thiếp thân giúp công tử ấm áp?” Dứt lời vẻ mặt mị hoặc dán tại trên người Đường Phi, đôi môi đỏ tươi hơi hơi mở ra.

Đường Phi là một người đồng tính luyến ái, cong đến không thể cong hơn (đây là nguyên văn nhé), nếu có một nam nhântràn ngập mị lực giờ phút này đối hắn yêu thương nhung nhớ, hắn khẳng định sẽ không chút do dự đem người áp đảo, ăn cho no. Đáng tiếc, hiện tại đối hắn yêu thương nhung nhớ lại là một nữ nhân, hơn nữa là một nữ nhân yêu diễm, thân thể mềm dẻo giống như không có xương sống chính là loại hình phụ nữ hắn bình thường chán ghét nhất. Nhất thời Đường Phicảm giác trên ngườigiống như bị một con rết trăm chân bò qua, ghê tởm muốn phun! Cố nén xúc động muốn tặng cho một cái tát đem người ném xuống đất, Đường Phi xoay quamuốn đẩy nàngra, ai biết hai tay vừa đụng tới cánh tay của nàng, một giây trước vẫn còn hành vi câu dẫn,Dong phu nhân bỗng nhiên lên tiếng kêu to: “Cứu mạng! Người tới a!”

Đường Phi bị nàng kêu giật mình, phục hồi tinh thần lại mới nhìn thấyDong phu nhân đã xé mở quần áo chính mình,lộ ra một áo yếmđỏ au, cả đầu tóc cũng đều rối loạn. Lúc này mọi người nghe được Dong phu nhân kêu to vội tiến vào, cảđám công tử ở trong viện cũng bị tiếng kêu thê lương dọa chạy ra, đồng loạtđứng ở trong viện của Đường Phi xem náo nhiệt.

Dong phu nhân vừa nhìn thấy có người tiến vào liền mạnh mẽ đẩy ra Đường Phi, sau đó ngã ngồi trên mặt đất khóc lớn, khiến phấn trang điểm trên mặt đều lem luốc!

Đường Phi trợn mắt há hốc mồm nhìn Dong phu nhânvẻ mặt như vừa chịu vũ nhục cực đại, khóc đến chết đi sống lại, đây là cái loại hãm hại trong truyền thuyết?! Hắn, Đường Phi cũng có một ngày bị người hãm hại?!

Vài thị nữ đã vội vàng chạy tới, nâng dậy Dong phu nhânđang khóc đến lê hoa đái vũ, có người lanh lợi tìm đến một kiện áo choàng khoác ở trên ngườiDong phu nhân.

“Phương Lâm!” Tương quân đứng đầu Đông việnmang theo thị vệ vây quanh Đường Phi: “Ngươi thân là công tử Đông việnlại dám đối Các chủ bất trung, muốn chạm vào nữ nhân của Các chủ, làm ra những việc cầm thú cũng không bằng như thế! Người đâu, đem hắn bắt lại!”

“Dạ!” Hơn mười thị vệ đồng loạt tiến lên.

“Ai dám!” Ưu nhi che ở trước mặtĐường Phi, trong tay cầm một trường tiên(roi dài), vẻ mặt sát khí nhìn bọn họ.

“Còn chờ cái gì, lên!” Tương quân đã sớm xem hạ nhânkiêu ngạo này không vừa mắt, vừa vặn có thể tại đây thu nhập cả hắn vàPhương Lâm!

Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ biết thân phận Ưu nhi không thể so với hạ nhân tầm thường trong phủ, đều cố kỵ không dám xuống tay.

Đường Phi có chút kinh ngạc nhìn Ưu nhi, nguyên lai vũ khí của hắn là trường tiên a!

“Ta nói Tố Tâm viện như thế nào lại náo nhiệt như vậy, nguyên lai lại là ngươi, tiểu tử thích gây chuyện kia.” Phượng Thần Anh vẻ mặt thản nhiên bước vào sân, cũng không liếc mắt nhìn mọi người một cái, chỉ nhìn chằm chằm Đường Phi, vẻ mặt sủng nịch cùng bất đắc dĩ.

