Xuyên Việt Cự Nhân Quốc Độ

Chương 3




Ta đây chưa bao giờ ra khỏi cửa nơi này , khi biết Lạc Ly muốn dẫn ta đi phiên chợ, nói không khẩn trương là gạt người, cho nên khi ta ăn điểm tâm, cũng rất ngoan vào gian phòng đổi lại quần áo tốt, chờ ở cửa gian phòng Lạc Ly, nhìn Lạc Ly dẫn ta đến gần tiền viện ở cửa tiệm thuốc, bước ra chỗ ta ở hơn nữa năm.

Sau khi bước ra cửa chính, ta trước tiên ngửa mặt lên trời hít thở sâu, lại quay đầu nhìn xem cửa chính nhà Lạc Ly, sau khi hết nhìn đông tới nhìn tây, nhìn một tòa nhà kiến trúc hai tầng thật giống ở Địa Cầu cổ mới nhìn thấy, vật liệu xây dựng thiên nhiên, phong cách phục cổ, làm cho ta vui mừng nở nụ cười.

“Tốt lắm, tốt lắm, biết Tuyết Nhi khổ đã lâu, nhưng là đừng lộ ra vẻ mặt như là bị giam, Tuyết Nhi còn muốn đi phiên chợ hay không? Hay là ngươi đứng ở cửa đại môn liền đủ thỏa mãn?” Lạc Ly thấy bộ dáng của ta, bật cười vuốt vuốt tóc của ta.

“Ta đi!” Ta hướng Lạc Ly hô to, giống như sợ hắn đột nhiên đổi ý.

“Nắm chặt tay .”

Nhìn bàn tay to của Lạc Ly, ta đây vốn có chút kháng cự sau khi nhìn thấy Lạc Ly ánh mắt kiên trì, vẫn là đem tay giao cho Lạc Ly, dù sao bề ngoài của ta chính là một hài tử, người khác nhìn cũng không thấy kỳ quái. Lạc Ly một tay nắm lấy tay của ta, một cái tay khác cầm lấy cái giỏ không, nghĩ đến là chuẩn bị thuận tiện đem món ăn tối nay cũng mua về nhà.

Dọc theo đường đi phiên chợ, ta cũng kiến thức đến Lạc Ly ở trấn nhỏ này rất được hoan nghênh, Lạc Ly dọc đường vẫn trả lời thôn dân cùng hắn chào hỏi, cũng không thiếu người trực tiếp đem Lạc Ly ngăn ở trên đường hàn huyên , Lạc Ly cũng rất kiên nhẫn mỉm cười đối ứng, bất quá bình thường không có hàn huyên hai câu liền sẽ chuyển tới trên người của ta, giống như là hài tử nhà ai nha? Sao lại gầy như thế? Tiểu hài tử thật xinh đẹp, chờ một chút. . . . . .

Mặc dù rất hắc tuyến khi bị xem là hài tử, nhưng ta vẫn là ngoan ngoãn không lên tiếng, chỉ vì cảm giác Lạc Ly thật giống như so với ta còn muốn phiền toái hơn, ta chỉ cần lộ ra vẻ mặt sợ người lạ trốn sau Lạc Ly là tốt rồi, Lạc Ly còn muốn kiên nhẫn nhất nhất trả lời, bất quá thảm nhất chính là còn có vài bác gái thấy ta bộ dạng gầy yếu, xem ta thành nhi đồng bị tàn bạo, không nói hai lời liền khom người đem ta ôm lấy, thẳng mắng Lạc Ly, lại đến trên mặt của ta niết, còn một bên đau lòng một bên kêu to.

