Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 42: Thật giả




Thừa vương phủ, mật thất.

Trong mật thất âm u, tràn ngập mùi máu tươilàm người ta buồn nôn.

Phượng Thần Anh ngồi trên ghế thái sưmàu đỏ thắm, đang cầm một tách trà tinh tế nhấm nháp, tựa hồ thực hưởng thụ Thừa vươngtrước mắt bị người dùng thiết liên treo ở giữa không trung, phát ra thống khổ rên rỉ, còn có âm thanh roi quất lên da thịt.

“Ba! Ba! Ba!” Roi da trâu thấm nước muối đã tẩm đầy máu tươi, máu tươi từ trên thân roi chảy ngược xuống tay cầm trơn trượt, thi hình giả (người dụng hình) cơ hồ cầm không vững, không thể không thay đổi một cây roi mới rồi tiếp tục.

Tần Phiềnđã thương tích đầy mình,bị treo giữa không trung, hai mắt xích hồng bởi vì hình phạt thống khổ kia mà hơi hơi lồi ra, mang theo tuyệt vọng hoảng sợ. Bởi vì xương hàm đã bị vặn trẹo, hắn muốn kêu cũng kêu không được, hầu gian phát ra thanh âm “ư a”, nước miếng cùng máu loãng chảy xuống cổ. Trên người da tróc thịt bong, miệng vết thương không ngừng chảy ra máu tươi, theo mắt cá chân tích tụ ở dưới chân, nhanh chóng trở thành một vũng máu loãng.

Hắn còn sống, ý thức cũng thực thanh tỉnh. Phượng Thần Anh cho hắn ăn một loại dược không thể ngất xỉu, cũng không thể chết, làm cho hắn vẫn duy trì ý thức, tận mắt nhìn thấy chính mình bị quất roi chí tử.

“Vương gia,” Phượng Thần Anh buông bát trà trong tay,khoan thai mở miệng: “Hiện tại mới có năm trăm mười một roi, cách một ngàn một trăm mười tám roi còn một đoạn khoảng cách. Bây giờ đã chịu không nổi, tiếp theo như thế nào còn có thể ngoạn?”

“Hiển hách hách!” Tần Phiền thống khổ giãy dụa, yết hầu phát ra quái thanhthống khổ, thiết liên bị hắn khua động, ào ào kêu vang.

“Hừ hừ hừ,” Phượng Thần Anh phủ phủ môi, tươi cười âm lệ: “Muốn ta một đao giết ngươi? Không, bổn tọa như thế nào tiện nghi cho ngươi vậy? Hậu quả này là lúc ngươi động đến ngườicủa bổn tọa, hẳn là chưa từng nghĩ đến đi? Ngươi nên vì hành vi của mình mà trả đại giới.” Làm cho Đường Phi cùng đường, làm cho hắn không thể không cầm lấy đao giết người, những cái này, hắn đều phải ở trên người Tần Phiềntừng chút từng chút đòi lại!

“Tiếp tục.” Phượng Thần Anh lười biếng di động thắt lưng trở về ghế thái sưrộng thùng thình, lộ ra một cái tươi cười xinh đẹp nói: “Không cần dùng nước muối, đổi sang nước ớt, chọn loại cay nhất.”

“Dạ!”

Nước ớt rất nhanh mang lên, Phượng Thần Anh vừa chọn xong một cái tư thế thoải mái,hưng trí bừng bừng quan sát.Bỗng, một tử sĩ ăn mặc như hắc y nhân tiến vào, ghé lỗ tai hắn thấp giọng nói câu gì.

Phượng Thần Anh nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Cho hắn vào.”

Vô Tướngvừa đến liền nhìn thấy một tình cảnhhuyết tinh tàn ngượcnhư vậy, hơi hơi sửng sốt, sau rất nhanh thu hồi tâm tư, cung kính quỳ gối trước mặtPhượng Thần Anh.

“Nói.” Phượng Thần Anh ngữ khí hơi khó chịu, trò hay còn chưa có xem xong, bị người đánh gãy đương nhiên không vui.

“Các chủ, công tử muốn gặp ngươi.” Vô Tướng trầm giọng nói.

