Xuyên Việt Chi Thị Tẩm Ba, Thái Thượng Hoàng!

Chương 7




Hoàng Phủ Lạc nghe Yến Lâm Tích mắng, cũng không để ý, chỉ nhướng mày cười một tiếng, cầm tay bắt hắn xoa phân thân của mình. Nơi đó tuy rằng phát tiết, nhưng đã mềm đi ít nhiều, còn dính chút nước bọt ẩm ướt trơn trượt trong miệng Yến Lâm Tích.

Yến Lâm Tích đỏ mặt lên, Hoàng Phủ Lạc vừa phát tiết xong khiến nơi đó của hắn như bị lửa thiêu, chỉ cần sờ nhẹ một cái, lập tức căng cứng đến khó chịu.

“Thế nào, nhìn mặt nhà ngươi kìa, còn chưa ăn no sao?” Hoàng Phủ Lạc thấy Yến Lâm Tích duỗi tay chạm vào phân thân của y, lập tức túm tay hắn đặt ở bên tai, “Cũng đúng, vừa rồi ngươi bướng bỉnh như vậy, uổng phí tâm trạng của bản vương, một chút cũng chưa tiến vào được. Bản vương cũng thương xót, bất đắc dĩ thượng ngươi một lần vậy.”

Yến Lâm Tích từ chối một hồi, hai tay của Hoàng Phủ Lạc vẫn cứng như kìm sắt, mà bản thân hắn lại mất dần khí lực, chỉ có thể đảo mắt đầu hàng: “Ngươi muốn thượng liền thượng, dù cố gắng đến mấy ta cũng không làm gì được ngươi.”

Chỉ sợ bây giờ ngươi sáp nhập quá nhiều, sau này muốn thượng cũng không cương lên được. Lời này đương nhiên Yến Lâm Tích giấu kín trong bụng. Tuy rằng hắn dám nói Hoài vương mấy câu, nhưng không ngu ngốc đến nỗi đi nghi ngờ năng lực của Hoài Vương điện hạ.

Hoàng Phủ Lạc hừ hai tiếng, y cầm tay Yến Lâm Tích đặt lên hạ thân mình, di chuyển chừng mười lần, phân thân nặng trịch dần dần khoẻ mạnh đứng lên. Yến Lâm Tích cả kinh nói: “Nhanh như vậy a?”

“Hừ, ngươi tưởng bản vương ứng phó tốt vậy sao?” Hoàng Phủ Lạc cười nhạt, thân thủ cầm một bắp đùi trắng nõn của Yến Lâm Tích giơ lên, “Muốn ta tát vào mồm ngươi mới chịu hút ra sao? Nào có chuyện gì tốt! Hôm nay cho ngươi nếm thử kỹ xảo của bản vương, sẽ không đem ngươi làm đến chết khiếp đâu.”

Yến Lâm Tích sợ đến lùi thẳng về phía sau, tiếc rằng chân đã yên vị trên vai Hoàng Phủ Lạc, thắt lưng lại bị y hung hăng bắt được, nửa người dưới cứ như vậy bị khoá chặt trên giường, muốn động đậy cũng không được.

Hoàng Phủ Lạc cầm côn th*t ma sát với hậu huyệt của Yến Lâm Tích một hồi, tìm được cửa huyệt, liền ưỡn thắt lưng, cự vật cứng như sắt cứ thế đi vào. Yến Lâm Tích ngửa đầu thét chói tai, đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng. Tuy rằng phía sau đã được Hoàng Phủ Lạc dùng đầu lưỡi liếm ướt, nhưng hiệu quả thôi tình so với hương chi trơn đến tột cùng phân biệt. Bị “cây gậy” lớn như vậy xỏ xuyên qua, tràng bích của hắn tựa như bị xé rách, đau đến độ toàn tâm toản phế.

Hoàng Phủ Lạc chỉ muốn hắn bị kích động, chứ hoàn toàn không muốn đả thương Yến Lâm Tích. Lúc này thấy hắn khóc lóc thảm thiết, thân thể phát cương, trong lòng cũng có chút hối hận. Nhưng phân thân đã cắm vào toàn bộ, lại được tràng bích mềm mại trơn trượt bao bọc, quyện lại, đã sớm hưng phấn đến phát hoả, đâu thể nói bỏ là bỏ được.