“Lạc đại phu nga, ngươi nuôi đứa nhỏ này như thế nào? Sao lại gầy như thế, ngươi nhìn mặt hắn chỉ còn lại da này, hài tử phải mập một chút mới đáng yêu nha, đến , Lạc đại phu, ta đây có mẻ cá mới, ngươi lấy về bồi bổ cho hài tử.” Dứt lời đại thẩm kia đem ta buông ra, liền hướng giỏ của mình lấy ra cá thả vào trong giỏ của Lạc Ly, Lạc Ly cũng chỉ mỉm cười nói tạ ơn, ai đến cũng không cự tuyệt, dọc đường , tình huống tương tự thỉnh thoảng tái hiện, không bao lâu giỏ Lạc Ly liền đầy,làm cho ta thật có chút hoài nghi Lạc Ly có phải hay không dự liệu được tình huống như thế mới đem ta mang đi ra , chỉ có thể thương ta gương mặt không có nhiều thịt, ở đây dưới chút ( ôn nhu hành hạ ) của các đại thẩm, phát ra chút điểm hồng nhạt, hợp với ta cố ý giả bộ rất đáng thương hai mắt ngấn lệ nhìn chòng chọc Lạc Ly, ta không nói gì lên án , Lạc Ly đầu hàng trực tiếp đem ta ôm đi, để tránh ta lại bị đại thẩm tới ôm.

Chỉ là ta cảm thấy ta từ đó có chứng mắc bệnh sợ hãi nữ nhân, nam tử trưởng thành bên này thân cao đều hai thước ba trở lên, ngay cả nữ sinh cũng vượt qua hai thước, ta tuyệt đối không có hứng thú cùng vợ chồng với nữ nhân so với mình còn cao hơn tráng hơn.

Cũng may là Lạc Ly có dự kiến trước đem ta ôm lấy, người đến phiên chợ thoáng cái nhiều hơn, người chen chúc người đích thực là không khó bảo toàn chúng ta có thể hay không bị chen đến tản ra, thấy người đến phiên chợ rất nhiều, thật khó tưởng tượng đây là trấn nhỏ .

“Tuyết Nhi, thích gian hàng nào thì nói với ta.”

Ta gật đầu tỏ vẻ biết, nhưng ta còn là rất an phận ở trong ôm ấp ấm áp của Lạc Ly , chỉ giương một đôi mắt to tò mò nhìn chung quanh, nói tò mò là một chuyện, nhưng bản tính ta chính là loại nghiên cứu viên rất lười, ta đây ngày xưa có thể không ra cửa, cũng không thích ở trong đống người chen tới chen lui , bất quá khi ta thấy được một chút thức ăn vặt ở đầu đường, vẫn có xúc động muốn nếm thử, đặc biệt theo ý ta đến một hàng rong bán đồ tương tự như mứt quả, mắt ta sáng lên, mứt quả vàng óng a.

Giống như nhận thấy được tầm mắt của ta, Lạc Ly đi tới hàng rong kia trước mua một chuỗi liền đưa cho ta, đầu tiên là ngượng ngùng hướng Lạc Ly cười cười, liền đem mứt quả cầm tới đây, ở ngoài đường vàng óng ánh vàng óng ánh , bao lên trái cây nhỏ không biết tên, trái cây nhỏ hình tam giác, có điểm giống ô mai, nếm thử liếm một ngụm, vị ngọt mang theo quả ướp lạnh chua, lại cắn một ngụm trái cây, thanh thúy sướng miệng, a, so sánh với trên địa cầu cái loại này ăn ngon hơn nhiều.

Nhưng mà bản thân ta cũng không phải là người yêu ngọt, có nhìn về phía bên kia cũng thuần là người có tinh thần nghiên cứu hiếu kỳ mà thôi, cho nên một cây mứt quả ở trên tay của ta ăn thật lâu vẫn còn dư lại hơn phân nửa, cầm ở trên tay cực kỳ ngượng nghịu, bỗng nhiên ý thức được bộ dáng hiện tại của mình, cao chỉ tới ngực Lạc Ly ta đây bị Lạc Ly ôm vào trong ngực đi dạo phiên chợ, trên tay ta còn cầm một chuỗi mứt quả, ta nghĩ lúc này nói Lạc Ly là cha ta cũng sẽ không có người cảm thấy kỳ quái, ô. . . . . . Ta phát điên gì , sao lại càng ngày càng có thói quen làm hài tử rồi, ta đường đường một thanh niên mười chín thật tốt phát điên gì lại giống hài tử, ta còn có mặt mũi hay không ách. . . . . . Bên này thật hình như ba mươi tuổi mới gọi là trưởng thành , ta đây mới mười chín hình như là hài tử không sai, nhiều hơn nữa cũng chỉ có thể coi như là người thiếu niên, đột nhiên nhận thức làm ta ý thức cả người chao đảo, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, trừ bỏ không nói gì vẫn là không nói gì.