Phượng Thần Anh khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Hắn kêu ngươi đến? Bổn tọa thế nhưng không biết, ngươi chừng nào thì thành tín sứ của hắn.”

Vô Tướng cả kinh, nặng nề mà dập đầu nói: “Các chủ bớt giận! Thuộc hạ biết sai!”

“Hừ.” Phượng Thần Anh hừ lạnh một tiếng, nói: “Hắn gọi ngươi tới làm gì.”

“......” Vô Tướng ánh mắt vi thiểm, nhận thấy được chính mình trầm mặc lại làm cho Phượng Thần Anh hơi thở lạnh vài phần, lập tức nói: “Bởi vì -- Hà Tịch.”

Phượng Thần Anh sắc mặt nháy mắt trầm xuống, lại là Hà Tịch!

“Bổn tọa nói qua, hắn phải biến mất.”

“Thuộc hạ hiểu được......” Vô Tướng ánh mắt u ám: “Chỉ là công tử...... Ân!” Chỉ trong chớp mắt, Vô Tướng liền bị một chưởng đánh bay ra ngoài. Vô Tướng ôm ngực, đứng lên tiếp tục quỳ gối trước mặt Phượng Thần Anh.

Trong mật thất,những ngườiliên can bởi vì biến cố này bị dọa sửng sốt, ngây ngốc nhìn Phượng Thần Anh.

“Thất thần làm cái gì?” Phượng Thần Anh thanh âm âm trầm làm cho mọi người rùng mình một cái, thi hình giả thu liễm tâm thần, giơ lên roi tiếp tục ngược đánh.

“Không có lần sau.” Phượng Thần Anh lưu lại những lời này, xoay người ly khai mật thất. Vô Tướng ngăn chận chân khí tán loạn trong cơ thể, đứng dậy đi theo.

Trong mật thất, thi hình giả không dám vi phạm mệnh lệnhPhượng Thần Anh, thành thành thật thật đánh đủ một ngàn một trăm mười tám roi. Thừa vươngTần Phiềnthương tích đầy mình mới bị hắn một roiđánh vào cổ, thống khổ nuốt khí.

Phượng Tê Các, Diên Phi viện.

Đường Phi cảm thấy ngực bắt đầu đau đớn, hô hấp đều có chút khó khăn, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ Tần Nghị cho hắn ăn khỏa độc dược kia chưa hoàn toàn giải được? Nhưng mà Tần Nghị không giống như là loại người nói chuyện không giữ lời, nếu Thuần Vu Quyết đã không có việc gì hắn, hẳn là sẽ không cho hắn thuốc giải giả. Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, bên tai vang lên một đạo thanh âmquen thuộc.

“Đáng chết! Ta đã quên ngươi không có nội lực!” Thanh âm ảo não ở bên tai xẹt qua, Đường Phi cảm giác cổ bị người điểm điểm, thân thể nháy mắt giãn ra không ít.

“Thế nào? Có cảm thấy khó chịu hay không?” Phượng Thần Anh nâng dậy Đường Phi, cho hắn dựa ở trong lòngmình, thân thủ xoa xoa hai tay của hắn. Hắn đã quên Đường Phi không có nội lực, loại chuyện điểm huyệt này nếu để lâu sẽ tạo thành huyết mạch nghịch lưu, huyết quản không thông, lộng không tốt còn có thể đi đời nhà ma, hắn cư nhiên đã quên mất! Vô Tướng không có mệnh lệnh của hắn, không dám một mình cởi bỏ huyệt đạoĐường Phi, hắn cứ như vậy để mặc Đường Phi bị điểm huyệt đạo gần bốn canh giờ,thiếu chút nữa hại chết hắn!

Đường Phi có chút khó chịu vuốt vuốt ngực, buồn thanh nói: “Hoàn hảo.” Vừa mới dứt lời, lòng bàn tay Phượng Thần Anh liền để phía sau hắn, ngay sau đó một đạo kình lực mang theo nóng ấm xâm nhập thân thể, thoáng chốc hắn có cảm giác thoải mái không ít.

“Hiện tại khá hơn chút nào không?” Phượng Thần Anh thu hồi tay, ngược lại ôm thắt lưng Đường Phi thấp giọng hỏi, hắn truyền nội lực cho Đường Phi giúp hắn khai thông gân mạchbị tắc.