Không nhìn Phượng Thần Anh, Đường Phi tránh đi ánh mắt hắn,khóe miệng khẽ run lên, thật là đến đúng thời điểm a, mỗi lần có người tìm hắn phiền toái, Phượng Thần Anh đều có thể ở thời khắc mấu chốt chạy đến, không thể không làm cho Đường Phi hoài nghi, hắn không phải là đã sớm tránh ở chỗ tối xem kịch vui, đợi thời cơ mớichạy ra chứ!

“Lão gia!”

“Khấu kiến Các chủ!”

Thoáng chốc, người trong viện nhất tề quỳ xuống, vị Dong phu nhânkia một bên khóc lóc, một bên quỳ đến bên chânPhượng Thần Anh, ngẩng lên gương mặt lê hoa đái vũ, vẻ mặt khuất nhục xấu hổ lên án: “Lão gia, người phải làm chủ chothần thiếp! Phương Lâm hắn, hắn!” Dong phu nhân nói không nổi nữa, cầm lấy góc áo Phượng Thần Anh khóc không thành tiếng.

Phượng Thần Anh không dấu vết kéo góc áo của mình ra, ngẩng đầu nhìn Đường Phi.

Đường Phi tà tà hướng mắt nhìn qua, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh.

“Nếu lần sau, cònđể cho ta thấy ngươi đối với hắnnhư vậy, ngươi liền tự mìnhcút khỏiPhượng Tê Các.” Phượng Thần Anh lạnh lùng liếc Tương quân một cái, Tương quân sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu nói “dạ dạ”, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo.

“Trừ bỏ Mặc Trúc cùng Ưu nhi, những người còn lại nên làm cái gì thì đi làm đi.” Phượng Thần Anh thanh âm không lớn, nhưng lại làm cho mỗi người đều nghe được rành mạch.

Rất nhanh, Tố Tâm viện liền còn lại Phượng Thần Anh, Đường Phi, Dong phu nhâncùngvới Mặc Trúc và Ưu nhibị lưu lại.

Phượng Thần Anh đối Đường Phi cười, sau đó cúi đầu nhìn nữ nhânkhóc lóc đòi sống đòi chết, thấp giọng hỏi: “Hắn, bính ngươi ?”

“Dạ phải !” Dong phu nhân bi thống gật đầu nói: “Lão gia phải làm chủ cho thần thiếp!”

“Phải không ?” Phượng Thần Anh gợi lên khóe miệng nhìn nữ nhân kia, Dong phu nhân trong lòng rùng mình, chẳng lẽ lão gia không tin nàng?

“Lão gia, đây là thiên chân vạn xác! Nơi này mọi người đều có thể làm chứng!” Dong phu nhân vội vàng nhìn Phượng Thần Anh nói.

“Hắn trước mặt nhiều ngườinhư vậy có thể đối ngươi gây rối?” Phượng Thần Anh tựa tiếu phi tiếu hỏi.

“Không, không phải !” Dong phu nhân trong mắt xẹt qua một tia bối rối: “Là thiếp thân hô lên, sau đó bọn họ mới vào.”

“Nga ?” Phượng Thần Anh khóe miệng vẫn cười, thanh âm lại càng ngày càng lạnh: “Nói như vậy, chuyện này có thể là thật sự, nhưng cũng có khả năng -- là ngươi nói dối, oan uổng hắn.”

“Thần thiếp không có! Lão gia, thỉnh tin tưởng thần thiếp là trong sạch! Là hắn! Là Phương Lâmcó ý đồ gây rối!” Dong phu nhân đã mất đi vẻ khuất nhụcvừa rồi, ngữ khí vội vàng hy vọng Phượng Thần Anh có thể tin tưởng lời của mình.