“Sao vậy? Không thể ăn sao?”

“Không, ta chỉ là không có thói quen ăn đồ ngọt, nếm thử là tốt rồi, cả một xuyến ta ăn không vô.”

“Ừ, ăn không vô cũng đừng miễn cưỡng, xem một chút có cái gì muốn ăn nữa thì ăn, lần tới muốn đi dạo phiên chợ sẽ phải chờ một tháng nữa.” Lạc Ly tiện tay nhận lấy mứt quả ta ăn non phân nửa liền ném vào đống rác phía sau.”

“Ta xem cũng đi dạo không sai biệt lắm, ta cũng chỉ hiếu kỳ phiên chợ là bộ dáng gì thôi, cũng không có cái gì muốn mua nữa.”

Sau khi Lạc Ly nghe ta nói, thương tiếc lại sờ sờ đầu của ta, làm cho ta kỳ quái nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng không có đáp lời, chỉ xoay người rời đi phiên chợ, rẽ hướng cửa hàng bên đường ở chợ, vào hiệu may có chút xa hoa.

“Lạc đại phu, đã lâu không gặp, lúc này tới là muốn quần áo mùa đông sao?”

Lạc Ly mới vừa vào mặt tiền cửa hàng, lão bản liền lập tức từ quầy chạy đến nghênh đón, trực tiếp đem Lạc Ly dẫn tới phòng khách trong điếm dâng lên trà xanh, lần nữa cho ta cảm nhận được lực ảnh hưởng của Lạc Ly ở trấn nhỏ này, cuối cùng cũng có thể cho ta có cơ hội làm đến nơi đến chốn.

“Nhạc lão bản, xin đem quần áo thích hợp với hắn lấy ra xem một chút .” Lạc Ly mỉm cười nhấp một ngụm trà, trực tiếp chỉ ta cùng lão bản nói, ta bị dọa suýt nữa nhảy lên, lúc mới vừa vào đến nhìn trang hoàng đã biết nơi này giá tiền sẽ không tiện nghi, đừng nói ngay cả phòng khách quý đều tiến vào, nếu là Lạc Ly tùy tiện đi hiệu may mua cho ta một hai kiện quần áo mà nói, ta sẽ rất vui tiếp nhận , nhưng từ nhỏ ta đã tiết kiệm cũng không cho ta xài tiền nhiều hơn đi mua vật giá trị như vậy, nhìn lão bản tự mình đáp lời quay đầu lại đi phân phó nhân viên cửa hàng cầm quần áo, ta vội vàng hướng Lạc Ly nói.

“Lạc Ly , không cần, ta ăn của ngươi ở của ngươi, sao còn không biết xấu hổ muốn ngươi tốn tiền mua quần áo cho ta, hơn nữa hiện tại ta mặc quần áo của Tiểu Sâm rất vừa người mà? Không cần tốn nhiều tiền như vậy.”

“Tuyết Nhi, ngươi nhỏ gầy như vậy, nếu là còn ăn mặc rách rưới, không phải rõ ràng muốn cho mọi người hiểu lầm Lạc Ly ngược đãi ngươi sao? Mà đại sư huynh mới vừa gửi thư nói vừa lúc ngày mai tới chơi, ta tổng cũng không thể để cho hắn thấy tiểu bảo bối nhà ta ăn mặc rách rưới như thế đúng không? Mấy bộ quần áo cũng không có tốn bao nhiêu tiền, nếu là Tuyết Nhi thật cảm thấy ngại ngùng, liền làm cho Lạc Ly ăn ngon nhiều hơn là được.”