Y chỉ có thể cưỡng chế dục vọng, cúi người hôn đôi môi run rẩy của đối phương, liếm cằm hắn, đồng thời dùng ôn ngôn nhuyễn ngữ trấn an. Một lát sau, thấy Yến Lâm Tích từ từ trầm tĩnh lại, không còn đau nhiều như lúc trước, liền nhịn không được, hông của y lại chớm kích động.

Lúc trước cơn đau nhức đã qua, lại không ngừng bị ma sát nội bộ nhiều lần, cảm giác xa lạ rồi lại quen thuộc này dậy sóng, chồng chất ở một chỗ, phân thân vì đau đớn mà mềm đi, nhờ tinh thần phấn chấn lại giơ cao lần thứ hai, Yến Lâm Tích bị y kéo đến độ nằm nghiêng, tư thế này khiến hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ. Bị y trở mình khuấy đảo, đầu óc hắn tựa như đang đun hồ nước sôi, hơi nóng không ngừng bốc lên, không cảm nhận được gì khác ngoài nhiệt khí.

Yến Lâm Tích dần dần không nén được thanh âm trong cổ họng, đến lúc bị va vào đầu giường mới có thể vận động. Yến Lâm Tích gắt gao vịn sàng trụ, mồ hôi tuôn như nước, cả người như tan thành vũng nước, cái gì cũng không biết.

“Ngươi tên là Yến Lâm Tích, có đúng hay không?” Trong lúc triền đấu say sưa, Hoàng Phủ Lạc đột nhiên động thân thật mạnh, Yến Lâm Tích liền thất thần cúi người kêu. Y ép lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.

Yến Lâm Tích hai mắt rưng rưng, bị làm đến độ thần trí đều không rõ ràng, nghe y hỏi như vậy, tự nhiên gật đầu.

“Ngươi là Yến Lâm Tích trước đây sao?” Hoàng Phủ Lạc hỏi tiếp, động tác nơi hạ thân cũng càng lúc càng nhanh.

Yến Lâm Tích vắt óc suy nghĩ, đâu thể hảo hảo hỏi Hoàng Phủ Lạc bề nổi vấn đề, chỉ hơi ngẫm nghĩ, rồi lại mờ mịt nhìn về phía trước, cổ họng phát ra thanh âm thở gấp.

Hoàng Phủ Lạc đợi một hồi, thấy hắn không trả lời, bàn tay to luồn xuống phía dưới, cầm phân thân Yến Lâm Tích, tinh tế vuốt ve. Yến Lâm Tích bị y nắm chặt, cả người dường như bị thiêu cháy, liền ngẩng đầu, rướn cổ muốn tìm đôi môi của Hoàng Phủ Lạc.

“Trả lời ta, ngươi từ đâu tới?” Hoàng Phủ Lạc ngửa ra phía sau, đem phân thân hơi hút ra.

Yến Lâm Tích không chịu được cái này, thần hồn trở nên điên đảo. Hắn đang ở thời điểm cao trào, cư nhiên lúc sinh sôi lại bị người cắt đứt. Hắn nhíu hai hàng lông mày, phát ra thanh âm ô ô.

“Ngoan, nói cho ta biết, ta liền giải thoát cho ngươi.” Hoàng Phủ Lạc buông lỏng tay, hài lòng vì cảm nhận được người nằm dưới thân y bắt đầu sợ run, nói mê hoặc.

“Ta… Không biết…” Yến Lâm Tích khẽ cắn môi, lắc đầu, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Hắn đột nhiên xoay người, ôm lấy Hoàng Phủ Lạc, thân thể dán chặt vào y, nũng nịu mè nheo, “Nhanh lên một chút, ta chịu không nổi.”

“Ngươi là bệ hạ trước kia sao?” Hoàng Phủ Lạc nâng cằm hắn lên, cẩn thận nhìn ngắm từng đường cong, từng biểu tình trên gương mặt hắn. Bề ngoài tuy rằng độc nhất vô nhị, nhưng nội tâm, thực sự khác quá xa.

“Nếu như không phải, ngươi có giết ta không?” Yến Lâm Tích bị y nhìn, nhãn thần mê ly. Thanh âm trong lời nói của hắn tuy nhẹ, nhưng trong màn đêm vắng lặng lại có vẻ phá lệ rõ ràng. Hắn vốn định đánh chết cũng không nói, dù nói cũng chẳng ai tin, kỳ thực thoát không được sự chấp nhất và dây dưa của Hoàng Phủ Lạc.