Phượng Thần Anh lại ngẩng đầu nhìn hướng Đường Phi, Đường Phi mặt không chút thay đổi, nhìn nữ nhânđang diễn trò, sau đó trêu tức nói: “Ta nếu có đói bụng ăn quàng, cũng sẽ không xuống tay với một lão bà, ta lên không nổi a!”

Dong phu nhântức giận sắc mặt trắng bệch, vừa định lên tiếng mắng Đường Phi, lại ngại Phượng Thần Anh nên không dám mở miệng, chỉ có thể căm giận nhìn hắn.

“Thì ra là vậy.” Phượng Thần Anh gật đầu đồng ý, Dong phu nhân một búng máu thiếu chút nữa phun ra!

“Nếu nói là Ưu nhi hoặc là đám công tử ở Đông việnnày, ta còn tin tưởng vài phần.” Phượng Thần Anh nói: “Nhưng nếu là nữ nhân, thật đúng là không có khả năng, ngươi tính toán nhầm rồi.” Đường Phi chỉ thích nam nhân, hắn đã sớm biết.

Nghe được Phượng Thần Anh nói những lời này, Ưu nhi trong lòng cả kinh, cúi đầu không dám nhìn Đường Phi.

“Lão gia, lão gia! Là thật! Cầu ngài tin tưởng thiếp thân!” Dong phu nhânvẫn còn muốn giãy dụa.

“Người tới.” Phượng Thần Anh nói, ngoài cửa lập tức tiến vào hai thị vệ.

“Các chủ !”

“Đem nàng dẫn đi, giao cho Thiết Hoán, hắn biết nên làm như thế nào.” Phượng Thần Anh tùy ý phất tay nói.

“Lão gia tha mạng! Thần thiếp không dám nữa! Thần thiếp biết sai rồi! Không dám nữa! Cầu lão gia tha cho thần thiếp đi!” Dong phu nhân một bên giãy dụa, một bên hướng về Phượng Thần Anh, nàng biết phàm là đám công tử thị cơ phạm vào đại tội, bình thường đều bị bán đến kỹ viện, ngàn người cưỡi, vạn kẻ đè trọn đời không thể trởmình!

Trong đó một thị vệ có vẻ thông minh, trước khi Phượng Thần Anh sinh khí liền đánh hôn mê nàng, sau đó đem ngườimang đi.

Một trò khôi hài, cứ như vậy bình ổn. Đường Phi muốn cười, càng muốn tìm một cây gậy bóng chày bằng thép ở trên đầu Phượng Thần Anh đập một phát! Nếu không phải do hắn, bản thân cũng không cần cùng những người đó ngày ngày trình diễn tiết mục tranh giành tình nhân! Liếc Phượng Thần Anh một cái, Đường Phi xoay người vào phòng, lười xã giao với hắn!

Phượng Thần Anh không thèm để ý cười, mệnh lệnh Ưu nhi cùng Mặc Trúc chờ ở bên ngoài, sau đó đi theo Đường Phi vào phòng.

Đường Phi ngồi xuống bên bàn tròn ở ngoại thính, cấp mình một ly trà sau đó một hơi uống cạn, hắn cần phải làm dịu cơn tức!

Phượng Thần Anh nhanh chóng ngồi ở bên ngườiĐường Phi, nhìn Đường Phi uống một hơi cạn tách trà, sau lập tức rót tiếp cho hắn một ly, vẻ mặt lấy lòng nhìn hắn.

Đường Phi nhìn chằm chằm Phượng Thần Anh, sau đó cứng rắn nói: “Đem mấy thứ loạn thất bát tao gì đó ngươi đưa tới cho ta thu hồi về đi! Về sau đừng khiến nơi này của ta càng thêm ngột ngạt!” Lần trước bộ quần áo hoa lệ Phượng Thần Anh cố ý chế tạo cho hắn đã sớm bị hắn cuốn lạinhét dưới đáy hòm, nhưng hiện tại đồ đưa tới ngày càng nhiều làm cho hắn không thể không lên tiếng? !