“Tốt hơn nhiều, cám ơn.” Đường Phi thở một hơi thật dài, nói xong nhíu nhíu mày, mạnh mẽ tránh khỏi ôm ấpcủa Phượng Thần Anh, bịt mũi nói: “Ngươi trên người mùi máu tươi như thế nào lại nồng như vậy?”

Phượng Thần Anh ngẩn ra, theo bản năng nhìn nhìn quần áocủa mình, thực sạch sẽ, không cần nói vết máu, thậm chí ngay cả nước bùn cũng không có.

“Ta đều tận lực tránh được, ngươi còn vẫn ngửi thấy?” Phượng Thần Anh bất đắc dĩ nhìn mắt Đường Phi: “Ta đi đổi một bộ quần áo khác.”

“Đợi đã!” Đường Phi giữ chặt Phượng Thần Anh: “Cái này không vội.”

Phượng Thần Anh nhìn nhìn Đường Phi, lại ngồi trở lại bên người hắn, trầm giọng hỏi: “Nếu vậy, có chuyện gì mà gấp gáp?”

Đường Phi ánh mắt lạnh lùng, cắn răng nói: “Ta nghĩ muốn mượn ngươi một người.”

Phượng Thần Anh trong mắt bịt kín một tầng âm trầm, phản thủ bắt lấy tay Đường Phi, lạnh lùng nói: “Nếu ta nói không cho mượn? Ngươi không phải sẽ muốn vì hắn tiếp tục đánh ta một cái tát?”

“Ngươi!” Đường Phi hung hăng nhìn hắn, chậm rãi, trong mắt ngoan lệ phai nhạt dần, thay thế bằng thật sâu vô lực cùng khẩn cầu: “Phượng Thần Anh, hãy cứu Hà Tịch, chỉ có Cốc Dương có thể cứu hắn...... Ta...... cầu ngươi, cứu hắn......” Đường Phi đời này chưa từng cầu xin người khác, nhưng vì Hà Tịch, hắn đúng là vẫn còn đối Phượng Thần Anh yếu thế, đúng là vẫn còn đối hắn dùng chữ “cầu” này.

Phượng Thần Anh chấn động, bắt lấy tay Đường Phi chậm rãi nới lỏng rồi buông ra, phượng mâu lạnh như băng không gợn sóng, nhìn không ra nửa điểm cảm xúc.

Gắt gao nhìn Đường Phi một hồi, Phượng Thần Anh mới trầm giọng nói: “Kêu Cốc Dương đến thái tử phủ đi.”

“Dạ.” Vô Tướngvẫn hầu ở ngoài cửa ứng một câu, xoay người rời đi. Ai cũng không có phát hiện hắn bởi vì lời của Đường Phi mà hai tayrun nhè nhẹ.

Đường Phi rốt cục nhẹ nhàng thở ra, nhưng tảng đá lớn trong lòng vẫn chưa thể buông xuống, ngược lại càng áp hắn không thở nổi. Hắn lo lắng cho Hà Tịch, hắn muốn tự mình đến thái tử phủ xem, liếc mắt một cái cũng tốt.

Nghĩ nghĩ, Đường Phi vẫn là đứng dậy xuống giường, bởi vì huyết mạch còn chưa lưu thông tốt, trước mắt liền hoa lên một trận, thiếu chút nữa đầu đã đập xuống đất.

“Ngươi muốn làm gì?” Phượng Thần Anh nhanh chóng đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của hắn, thanh âm ẩn ẩn dẫn theo lửa giận áp chế, còn có một tia lo lắngkhông dễ phát hiện: “Ngươi lại muốn đi nơi nào!”

Đường Phi từ từ nhắm hai mắt bình định tinh thần, đợikhi cơn chóng mặt kia đi qua, mới đẩy ra Phượng Thần Anh nói: “Đi thái tử phủ.”