Bị y đùa bỡn như vậy, Yến Lâm Tích cảm giác bản thân giống như vừa… vừa rơi vào đầm lầy, càng giãy dụa càng lún sâu. Trong nháy mắt, hắn có một loại xung động hết sức thẳng thắn. Vốn tưởng rằng sau khi nghe xong những lời này, Hoàng Phủ Lạc sẽ khiếp sợ hoặc nổi giận, lại không ngờ rằng y chỉ lạnh nhạt buông lỏng tay ra, lần thứ hai đem phân thân đầy nhiệt khí đi vào.

“Này, đây là phản ứng gì hả?” Yến Lâm Tích giãy dụa muốn đứng lên, nhưng cự vật trong thân thể quá mức hung bạo, chỉ động đậy hai cái, hắn liền ngồi phịch trên giường thở dốc.

“Ngươi nghĩ ta sẽ phản ứng kiểu gì?” Hoàng Phủ Lạc cầm lấy phân thân Yến Lâm Tích, chuẩn bị giúp hắn theo kịp tần suất của mình. Yến Lâm Tích ánh mắt tan rã, hai bắp đùi cũng bắt đầu có chút co quắp, dường như sắp đạt đến cao trào.

“A…” Hắn không thể nói gì hơn, chỉ vì không cách nào tưởng tượng nổi tình hình cuồng loạn này. Trong đầu hắn trống rỗng, trước mắt một mảnh không rõ ràng, phân thân căng thẳng phút chốc căng ra, dịch thể bạch trọc vẩy đầy tay Hoàng Phủ Lạc. Thân thể hắn run rẩy trong cao trào dư vị, nội bộ triền khỏa thật chặt thịt cụ của y, hút vào, phun ra rồi lại thít chặt.

Hoàng Phủ Lạc gầm nhẹ một tiếng, chôn sâu huyệt lỗ ẩm ướt bằng phân thân cứng rắn, tham lam nhồi vào khuôn miệng nhỏ nhắn.

Hai người gắt gao dán chặt, nhịp tim cùng dồn dập, cùng ồ ồ thở dốc. Đến khi thân thể dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh, hai người vẫn tương liên như thế, không muốn xa nhau.

Trên người dần dần lạnh đi, Yến Lâm Tích hồi phục lại từ trạng thái thất thần, nhịn không được đẩy Hoàng Phủ Lạc ra: “Ngươi xuống đi, nặng đã chết.”

Hoàng Phủ Lạc cúi đầu cười, lúc này mới rút phân thân ra, nhiệt tiết theo đó ly khai. Yến Lâm Tích cảm thấy trong cơ thể tựa như thiếu cái gì, cảm giác trống rỗng ùa tới. Dịch thể ẩm ướt trơn trượt từ hậu huyệt chảy ra, chậm rãi chảy xuống theo kẽ mông. Yến Lâm Tích nóng bừng mặt, cuống quýt vơ đại một bộ y phục lau lau lung tung.

“Đó là y phục của ta.” Hoàng Phủ Lạc bên cạnh hắn lúc này mới chậm rãi nhắc nhở.

Vừa thân mật cùng một chỗ như vậy, Yến Lâm Tích đối với Hoàng Phủ Lạc nằm cạnh mình có chút không tự nhiên. Hắn vốn kêu to mà bây giờ tiếng nói như bốc lửa, thân thể lại mềm nhũn đến kỳ cục. Hắn cũng không để bụng, chỉ đem y phục bị dơ ném xuống đất, lấy chăn che đầu rồi vòng vo chuyện quá khứ.

“Còn đau hay không?” Hoàng Phủ Lạc không chịu buông tha, một tay tham lam dò xét, trực tiếp sờ lên cặp mông hắn.

Yến Lâm Tích sợ đến nỗi vội vã cầm lấy tay còn lại, thanh âm khàn khàn mang theo ý tứ cầu khẩn: “Đừng tới gần, ta biết bản lĩnh lợi hại của ngươi trên giường, vì vậy nếu tiếp tục, ta sẽ trở thành tàn phế mất.”

Hoàng Phủ Lạc khẽ cười một tiếng, ghé mặt sát vào, cắn vành tai hắn một cái: “Biết xin khoan dung rồi a? Mà thôi, lúc trước chỉ là ta muốn doạ ngươi, nhưng dù muốn đem ngươi làm gần chết, cũng phải xem sắc mặt của ngươi nữa. Sau lúc bình minh, nghi thức truyền ngôi xong xuôi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu dám làm loạn, bị thao đến chết cũng đừng trách ta.”