Trước không quản bỗng nhiên từ đâu chạy tới một đại sư huynh, cũng không quản ta đây thân mình nhìn sao nhìn cũng nhìn không ra một bộ quần áo sao lại đột nhiên trở nên rách nát, ta đã bị Lạc Ly câu tiểu bảo bối nổ đến lão bản chọn lựa tốt quần áo trở lại cũng còn không có phục hồi tinh thần lại, không chỉ có cầm vài bộ quần áo mùa đông, ngay cả quần áo mùa hè cũng có vài bộ, từ trong ra ngoài đều mặc thử toàn bộ, cả quá trình ta liền giống như búp bê, liền đứng ở cho Lạc Ly từ trong đống quần áo kia chọn ra phòng trong cởi cởi mặc mặc, vốn tưởng rằng ta chỉ là thử mấy bộ là được, nhưng nghe đến Lạc Ly nói muốn toàn bộ làm cằm ta rơi xuống , lúc vừa định nói chút gì đó lại bắt gặp ánh mắt không cho phản đối của Lạc Ly, làm cho ta lại đem lời nói rụt trở về, dù sao xài cũng không phải tiền của ta, ta làm sao phải thay hắn đau lòng.

____________________________________________

Hôm sau ăn xong điểm tâm Lạc Ly đến Tiền viện y quán nhận điều trị, ta liền nắm lấy Tiểu Sâm hỏi thăm một chút sư phụ của Lạc Ly, môn phái của Lạc Ly gọi là Vụ Ẩn phái, Vụ Ẩn sơn nằm ở trên một đảo nhỏ ngay giữa vùng biển quốc tế tam quốc, sư phụ gọi Ẩn Liệt, là ổn thế cao nhân trong truyền thuyết thần long kiến thủ bất kiến vĩ, chẳng những võ nghệ cao cường, còn y độc song tuyệt, tinh thông Âm Dương đạo học, kỳ môn độn giáp, thu ba đệ tử, Lạc Ly đứng hàng thứ ba.

Đại sư huynh tên Cao Dương, là một người mê võ nghệ, võ thuật kỳ cao nhưng những thứ khác hắn chỉ học được sơ sơ, sau khi học thành thường đi chung quanh đại giang nam bắc, làm như vậy là để tìm các cao thủ tỷ thí cùng tìm kiếm võ lâm bí kíp, nghe nói Vụ Ẩn phái nguyên là tiểu phái không tranh quyền thế, đời này bởi vì đại sư huynh thích chạy khắp nơi mới nổi danh võ lâm.

Nhị sư huynh tên Tử Lam, trời sanh có thể chất tinh thông âm dương, nghe nói ở phương diện Âm Dương đạo học cùng kỳ môn độn giáp xuất phát từ lam thắng vu lam, hiện là hoàng gia ngự dụng tế sư nước láng giềng Ngưỡng Nguyệt quốc, nghe nói tính cách cổ quái, lớn lên dị thường yêu diễm, chính là nhân vật không dễ chọc.

Trong tam sư huynh đệ liền Lạc Ly truyền tới tính cách không tranh quyền thế của sư phụ hắn, mặc dù y thuật cao siêu nhưng cam chịu bình thản, sau khi Tam sư huynh đệ bọn họ tự học thành xuống núi hàng năm cũng sẽ trở lại Vu Ẩn sơn lưu lại hai tháng, vừa là tụ họp, hai là vì lễ mừng năm mới, hiện tại bởi vì đã vào thu, mà đại sư huynh vừa lúc đi bộ đến chung quanh đây, mới tính toán đến nơi ở của Lạc Ly đợi một chút rồi đến Ngưỡng Nguyệt quốc đón Nhị sư huynh cùng nhau trở về Vụ Ẩn sơn.