Phượng Thần Anh vẫn cố gắng khống chế được lửa giận, giờ phút này hoàn toàn bạo phát, thấp giọng giận dữ hét: “Thái tử phủ?! Ngươi cho rằng không có mệnh lệnh của ta ngươi có thể đi ra Phượng Tê Các sao? Cho dù ta cho ngươi đi, hiện tại toàn bộ Miên Cẩm thành đều bao phủ trong huyết tinh, đi ở trên đường cái mỗi một bước đều mang theo máu tươi, ngươi cho rằng chỉ bằng một thân sợ máu như ngươi có thể đi đến thái tử phủ?! Hà Tịch kia đối với ngươi mà nói thật trọng yếu như vậy?! Vậy còn ta thì sao? Ngươi đem ta đặt ở vị trí gì!” Phượng Thần Anh nắm chặt bả vaiĐường Phi, gần như nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: “Đường Phi, đừng ỷ vào việc ta thích ngươi, là có thể tùy ý làm bậy!”

Đường Phi chấn động, mạnh mẽ nhìn về phía Phượng Thần Anh, trong cặp phượng mâu kia tràn ngập lửa giận, tràn đầy tổn thương, không cam lòng cùng bất đắc dĩ.

“Ta...... Ta chỉ muốn xác định hắn có tốt hay không, ta không phải......” Đường Phi thanh âm thấp xuống, không phải cái gì, chính hắn cũng không rõ ràng. Chỉ biết là, hắn không muốn miệt mài theo đuổi hàm nghĩa trong mắt Phượng Thần Anh, cũng không muốn đi đoán câu “thích” kia của hắn, đến tột cùng có bao nhiêu chân tâm, có bao nhiêu giả ý.

Phượng Thần Anh hung hăng nhìn Đường Phi, lực đạo hai tay cơ hồ muốn bóp nát xương cốthắn. Đường Phi bị đau nhíu mày, nhưng không có lên tiếng, đang lúc hắn muốn xông thẳng ra ngoài, Phượng Thần Anh bỗng nhiên ôm cổ hắn, sau đó chợt nghe thấy hắn nói: “Người tới, chuẩn bị xe ngựa! Đi thái tử phủ!”

“Ngươi có biết hay không, tại thế cục hiện nay, ta chạy đến thái tử phủ sẽ khiến cho bao nhiêu người ngờ vực vô căn cứ?” Phượng Thần Anh ôm sát Đường Phi, thanh âm ngoan lệ lại không biết làm thế nào: “Đường Phi, ta sớm hay muộn sẽ bị ngươi hại chết !”

Đường Phi cắn cắn môi, câu “cám ơn” đã đến bên môi cuối cùng vẫn nuốt trở về, cái Phượng Thần Anh muốn cũng không phải cám ơn. Cho nên hắn chỉ có thể ôm lại Phượng Thần Anh, dùng độ mạnh yếuđồng dạng, biểu đạt xin lỗi cùng lòng biết ơn của chính mình. Phượng Thần Anh là người của Tần Nhan, Hà Tịch là người của Tần Nghị. Về tình về lí Phượng Thần Anh không ra tay cũng không sẽ có người nói cái gì, nhưng hiện tại hắn là một Đường Phi xuất động người của Phượng Tê Các đi cứu đệ nhất mưu thần của thái tử, mỗi một hành động nhỏ cũng tất nhiên dẫn tới Tần Nhan khó chịucùng nghi kỵ.

Dọc theo đường đi, Đường Phi nghe được đều là thanh âm đao kiếm chạm nhau, trong thành đã sớm đặt lệnh giới nghiêm, đại đội binh lính một thân áo giáp ở trong thành tuần đêm, không khí khẩn trương âm u làm cho Miên Cẩmồn ào náo động phồn hoa bị bao phủ trong bóng ma khủng bố.

Cho dù phong bế trong xe ngựa, Đường Phi đều có thể ngửi được mùi huyết tinh hôi thốilàm người ta buồn nôn, liền tưởng tượng được đường cái của Miên Cẩmhiện tại là một quang cảnhthế nào.

Trên đường gió lạnh phần phật, bỗng nhiên một trận gió mạnh thổi qua, thổi bay bức mànxe ngựa, không khí huyết tinh nhất thời tràn ngập. Đường Phi không dám hướng ngoài cửa sổ xem, ôm ngực cúi đầu áp chế một trận ghê tởm, thiếu chút nữa đã ói ra.