Yến Lâm Tích liên tục gật đầu: “Biết rồi, ngươi để ta hảo hảo ngủ một giấc đã, mệt chết đi được.”

“Điều ngươi vừa nói, là thật sao?” Hoàng Phủ Lạc nghịch tóc Yến Lâm Tích, làm như vô tình hỏi.

“Vừa rồi? Lúc nãy bị ngươi đè, ta có nói gì sao?” Yến Lâm Tích giả ngu.

Hoàng Phủ Lạc cười một tiếng: “Không ngờ ngươi đã quên nga. Dù ngươi là ai đi chăng nữa, nhưng thân thể này vẫn thuộc về hắn là được.”

Yến Lâm Tích nét mặt buồn bã, chỉ cần thân thể còn là người kia sao? Xem ra Hoài vương đối với chủ nhân trước kia của thân thể này có chấp niệm rất sâu sắc. Yến Lâm Tích buồn bực, hắn đưa lưng về phía Hoàng Phủ Lạc, rõ ràng thân thể mệt muốn chết, lại hết lần này tới lần khác muốn trấn tĩnh, nên không cách nào ngủ được. Tâm tình cô độc, thất vọng, khổ sở, phẫn nộ này vì sao mà đến? Là bởi câu nói cuối cùng của y sao? Hay vì nguyên nhân nào khác? Yến Lâm Tích chỉ cảm thấy trong lòng mơ hồ đau xót, câu trả lời đã rõ ràng rồi….

Dừng lại! Dừng lại! Yến Lâm Tích trong lòng tự cười chê chính mình. Hắn không phải chưa xem tiểu thuyết, một người có khuôn mặt đẹp, một mực không thiết đến nam nhân, còn là bậc cường bạo đế vương như hắn, cuối cùng lại đạp đổ tự tôn nam nhân của bản thân; còn y là kẻ mưu đồ quyền thế, nghĩ hết cách này đến cách khác hạ bệ, tước đoạt ngôi vị của hắn… Tại sao hắn có thể thích một tra nam nhân như vậy a? Trên đời này thật sự tồn tại gian tình giữa thiên tử và phản tặc sao? Yêu em gái ngươi a!

Bất quá, trạng thái tinh thần của hắn lúc này là gì? Hội chứng Stockholm tổng hợp [1]? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thứ bệnh kia là tương đối phù hợp với tình cảnh hiện nay của hắn. Y giam cầm, không cho hắn gặp ngoại nhân, dùng nhục dục mê hoặc hắn, thỏa mãn hắn, khiến hắn dần dần sa ngã mà mất đi chính mình?

Càng nghĩ càng hỗn loạn, Yến Lâm Tích lắc đầu, dù là chứng bệnh gì cũng được, chỉ mấy ngày nữa thôi, hắn có thể cao chạy xa bay khỏi nơi này, ly khai cái tên nguy hiểm kia, thoát khỏi chuỗi ngày tự kỷ trong cung cấm, trải nghiệm hơi thở mới mẻ cùng không khí tự do. Nhưng hắn còn quyến luyến một điều a!

Nhìn vẻ mặt an tĩnh của Yến Lâm Tích khi ngủ, nghe hơi thở đều đặn nhịp nhàng của hắn, hồi lâu sau, Hoàng Phủ Lạc mới nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái. Một tiếng thở dài không thể nghe thấy hoà tan vào bóng đêm, thoáng qua rồi biến mất…

“Ngươi kỳ thực không phải hắn, thật tốt quá.”

Trời vừa tờ mờ sáng, Yến Lâm Tích bị người hầu lôi ra khỏi tấm chăn ấm áp, mơ mơ màng màng ngâm mình trong thùng nước tắm cọ rửa sạch sẽ, sau đó tả hữu liền cấp y phục cho hắn. Chờ hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, toàn thân đã vận long bào minh hoàng chương mười hai cổ̀n phục, đầu đội vương miện nặng nề biểu thị ngôi vị tối cao.

Trong đại điện trang nghiêm túc mục, dưới bậc, văn võ bá quan quỳ trước hắn tung hô muôn năm. Hắn bất an giật giật, châu diêu trên đầu dựng đứng lên, minh châu chạm vào nhau, phát ra âm hưởng thanh thúy. Lúc này hắn nghe thấy bên cạnh có người ho nhẹ một tiếng, ghé mắt nhìn lại, phát hiện đôi mắt màu đồng sâu thẳm của Hoàng Phủ Lạc ở phía đối diện, bất giác trong lòng phát lạnh.