Nói thực , nghe được Vụ Ẩn sơn phái ta một trận khóe miệng co giật, ta còn Y Hạ, Giáp Hạ đấy, đại sư huynh còn nói Cao Dương, hiện tại lưu hành Ninja Cao Dương sao? Cố gắng dừng lại ảo tưởng một cái hình ảnh đại Cao Dương mặc quần áo Ninja kỳ quái, bất quá. . . . . . Nếu là Lạc Ly vóc người thon dài lại bền chắc, mặc quần áo Ninja nhất định rất tuấn tú.

“Tuyết Nhi, nước miếng chảy xuống.”

“Ách?” Nghe được lời của Tiểu Sâm ta cuống quít giơ tay lau khóe miệng, không nước miếng mới biết mình bị chơi xỏ.

Trợn mắt nhìn Tiểu Sâm bưng lấy miệng cười trộm, quyết định không nhìn hắn tiếp tục cố gắng dùng chày giã hạt tiêu đen, kể từ khi ta lộ ra tay nghề,chỉ cần thân thể của ta khỏe mạnh, Lạc Ly cùng Tiểu Sâm đều mừng rỡ để cho ta làm “món ăn quê nhà” Cho bọn hắn ăn, Tiểu Sâm lấy danh trợ thủ ở một bên ăn vụng, ngay cả Lạc Ly lúc rảnh rỗi cũng sẽ hướng phòng bếp chạy, hôm nay đi ngang qua chỗ Tiền viện phơi thuốc, lại phát hiện có hạt tiêu đen, liền một phen hái tới chơi, tính toán tối nay đem hạt tiêu chưng thịt, hắn thật thật hoài niệm hương vị hạt tiêu vừa cay vừa thơm.

Cầm qua khối thịt Tiểu Sâm đã xử lý tốt, đầu rất tự động quên đi nguyên hình sinh vật của thịt này, chỉ cảm thấy có điểm giống thịt bò, kia rất tốt, hạt tiêu đen cùng thịt bò cơ hồ là tuyệt phối, đem thịt cắt thành miếng thịt lớn nhỏ, tối nay nhiều hơn một người đàn ông trưởng thành ăn cơm, chuẩn bị thịt so với bình thường nhiều gấp đôi, chừng vài cân, sau khi cắt thịt tốt cầm cái đĩa lớn, đem hạt tiêu đen dầm nát cùng với muối, đường, bột gia vị, rượu gia vị, chút ít dầu cùng với hương liệu còn lại đều trộn lên, để qua một bên đợi dùng, lại đem thịt lam điểu cắt thành thịt lớn nhỏ, cho dầu, đường, bột gia vị chờ ngấm tốt, dùng quả chua ngọt của bọn họ làm thành thịt chua ngọt.

Trừ hai món ăn được cho gia vị chờ ngấm,có thể dư một chút là tốt rồi , sau đó ta liền đem đồ vật trước giao cho Tiểu Sâm cất kỹ, liền định về phòng trước đổi lại bộ y phục rửa cái tay, chờ qua một chút mới đi chuẩn bị cơm tối.

Đang lúc ta từ phòng bếp đi tới sau hậu viện, bỗng chốc cảm giác bị một sức lực đụng ngã, còn chưa kịp cảm thụ được đau đớn khi đầu gối đập trên mặt đất , trên người liền truyền đến một cỗ áp lực mãnh liệt, làm cho ta không thể động đậy, nỗ lực quay đầu lại xem, lập tức làm cho ta sợ đến mất hồn mất vía.

Trước mắt là một con thú lớn vừa giống báo vừa giống sư tử, bóng dáng khổng lồ đủ để đem cả người ta bao phủ lên, trên da lông đen bóng hiện lên ban văn màu trắng, trên đầu lông dài màu ngân bạch giống như sư tử mạnh mẽ tản ra , híp đôi mắt thú màu vàng lẳng lặng nhìn chằm chằm ta, mơ hồ lóe ra hồng quang, chân trước áp lấy trên người ta giống như bóp lấy con mồi, mũi ở trên người ta ngửi ngửi, giống như là muốn tìm kiếm một chỗ để cắn xuống.