“Thế nào?” Phượng Thần Anh đứng dậy ngồi vào bên cạnh Đường Phi, đem bức màn chỉnh lại cho tốt, vẻ mặt thân thiết nhìn Đường Phi.

“Không có việc gì, ngươi cũng biết ta sợ xe ngựa.” Đường Phi xoa xoa mồ hôi lạnhtrên đầu, sắc mặt tái nhợt. Đường Phi hôm nay đầu tiên là trúng độc, sau đó lại bị Phượng Thần Anh điểm huyệt đạovài canh giờ, hiện tại ngồixe ngựa đi trên đường tràn ngập huyết tinh, thân thể không khoẻ làm cho hắn từng đợt rét run, ngực buồn đau.

Phượng Thần Anh mở ra song chưởng đem Đường Phi kéo vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm thân thể cương lãnh của hắn, làm cho hắn thoải mái. Đường Phi không có cự tuyệt, bả đầu dựa vào trên vaihắn, khó có được một bộ dáng toàn tâm toàn ý ỷ lại.

Trừ bỏ trên đường bị người ngăn cản một lần, dọc theo đường cũng đều suông sẻ.

Đến thái tử phủ, Đường Phi cơ hồ nhảy xuống xe ngựa, cho thấy thân phận liền được cho vào, Phượng Thần Anh theo sát sau đó.

Bởi vì Hà Tịch thương thế quá nặng, Cốc Dương không dám thay đổi vị trí của hắn, ngay ở trong đại sảnh giúp hắn kiểm tra miệng vết thương. Hà Tịch tay phải bị nổ đến huyết nhục mơ hồ, cả xương cốt cũng có thể thấy rõ, trước ngực trúng hai đao cũng rất sâu, hơn nữa trong đó có một đao chém vào động mạch, tuy rằng đã băng bó nhưng máu tươi vẫn không ngừng chảy ra. Cốc Dương kiểm tra xong toàn thân Hà Tịch, lại dò xét mạch đập của hắn, trong lòng biết nếu chữa trị không cẩn thậncho dùHoa Đà tái thế cũng trị không hết. Bất quá, Cốc Dương nhìn Hà Tịch liếc mắt một cái, trong mắt mang theo thương xót, cùng tiếng thở dài không thể tra ra. Có người muốn ngươi sống, ngươi nhất định phải sống sót.

Đường Phi hỏi chỗ của Hà Tịch liền một đường chạy như điên, ngay tại khi hắn vừa muốn bước vào đại sảnh đã bị người giữ chặt, Phượng Thần Anh từ phía sau ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi không thể thấy máu......” Dứt lời, liền xuất ra một miếng vải đencheánh mắt hắn lại, sau đó nắm tay hắn đi vào.

Nhìn Phượng Thần Anh cùng Đường Phi đến, Tần Nghị cũng không giật mình, chỉ là lạnh lùng nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, thản nhiên nói với Đường Phi: “Đường Phi, cám ơn ngươi.” Người là của Phượng Thần Anh, nhưng hắn lại cùng Đường Phi nói lời cảm tạ, bởi vì hắn biết nếu không có Đường Phi, Phượng Thần Anh nhất định sẽ thấy chết không cứu.

“Hắn thế nào?” Đường Phi ánh mắt bị che nhìn không thấy, chỉ là theo bản năng đi về phía trước sờ soạng .

“Ngươi vì cái gì đem ánh mắt bịt kín?” Thuần Vu Quyết không có trả lời vấn đề Đường Phi mà kỳ quái hỏi, tuy rằng Đường Phi là người của Phượng Thần Anh, nhưng hắn cũng không chán ghét, thậm chí còn có điểm thưởng thức. Nhìn thấy Đường Phi cư nhiên bị bịt mắt, đầy bụng nghi hoặc.

“Hắn không thể thấy máu.” Phượng Thần Anh thay Đường Phi trả lời, thân thủ cầm tay Đường Phi.

Thuần Vu Quyết hừ lạnh một tiếng xoay đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Hà Tịch, cả dung mạo cũng không cấp cho Phượng Thần Anh.