Hết thảy mọi người đều nghe chưởng lễ thái giám đọc chiếu thoái vị, đưa người mới lên ngôi, nhận quà tặng… Hắn tựa như con rối bị giật dây, mọi cử động đều bị điều khiển, tuy rằng buồn chán, nhưng không hề mệt mỏi. Nghi thức dài dòng kết thúc, theo lẽ thường thì nhất bang hạ thần sẽ cùng ca công tụng đức. Những tiếng chi, hồ, giả, dã [2] này, Yến Lâm Tích nghe không hiểu, cũng chẳng buồn quan tâm. Hắn chỉ thẫn thờ ngồi, giống như chăm chú nghe nhưng kỳ thực đôi mắt mở to đang vật vã chống lại cơn buồn ngủ.

Những thứ hoàn hảo khác, hay chuỗi ngọc ở mũ miện trên đầu quá nặng khiến cổ hắn tê dại đau nhức. Không hiểu sao những vị hoàng tử, vương công trong lịch sử từng đội cái mũ nặng đến độ đè chết người này lại liều mạng hô hào ngươi chết ta sống.

Hắn hơi cau mày, thần tình thoạt nhìn tuyệt không một chút nhẹ nhõm sung sướng. Vì đêm qua bị Hoàng Phủ Lạc chơi đùa, nên hiện tại sắc mặt hắn tái nhợt, vành mắt phát thâm, càng lộ ra khuôn mặt tiều tụy. Hắn liếc qua bộ dạng đủ thứ quan lại, tự nhiên nhớ tới lúc bị trúng độc. Chỉ sợ chuyện vị hoàng đế thiếu niên này bị Hoài vương cùng quần thần hai bên khống chế là thật. Tính tình hắn vốn thô bạo cố chấp, làm sao có thể ngoan ngoãn thoái vị ở tuổi mười sáu? Suy đoán là suy đoán, biểu cảm trên mặt vẫn phải hoàn hảo. Biểu đạt là tối quan trọng đối với Yến Lâm Tích, vì vậy không thể để lộ quá nhiều cảm xúc nhớ nhung quyến luyến đối với ngai vàng.

Những thần tử đã luyện thành tinh trong triều không hề có hứng thú với hoàng đế đã thoái vị, việc bọn họ quan tâm nhất, là làm cách nào để tân hoàng đế – đang đứng phía sau Yến Lâm Tích, tức Hoài Vương điện hạ quyền cao chức trọng – chú ý tới mình, từ đó sẽ được thăng quan tiến chức.

Yến Lâm Tích ngồi ngay ngắn trên long y, lòng tràn đầy buồn chán cùng thất vọng, nơi này và hoàng gia đại điện trong tưởng tượng của hắn kỳ thực kém xa. Thêm nữa, ngồi tự kỷ nghe mấy người này xưng tụng mấy tiếng đồng hồ, dù thần kinh sắt thép cũng chịu không nổi a. Hắn nhịn không được ngáp một cái, cái mông cứng nhắc hơi giật giật. Đang ở tư thế bất động hoàn hảo, vừa động đậy một chút, cái mông bị tàn phá lập tức kháng nghị mãnh liệt.

Phía dưới đột nhiên truyền đến một trận đau đớn quá mức, hắn thở nhẹ một tiếng, toàn thân nhói lên, suýt nữa ngã sấp xuống. Châu ngọc trên đầu rầm rầm va chạm, cũng may đúng lúc đó, người bên cạnh đột nhiên ra tay, hắn toát mồ hôi lạnh đầy người. Hơi gò má, hắn nhỏ giọng nói với Hoàng Phủ Lạc: “Đa tạ!” Đương nhiên phải tạ ơn y, dù tên đầu sỏ gây nên mọi đau khổ cho hắn đều là người này, nhưng tốt xấu gì y cũng tương trợ rất đúng lúc, giúp hắn tránh khỏi thất thố trong sự kiện trọng đại thế này.