Thân thể không tự chủ liền run rẩy, mắt to hiện lên sương mù cẩn thận nhìn chằm chằm thú lớn, một cử động cũng không dám, không ngừng cầu nguyện hi vọng đây không phải là động vật ăn thịt, ô. . . . . . Nó bắt đầu liếm lên , nó nếm thử mùi vị, ô. . . . . . Chẳng lẽ ta bị vận số không bị nổ chết, đi tới nơi này liền phải táng thân trong bụng thú a, ô . . . . . Lạc Ly cứu ta. . . . . . Ô. . . . . . Nó muốn cắn cổ của ta. . . . .

Khi ta nhắm mắt lại cho là cuộc đời này qua đi, lại không cảm thấy đau đớn, chính là y phục một trận níu chặt, sau đó cảm giác cả người mình bị nắm lấy, mở mắt mới phát hiện thú lớn không có cắn cổ ta, nhưng cắn y phục ở sau gáy ta, đem cả người ta giống như mèo lớn ngậm mèo con tha lên, nó sẽ không là muốn tìm một chỗ không người mới đem mình phân thây đi? Ô. . . . . . Lạc Ly. . . . .

“Tiểu Ban ban, ngươi lại loạn nhặt đồ gì vậy?”

Theo thanh âm trầm thấp vang lên, thú lớn dừng bước lại ngồi chồm hổm dưới đất, nhưng vẫn không chịu nhả ra thả tự do cho ta, muốn chết chính là thú lớn cho dù ngồi chồm hổm nhưng vẫn là cao hơn so với ta, khiến cho ta bảo trì trạng thái lòng bàn chân cách mặt đất, chủ nhân của thanh âm kia ngồi xổm xuống nhìn ta, thân thể hắn so với Lạc Ly cao hơn, khuôn mặt như đao khắc dương cương, da thịt màu tiểu mạch khỏe mạnh bộ dáng nhìn ra được là hàng năm ở bên ngoài, này không phải là Cao Dương Ninja sao? Thú lớn ngậm lấy ta là hắn nuôi? Hình dáng lớn như vậy còn nói Tiểu Ban ban? ? ?

Tự biết đã không có nguy hiểm tánh mạng ta đây chép chép miệng, đối với người trước mắt nhìn ta đến ngẩn người, nước mắt vốn là đảo quanh ở trong hốc mắt lập tức chảy ra, phối hợp thêm ta giả bộ đáng thương khóc nức nở, làm tên đại ngốc trước mặt bị ta làm cho sợ đến tay bấn chân loạn , nhưng còn không có làm hắn tỉnh ngộ được trước hết nên để cho “Sủng vật” của hắn đem ta để xuống.

“Tuyết Nhi!”

Sau một khắc thân ta đã ở trong cái ôm tràn đầy mùi thuốc của Lạc Ly, cố ý dùng sức ôm chặt cổ Lạc Ly, cọ cọ lồng ngực của Lạc Ly, thân thể khẽ phát run cộng thêm nức nở đáng thương, không ngừng dùng thân thể lên án bị dọa đến hỏng.

“Tuyết Nhi ngoan, không có chuyện gì.” Lạc Ly vừa vỗ nhẹ đầu của ta một bên dỗ dành, vừa dùng ánh mắt trừng mắt nhìn đại sư huynh cùng Tiểu Ban Ban kia.

Cảm giác được sư đệ tức giận hiếm thấy, Cao Dương vội vàng đứng dậy khom thắt lưng cười.

“Tiểu sư đệ, tiểu oa nhi như thủy tinh này là ngươi nuôi sao? Thật tinh xảo a, gọi Tuyết Nhi đúng không? Thật đáng yêu, Tiểu Tuyết Nhi đừng khóc đừng khóc a, Tiểu Ban ban chơi đùa mà thôi, nó thích nhất những vật nhỏ đáng yêu, bình thường chỉ thấy nó đùa ít thú con, lúc này hù dọa ngươi, ta thay mặt nó hướng ngươi bồi thường là được, Tiểu Ban ban không phải cố ý.” Nói xong còn huy một quyền hướng trên đầu Tiểu Ban Ban gõ gõ, đem Tiểu Ban Ban bởi vì bị cướp đi vật nhỏ mà gầm nhẹ gõ hồi tỉnh lại.