Phượng Thần Anh sửng sốt, hỏi: Những thứ này nọ ta đưa tới đây ngươi cũng không thích?”

“Hừ !” Đường Phi cười lạnh một tiếng thay câu trả lời, hắn đâu chỉ là không thích, hận không thể đem bọn nó quăng hết vào hồ nước kia! Vàng bạc châu báu,lụa là gấm vóc? Coi hắn là cái gì? Nữ nhân?!

Qua một hồi lâu, Phượng Thần Anh mới nhìn chằm chằmĐường Phi cho tới bây giờ cũng không cho hắn một chút hoà nhã, ủy khuất nói: “Đường Phi, ngươi nói ta đến tột cùng phải làm như thế nào ngươi mới có thể vừa lòng? Có phải hay không muốn ta đem mặt trăng cùng tinh tú trên trời hái xuống cho ngươi, ngươi mới có thể đối ta cười một cái?”

Đường Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Phượng đại gia, ngài đối với tiểu nhân đã đầy đủ ân sủng, còn muốn ngài đem ánh trăng sao hái xuống, chỉ sợ tiểu nhân còn chưa kịp kiếm đủ một ngàn lượng trở về thì hồn đã về thiên cổ!” Sự việc nháo loạn vừa rồi, hắn cam đoan hiện tại đám nam sủng thị cơ này đều ước gì có thể độc chết hắn!

“Như thế nào được? Có ta ở đây bọn họ tuyệt đối không dám! Vẫn là nói vài thứta tặng cho ngươi,ngươi cũng không thích? Nếu vậy ta có thể đưa thứ tốt hơn đến!” Phượng Thần Anh bộ dáng khó hiểu nhìn Đường Phi nói.

“Hừ !” Đường Phi lại là lạnh lùng cười, quay đầu xem cửa sổ: “Ngài thật đúng là hào phóng, Phượng đại tài chủ không sợ tiểu nhân cầm vàng bạc châu báu của ngươi làm thù lao choThiên Tinh? Phải biết rằng vài thứ kia, giá trị không chỉ trăm vạn lượng a!”

“Nga?” Phượng Thần Anh nghe được Đường Phi nói những lời này mím môi cười, hỏi: “Vậy ngươi lại vì sao không làm như vậy? Còn muốn nói cho ta biết?” Không đợi Đường Phi trả lời Phượng Thần Anh lại nói tiếp: “Chẳng lẽ, ngươi rốt cục phát hiện chính mình luyến tiếc ta?” Hắn biết tính tình của Đường Phi, tự tôn tự phụ kiêu ngạo tới cực điểm, như thế nào muốn dùng đến tiền nam nhân khác đưa cho hắn?!

Đường Phi quay đầu, nhìn Phượng Thần Anh một hồi lâu mới trầm trọng nói: “Trước khi gặp ngươi, ta vẫn nghĩ da mặt mình đã dày đến tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, nhưng sau khi gặp ngươi, ta mới phát hiện hóa ra thiên ngoại hữu thiên,nhân ngoại hữu nhân, những lời này quả thực chính là rất thích hợp với ngươi!”

“Ha ha a,” Phượng Thần Anh triển khai cẩm sam trong tay,che miệng cười, nói: “Quá khen quá khen.”

Đường Phi cứng lại, thật lâu cũng nói không ra lời. Một lúc rất rất lâu sau, Đường Phi mới nói: “Người ngay không làm việc mờ ám, ngươi nói, mấy ngày nay đối ta tốt như vậy, đến tột cùng là có mục đích gì? Theo lý thuyết ngươi cái gì cũng đều có, còn muốn thứ gì trên người của ta?”

Lần này ngược lạilà Phượng Thần Anh đông cứng, mục đích? Nhãn tình vô tội chớp chớp nhìn Đường Phi, Phượng Thần Anh ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Mục đích của ta là cái gì ngươi còn không nhìn ra sao? Ta muốn cái gì trên người ngươi, ngươi còn không biết sao? Ngươi toàn thân cao thấp chỉ có mấy trăm lượng bạc,ngay cảcây quạt trên tay ta còn không mua nổi, ngươi nói ta là muốn cái gì?”