Thanh âm của Yến Lâm Tích chỉ có mình Hoàng Phủ Lạc nghe được, nhưng trước sự yên tĩnh của đám đại thần lại thành ra dị dạng. Hoàng Phủ Lạc cứ như vậy đỡ Yến Lâm Tích, hoàn toàn không có ý định thu tay. Y trầm tĩnh liếc qua những người bên dưới, thanh âm có phần tun rẩy: “Thái thượng hoàng long thể khiếm an, bản vương sẽ đưa người về cung nghỉ ngơi. Các ngươi kế tục!” Nói xong phất tay áo, nâng Yến Lâm Tích dậy, để hắn tựa vào ngực mình.

Yến Lâm Tích lúc này sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn đầy mồ hôi, thân thể còn đang run nhè nhẹ, thoạt nhìn giống như chuẩn bị ngã xuống. Biểu hiện của hắn cực kỳ trùng hợp với lí do trong chiếu thoái vị: Người yếu thân hư, nặng nhanh triền thân, vô pháp để ý chính sự.

Yến Tử Sưởng một thân đế bào vái chào Yến Lâm Tích, cung cung kính kính nói một câu: “Nhi thần cung tiễn phụ hoàng!”

Yến Lâm Tích hai chân lảo đảo, nếu không có Hoàng Phủ Lạc đỡ, thiếu chút nữa là hôn đất. Hắn khó khăn ngẩng đầu, nhìn biểu tình của Hoàng Phủ Lạc xuyên lớp châu lưu rủ trước trán. Tiếc là Hoài Vương điện hạ thần tình nghiêm túc chăm chú, ngay cả lông mi cũng không động đậy, chỉ ôm hắn đi về hướng hậu điện.

Ra sau đại điện, cung thị lập tức tiếp nhận Yến Lâm Tích từ tay Hoàng Phủ Lạc, đỡ hắn lên ngự liễn [3] về hậu điện. Mười sáu nội thị trẻ trung cường tráng vững vàng khiêng kiệu, Yến Lâm Tích đột nhiên vén mành, phụng phịu nói với Hoàng Phủ Lạc: “Hoài vương, đến đây nói chuyện với ta!”

Hoàng Phủ Lạc khóe miệng hơi xé ra, đi bên cạnh ngự liễn, chậm rãi theo nội thị tiến về phía trước.

Yến Lâm Tích dùng tay vịn vào chiếc mũ miện nặng trịch trên đầu, nhỏ giọng hỏi y: “Này, hiện tại có thể bỏ thứ này xuống không?”

Hoàng Phủ Lạc liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi đáp: “Hồi cung rồi bỏ.”

“Này, nó rất nặng nha!” Yến Lâm Tích chìa chìa cái cổ, “Cổ ta đứt đến nơi rồi!”

“Trước đây ngươi rất thích đội vương miện.” Hoàng Phủ Lạc vẫn không chút biểu tình, nhưng thanh âm ép xuống rất thấp, thấp đủ để hai người bọn họ nghe được rõ ràng.

Yến Lâm Tích đảo mắt: “Ta hiện tại yếu người nhiều bệnh, toàn thân cử động khó khăn nên mới phải thoái vị, làm sao so với trước đây được?”

Hoàng Phủ Lạc gật gật đầu: “Điều này cũng đúng!”

Yến Lâm Tích khóe miệng giật một cái: “Lễ thoái vị không có chút sơ sót nào a.”

Hoàng Phủ Lạc ‘ừ’ một tiếng.

“Thái thượng hoàng không cần đội thứ này đúng không?” Yến Lâm Tích chỉ chỉ lên trên đầu.

“Đại lễ còn chưa kết thúc mà.” Hoàng Phủ Lạc mắt liếc nhìn hắn, khóe miệng hơi cong lên, “Hơn nữa, ngươi nghĩ có thể tự mình cởi nó xuống?”

Việc này cũng tương đối khó khăn a. Yến Lâm Tích ai oán nhìn y, hít một hơi, lập tức buông mành xuống.

Đường quay về tẩm cung lúc này dài dằng dặc, nhưng không hiểu tại sao, khi hắn biết Hoàng Phủ Lạc chỉ cách mình một tấm mành, tâm liền bình tĩnh trở lại. Mấy ngày ngắn ngủi ở thế giới này so với hai mươi năm tồn tại trên đời vẫn làm hắn kinh tâm động phách. Yến Lâm Tích tựa vào vách ngự liễn, hồi tưởng lại những chuyện sau khi tới thế giới xa lạ này. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhớ đến người nam nhân đang đi bên ngoài bức mành nhiều nhất.