Giống như thấy Lạc Ly vẻ mặt âm trầm, Cao Dương giống như ảo thuật từ trong lòng ngực lấy ra một viên bi nhỏ màu đỏ, đưa tới trước mặt ta giống như hiến vật quý.

“Tiểu Tuyết Nhi ngoan, đây là thông hỏa minh châu ngàn năm khó gặp, là ta hồi trước trong lúc vô tình nhặt được, đặt ở trên người ấm áp , đến chỗ lạnh cũng không sợ nha, hiện tại liền tặng cho Tiểu Tuyết Nhi làm lễ ra mắt đi, ta là đại sư huynh của Lạc Ly, ta tên là Cao Dương, gọi ta Cao đại ca là tốt rồi.”

Khi ta vừa nhìn thấy hạt châu màu đỏ liền thích, sau khi nghe được công dụng của nó liền vui hơn, nhưng ta còn là không có đưa tay cầm, sợ hãi nhìn Lạc Ly một chút, sau khi Lạc Ly gật đầu ta mới cầm qua hạt châu thưởng thức, hạt châu ước chừng lớn nhỏ bằng trứng chim bồ câu, vừa vào tay liền truyền đến một trận ấm áp, ở dưới ánh mặt trời chiếu vào lòe lòe tỏa sáng.

Thấy nụ cười trong mắt ta, hàn khí của Lạc Ly mới thu liễm, sau khi cùng Cao Dương cáo tội liền trực tiếp đem ta ôm đến nhà tắm, đem ta thả vào thùng gỗ ở nhà tắm liền cởi quần áo của ta, thấy thế ta vội vàng đè lại tay của Lạc Ly.

“Tuyết Nhi ngoan, cho ta nhìn xem ngươi có bị thương hay không.”

Lạc Ly nhăn chân mày dáng vẻ chăm chú, làm cho ta đè lại ba phần e lệ cùng năm phần kinh sợ không hiểu trong lòng, ngoan ngoãn đem tay rụt trở về, nghĩ thầm Lạc Ly là một quân tử, sẽ không làm chuyện kỳ quái, bất quá nghĩ là nghĩ, vẫn có khẩn trương không hiểu, dứt khoát nhắm mắt lại làm đà điểu.

Kết quả bị cởi còn dư lại áo lót ngắn cho lật tới lật lui, sau khi phát hiện chỉ có hai đầu gối cùng nơi lòng bàn tay có trầy da rất nhỏ Lạc Ly mới chú ý tới dáng vẻ mất tự nhiên của ta, lộ ra ánh mắt ôn nhu cười cười.

“Tuyết Nhi, một mình ngươi đi vào trước tẩy một chút, ta đi cấp ngươi cầm quần áo sạch sẽ cùng thuốc mỡ.” Dứt lời cầm qua hạt châu nhỏ ở trên tay của ta liền rời đi, ta xem bóng dáng Lạc Ly đi xa, một hồi mới nhớ tới đi vào trong phạm vi hồ tắm.

Nhẫn nhịn lúc vết thương đụng nước khẽ đau nhói, ta đem cả thân đều ngâm vào trong bồn tắm, chỉ lộ ra đầu tựa vào bên cạnh ao, nước suối ấm áp làm cho ta thoải mái phát ra thở dài.

A, lại bị xem là tiểu hài tử rồi, bất quá ta hình như bắt đầu cảm thấy làm tiểu hài cũng không tệ, làm tiểu hài vừa ngoan vừa yếu ớt thoải mái hơn, cái gì cũng không cần làm, chỉ để cần yếu ớt run rẩy, lại đáng thương nhìn người mấy cái là được, hơn nữa vừa lúc có điều kiện như vậy, không có lý do gì không hảo hảo lợi dụng a.