Đường Phi vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, nhớ tới mấy ngày qua cả nam lẫn nữ như muốn đạp nát cửa phòng của hắn, còn có vị Dong phu nhânhôm nay, liền bừng tỉnh đại ngộ, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Phượng Thần Anh: “Ngươi thật sự là đủ nhàm chán, rất thích xem mấy tiết mục khuê phòng đấu đá, tranh thủ đoạt tình cảm sao? Thực xin lỗi, Đường mỗ rất bận rộn, thỉnh ngài tìm người rảnh rỗi khác cùng chơi với ngài đi!” Từ ngày thân phận chân thật của hắn bị Phượng Thần Anh biết, hắn không nghĩ sẽ ở trong tòa thâm phủ nguy ngả tráng lệ này gây thù chuốc oán!

Phượng Thần Anh tức giận muốn hung hăng đánh Đường Phi một trận, tuy rằng hắn minh trương mục đảm, gióng trống khua chiêng sủng Đường Phi như vậy,trong đó cũng có một mục đích là muốn nhìn một chút, Đường Phi có thể cùng những người đó đấu đá hay không, dù sao ở Phượng Tê Cáccàng ngày càng nhàm chán, ngẫu nhiên tìm chút việc vui cũng không tồi. Nhưng dù saomục đích lớn nhất của hắn là muốn làm cho Đường Phi động tâm với hắn, nhưng ai biết hắn bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, ngườinọ căn bản là không bày tỏ chút thái độ nào! Mạnh mẽ áp chế lửa giận trong người, Phượng Thần Anh thu lại một khuôn mặt tươi cười nói: “Chẳng lẽ nhiều ngày như thế, ngươi thật sự một chút cũng đều nhìn không ra ta đây là muốn lấy lòng ngươi? Ngươi thật sự không biết cái ta muốn, chính là tâm của ngươi?”

Đường Phi chấn động, mắt tràn đầy kinh ngạc, Phượng Thần Anh theo đuổi hắn?! Nguyên lai Phượng Thần Anh làm nhiều chuyện như vậy là đang theo đuổi hắn?! Đường Phi đứng lên, sau đó điều chỉnh tư thái toàn thân cao thấp nhìn Phượng Thần Anh nói: “Phượng Thần Anh, ta mặc kệ ngươi trước kia đối với những người khác như thế nào, nhưng ta xin khuyên ngươi một câu: Thấy rõ đối tượng hãy đến. Ta là Đường Phi, không phải Phương Lâm, lại càng không phải đống công tử thị cơ mà ngươi đang dưỡng. Ta nhìn thấy ngươi càng nhìn càng không chịu nổi, không cần tiếp tục lãng phí tâm tư.”

Phượng Thần Anh ánh mắt híp lại, lẳng lặng nghe Đường Phi nói xong, khóe môi nhất câu, cũng đứng dậy cùng Đường Phi đối diện, gằn từng chữ một nói: “Ngươi nhất định sẽ yêu thương ta.” Ngữ khí tự tin, vẻ mặt kiêu ngạo, hắn, Phượng Thần Anh muốn tâm của một người, chưa từng không chiếm được!

Đường Phi không bận tâm nhún nhún vai, sau đó vỗ vỗ mặt Phượng Thần Anh nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, tiểu đệ đệ.Ta không có khả năng cảm thấy hứng thú với ngươi.” Đường Phi tuy rằng dùng thân thểhai mươi tuổi, nhưng trên thực tế đã gần ba mươi niên kỷ, đã sớm trải qua nhiều năm tình trường, dần dần hình thành hương vị thành thục. Muốn hắn đối với tiểu tử mới hai mươi tuổi vừa biết mùi đời Phượng Thần Anh này động tâm? Thật sự rất khó, so với lên trời còn khó hơn.