Y hoàn toàn khác hắn, có dã tâm, có quyền thế, có quyết đoán. Y muốn leo lên đỉnh cao quyền lực, nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay. Hoài vương, không biết sau khi đạt được tất cả những tham vọng ấy, ngươi có chân chính thỏa mãn hay không?

Yến Lâm Tích lặng lẽ vén một góc mành, nhìn qua khe hở mà quan sát bên ngoài. Hoàng Phủ Lạc vận một thân mãng bào hắc sắc nạm vàng, cước bộ kiên định, thần thái ung dung đi bên cạnh ngự liễn. Ánh dương quang tà tà chiếu lên người y, phảng phất bao phủ một tầng kim quang, khiến dung mạo lãnh lạc kia trở nên đoan chính thanh nhã hơn rất nhiều.

Trong lòng ngươi, ta rốt cuộc là thứ gì? Yến Lâm Tích si ngốc nhìn nam nhân cao lớn trấn định dưới ánh mặt trời, trong lòng dâng lên cảm giác trống rỗng và bất an mãnh liệt.

Có thể, y sẽ nổi trận lôi đình, ngàn dặm truy sát; cũng có thể, y chỉ cười trừ, gạt bỏ toàn bộ sự tồn tại của hắn.

Yến Lâm Tích chậm rãi buông tấm vải mành xuống, thần sắc ảm đạm. Y và hắn, vốn dĩ chỉ là hai đường thẳng cắt nhau, tương giao ở một điểm, rồi sẽ mãi mãi cách xa, càng chạy càng xa, vĩnh viễn không còn cách quay đầu. Nơi đây vốn không phải thế giới thuộc về hắn, vậy, không bằng quên đi là hơn.

Màn đêm buông xuống, trong hoàng cung thắp đèn ***g đỏ, gương mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ hân hoan vui mừng. Yến Lâm Tích đứng ở cửa tẩm điện, mơ hồ nhìn ngọn đèn dầu phía xa, những hoan thanh tiếu ngữ trong cung lướt qua tai như gió thoảng.

Hắn hỏi Tiểu Phúc Tử đang đứng phía sau mình: “Ngươi nói xem, hoàng cung lúc này không phải rất náo nhiệt sao?” Hắn ngồi trên ban công, co một chân lên, tỳ cằm trên đầu gối, yếu ớt thở dài, “Ai, chỉ nghe thấy người mới nói cười, không nghe được người cũ khóc a!”

Tiểu Phúc Tử len lén lau nước mắt, giả bộ cao hứng nói: “Dù sao sau này bệ hạ cũng không cần phí tâm lo nghĩ mấy chuyện triều chính phiền hà nữa. Náo nhiệt thì sao chứ, quay đi quay lại vẫn phải gọi người một tiếng ‘Thái thượng hoàng’. Kẻ ngồi trên vạn nhân kia cũng phải tới thỉnh an người a. Từ nay về sau không cần sống trong chờ đợi lo lắng nữa, bệ hạ nên thoải mái vui vẻ là hơn.”

Yến Lâm Tích kinh ngạc nhìn Tiểu Phúc Tử: “Trước kia ta phải sống trong chờ đợi lo lắng sao?”

Tiểu Phúc Tử gật đầu: “Đúng vậy a. Tiên để sớm băng hà, con nối dõi đơn bạc, vất vả bao lâu mới có mấy hoàng tử. Tiên hậu cũng đã mất, chỉ còn lại một mình bệ hạ. Những tiểu vương nội thần, chỉ cần có chút quyền thế là lập tức tơ tưởng đến ngôi vị của người.”

Yến Lâm Tích “nga” một tiếng, xấu hổ cúi đầu. Mấy vị hoàng tử kia, mọi người truyền tai nhau rằng họ đều bị Yến Lâm Tích trước đây sát hại… Hắn gãi gãi cằm, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Bọn họ có động tới ta không?”

Tiểu Phúc Tử thở dài một hơi: “Họ không vừa đâu… Hạ độc, ám sát, thỉnh vu [4] nguyền rủa…” Hắn có thể sống quá mười sáu tuổi thật sự là một kỳ tích!

Yến Lâm Tích chun mũi: “Yêu, mạng của ta lớn lắm nha!”

“Còn nữa, Hoài vương cũng có cứu người vài lần.” Tiểu Phúc Tử vừa thở dài vừa nói, “Bất quá, chuyện này cũng khó nói, ai mà biết những thích khách đó có phải do y phái tới hay không?”