Tần Nghị tán thưởng sờ sờ Thuần Vu Quyết, sau đó nghiêm mặt lạnh lùngnói với Đường Phi: “Hắn ở ngay trước mặtngươi.” Sau đó nói đơn giản một chút về thương thếHà Tịch.

Đường Phi sắc mặt trắng bệch, tránh khai tay Phượng Thần Anh, nghĩ muốn đem vải che mắtxảxuống. Phượng Thần Anh vội vàng kéo hắn, thấp giọng nói: “Đừng nhìn!” Cảm nhận được Đường Phi toàn thân nhẹ nhàng run run, Phượng Thần Anh tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn nắm cả vaiĐường Phi.

“Được rồi, các ngươi đừng ở chỗ này ồn ào, hai ngườiđến, đem hắn nâng vào một căn phòng sạch sẽ, tay chân nhẹ nhàng thôi. Sau đó phái người đưa tới một chậu lửa cùng một thau nước ấm.” Cốc Dương tùy ý xả một khối vải bố, xoa xoa hai tay đầy máu, tức giận nói. Hắn ở trong này tân tân khổ khổ cứu người, bọn họ lại ở bên kia giương cung bạt kiếm, đây là tính cái gì? Muốn đánh cũng phải đem Hà Tịch này chữa khỏi rồi nói sau?

Tần Nghị bị Cốc Dương nói như vậy, cũng hiểu được hiện tại không phải cùng Phượng Thần Anh chính thức nháo loạn, nhanh chóng chiếu theo lời của hắn đi bố trí.

“Thời điểm ta trị thương không thích có ngườibên cạnh, cho nên mời các ngươi đều ra bên ngoài đợi, nếu bởi vì các ngươi quấy nhiễu mà xảy ra sự tình gì, ta cũng không phụ trách!” Cốc Dương cầm lấy hòm thuốc vừa đi vừa nói chuyện.

Tần Nghị gật gật đầu, tỏ vẻ bọn họ nhất định sẽ ngoan ngoãn ở ngoài cửa chờ.

“Cốc Dương nói có thể cứu người, nhất định không chết được, hiện tại có thể an tâm cùng ta trở về chứ?” Phượng Thần Anh xem bọn hắn đều đi rồi, liền ở bên tai Đường Phi nói.

“Ta......” Đường Phi có chút do dự: “Ta còn muốn, đợi Cốc Dương đi ra rồi nói sau.”

Phượng Thần Anh sắc mặt trầm xuống, nhưng không nói gì, cùng Đường Phi đợi.

Thẳng đến khi gần bình minh, Cốc Dương mới chậm rãi tiêu sái đến đại thính, vẻ mặt mệt mỏi đối Phượng Thần Anh cùng Đường Phi nói: “Hắn không có việc gì ...... Nhưng mà gia ta thì không được! Ta muốn trở về ngủ! Trời có sập xuống cũng đừng gọi ta dậy!” Nói xong liền như một trận gió chạy đi, chuyện tối hôm qua gặp được khiến hắn thật sự là cả đời cũng không muốn gặp lại, hắn hiện tại thầm nghĩ mắng một câu -- con mẹ nó, đồ phá hoại!

Đường Phi nghe xong những lời này, tảng đá lớn ở trong lòng rốt cục thả xuống. Cường lực chống đỡ cả đêm, thân thể rốt cục chống đỡ hết nổi, dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Phượng Thần Anh ngồi ở một bên một phen ôm lấy Đường Phi, ngữ khí cường ngạnh gầm nhẹ: “Trở về!”

“Ân.” Đường Phi cũng không giãy dụa, cũng không có đem vải bịt mắt tháo xuống, dựa ở trước ngực Phượng Thần Anh,hỗn loạn mất đi ý thức.

------------------

Lời tác giả: ~ a, Hà Tịch vẫn còn chưa chết, bởi vì hắn sẽ không chết lãng nhách như vậy, hắn phải chết có giá trị a! Bích Thủy suy nghĩ, nếu lời của Tiểu Phượng Hoàng nói với Tiểu Phi Phi đều là giả, các thân ái có thể hay không cảm thấy hắn đã là tra công đến không thể cứu vãn?Hi, chân chính ngược còn chưa có lên sân khấu, các thân ái cần phải đứng vững a!