Phượng Thần Anh trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, thân thủ đem Đường Phi đẩy xuống, trong nháy mắt liền đem hắn đặt ở dưới thân mình, ấm tách trên bàn “loảng xoảng” rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn chói tai vang lên làm cho Ưu nhi cùng Mặc Trúc đangở ngoài cửa sửng sốt, vừa định tiến vào nhìn xem, chợt nghe Phượng Thần Anh trầm giọng nói: “Ai cũng không được phép đi vào!” Hai người hai mặt nhìn nhau, cũng không có lá gan cãi lệnh hắn.

Phượng Thần Anh một tay chế trụ thắt lưng Đường Phi,một tay nắm cằmhắn, cúi người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi đến tột cùng muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta một lần?”

Đường Phi giật giật cánh tay, phát hiện rút không ra, hắn mới lạnh lùng nói: “Đây chính là cách mà ngươi muốn người khác tin tưởng ngươi?”

“Đường Phi.” Phượng Thần Anh ôm thắt lưng siết chặt, thanh âm như nỉ non nhưng lại dẫn theo chút sầu khổbất đắc dĩ, Đường Phi chấn động!“Đường Phi, ta...... ta là lần đầu tiên đối với một người để bụngnhư vậy, cho dù mỗi lần tới chỗ này đều bị ngươi chọc giận, ta đã thề lần sau tuyệt đối sẽ không đến nữa, nhưng đợi đến lần tiếp theo lại không nhịn được niệm tưởng trong lòng, tiếp tục tìm mộtcái cớ đến chịu đựng châm chọc của ngươi. Mỗi ngày đều muốn tạo niềm vui cho ngươi, đưa tới này nọ ngươi không thích,lần sau sẽ đưa thứ tốt hơn! Ngươi có biết, con người của ta luôn luôn cuồng vọng tự đại, nghĩ hết biện pháp lấy lòng một người như vậy, thật đúng là lần đầu tiên, ta biết ngươi ghét bỏ loại phương thức ngu ngốc này, nhưng trừ bỏ nó, ta thật sự không biết nên làm thế nào mới khiến ngươi vui vẻ...... Đường Phi, ta thật sự là thích ngươi, ta không cầu cái gì, chỉ cầu ngươi có thể cho ta một cơ hội, để cho ta có thể yêu ngươi......”

Đường Phi trong đầu có chút mơ hồ, trong trí nhớ, có một nam tử thanh tú cũng từng dùng ngữ khí cầu xin như vậy nói thíchhắn, cầu hắn cấp một cơ hội có thể đi vào tâm của hắn. Lúc ấy bản thâncòn chưaminh bạch đáp án trong lòng, ngày hôm sau lại bởi vì uống rượu liền hồ đồ cùng hắn lên giường, đối mặt với vui mừng của người nọ, hắn vẫn không cho y một đáp án. Hắn còn nhớ rõ người nọ thoáng chốcánh mắt liền ảm đạm xuống, còn có khóe miệng làm ra một tươi cười giả bộ như không bận tâm.

Hắn nợ y một đáp án, Trần Thần......

“Hảo......” Không xong! Đường Phi trả lời xong mới phát hiện đại sự không ổn, người này không phải Trần Thần, là Phượng Thần Anh!

“Ngươi nói hảo?” Phượng Thần Anh nghe được đáp án của Đường Phi,liền vui mừng giống như hài tử, dùng đầu ở trên cổ hắn dụi dụi, cao hứng nói: “Nếu vậy về sau không được trốn ta, không được cản ta lại, càng không được vô duyên vô cớ tức giận với ta!”

Đường Phi để mặc Phượng Thần Anh ôm hắn mừng như điên, nhưng sắc mặt giống như vừa nuốt phải một con ruồi, khó coi tới cực điểm, hắn có thể hay không đem chữ “Hảo” vừa rồi thu hồi lại? Hắn không phải là nói với Phượng Thần Anh a!

----------------