“Ngô, cái này cũng đúng, phái một sát thủ tới ám sát, sau đó lại ra tay cứu giúp, tất sẽ khiến người ta buông lỏng cảnh giác.” Yến Lâm Tích sờ sờ cằm, “Ta nhất định không rút lui!”

“Bệ hạ anh minh, làm sao có thể…!” Tiểu Phúc Tử không quên bổn phận, thuận miệng vỗ về nịnh bợ, “Sau chuyện đó, người và Hoài vương ngày càng xa cách, bất quá Hoàng thái hậu lại càng yêu quý y.”

“Vậy đúng rồi, hoá ra đó chính là lí do!” Yến Lâm Tích vỗ tay một cái. Tiểu Phúc Tử tuy nghe không hiểu, nhưng cũng chẳng dám hỏi. Đúng lúc đó Tiểu Mẫn Tử bưng một khay đến, nâng cái chén nhỏ đưa tới trước mặt Yến Lâm Tích, “Bệ hạ nếm thử đi, đây là nước ô mai thêm hoa tuyết ướp lạnh dùng làm món khai vị, có thể giúp người tỉnh táo.”

“Ở đâu vậy?” Yến Lâm Tích dùng cái muôi khuấy khuấy, chất lỏng trong suốt màu nâu nhạt toả ra mùi hương ngọt chua thanh thanh của trái mơ, Yến Lâm Tích liền nuốt nước miếng. Hiện tại đang mùa thu hoạch, cổ nhân thường trữ đá trong hầm băng, đến mùa này còn có đá ướp lạnh thực sự rất khó nha.

“Hoài Vương điện hạ sai người đem tới.” Tiểu Mẫn Tử đáp.

“Nga…” Cái muôi tiếp tục khuấy đảo trong chén, bất giác, Yến Lâm Tích nhớ lại chuyện bị hạ độc mà Tiểu Phúc Tử từng kể cho hắn.

Hôm nay mọi chuyện đã an bài, hắn đối với Hoàng Phủ Lạc không còn quan trọng nữa, vậy y sẽ xử trí với cái mạng này thế nào? Lúc trên giường, Yến Lâm Tích tịnh không để những lời này trong lòng. Bản thân cũng là một nam nhân, đương nhiên hắn biết những điều từng được nghe về loại nam nhân cơ hội này đều bị hạ nhân chi phối, nửa chữ cũng không thể tin. Nếu tính cách của Yến Lâm Tích trước kia thực sự giống miêu tả của Ký Mặc, thì giữ lại hắn nhất định là một tai hoạ ngầm. Tuy rằng y không thể trực tiếp giết chết hắn, nhưng nếu dùng độc dược mạn tính – khiến hắn đau ốm triền miên khoảng một năm rưỡi rồi ngủm – cũng là một phương pháp diệt trừ ổn thoả hữu hiệu.

Yến Lâm Tích vớ cái muôi ném đi, vòng vo một hồi rồi buồn buồn nói: “Quên đi, ta không muốn uống.”

“Vì sao?” Tiểu Mẫn Tử ngẩn ra, Tiểu Phúc Tử cũng không giải thích được.

“Không có gì đâu.” Yến Lâm Tích đứng lên, chỉnh lại thắt lưng, sau đó đi vào phía trong điện, “Mệt quá, ta đi ngủ trước, các ngươi cũng mau nghỉ ngơi đi, có việc ta sẽ gọi.”

“Như vậy sao được?” Tiểu Phúc Tử lắc đầu, “Dù sao vẫn phải gác đêm, đây là bổn phận của các nô tài.”

“Tùy ngươi,” Yến Lâm Tích khoát khoát tay, nói tiếp, “Để ta hảo hảo ngủ một giấc đã, dù có ai tới cũng không được quấy rầy.” Nơi này còn có ai ghé qua chứ? Chỉ có tên Hoài vương họ Hoàng Phủ! Yến Lâm Tích co chân, lát sau ủ rũ cúi đầu, “Quên đi, nếu tên kia muốn xông vào, các ngươi có ngăn cũng không được…”

♥•.ღ°•♥

Chú thích:

[1] Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày sẽ chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.

[2] Chi, hồ, giả, dã: Trợ từ sử dụng trong văn ngôn, dùng để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng

[3] Ngự liễn: Xe, kiệu của vua

[4] Mời thầy pháp, phù thuỷ làm phép hoặc dùng bùa ngải ám hại