_______________________________________

Sau khi bôi thuốc xong, hạt châu nhỏ kia cũng được Lạc Ly bỏ vào một cái túi nhỏ giắt ở ngang hông của ta, nghĩ đến chẳng qua là chút trầy da đau cũng không có ảnh hưởng gì, cũng rất kiên trì muốn đi làm cơm, dù sao lúc buổi sáng cũng cho tốt gia vị rồi, cũng không kém đem sắp xếp chuẩn bị một chút , chẳng qua là khi ta cùng Tiểu Sâm đem món ăn bưng ra phòng ăn nhỏ,giọng Cao Dương sư huynh làm cho ta lạnh từ đầu đến lòng bàn chân.

“Tiểu Tuyết Nhi, vết thương còn đau không? Bưng cái mâm loại việc nặng nề này ngươi nói một tiếng để cho ta làm là tốt rồi, nếu là ngươi không cẩn thận lại lộng thương thì làm sao đây. Những thức ăn này đều là ngươi làm sao? Thực rất giỏi, vì ta đến nên ngươi làm nhiều phần như vậy, xem ngươi mồ hôi cũng xuất ra khuôn mặt rồi, có muốn hay không nghỉ ngơi trước một chút? Tiểu Tuyết Nhi. . . . . .”

Ta đè ép xúc động co giật khóe miệng nhìn Cao Dương sư huynh kia đem cái mâm đoạt đi rồi đặt hảo, còn đứng ở trước mặt ta muốn dùng tay áo lau mồ hôi cho ta, giọng nói thanh mảnh và nội dung quen thuộc so với đại thẩm ngày hôm qua ở trên phiên chợ đụng phải, chẳng qua là đại thẩm bình thường đã đủ làm cho ta ra mồ hôi, một người tráng nam cao thẳng ba thước ở trước mặt ta làm chuyện giống nhau cũng không chỉ là một 囧 có thể biểu đạt , vì duy trì hình tượng tiểu hài ngoan của ta, ta chỉ miễn cưỡng mỉm cười, né qua bàn tay to hắn muốn lau mồ hôi cho ta, đem tầm mắt nghi ngờ chuyển hướng Lạc Ly ngồi vào chỗ của mình chuẩn bị đoạt thức ăn.

Lạc Ly đáp lại chính là không nhìn thẳng sư huynh của hắn, một phen đem ta ôm đến bên cạnh bàn cơm ngồi xuống, sau khi lau mặt cho ta cũng không đợi sư huynh hắn tới đây liền trực tiếp cầm đũa, trước gắp đầy bát cho ta sau đó liền trực tiếp đoạt ăn, Cao Dương sư huynh thấy thế cũng không để ý, sờ sờ đầu cũng đến trên bàn cơm ngồi vào chỗ của mình, vốn muốn nói thêm mấy câu, nhưng nhìn không ai để ý đến hắn, ngay cả Tiểu Ban Ban cũng ở một bên ngoan cắn thịt nướng ta chuẩn bị cho nó, không thể làm gì khác hơn là đem chiếc đũa hướng về phía mâm cơm, sau khi ăn miếng thứ nhất liền nhanh chóng gia nhập hàng ngũ đoạt ăn, chỉ chốc lát liền xử lý xong.

Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Sâm lấy ra trà xanh cùng hoa quả, Cao Dương sư huynh kia lại trở lại bộ dáng bà tám, thẳng đối với ta nói không chút giới hạn cùng lời nói nịnh nọt rất không cao minh, còn rất nịnh nọt châm trà cùng lấy hoa quả cho ta, thậm chí vận kiếm khí biểu diễn cắt hoa quả cho ta xem, còn kém xíu đem hoa quả đút tới trong miệng của ta, hành động rõ ràng làm ta thực chịu không được, Lạc Ly vẫn là một bộ dạng không thèm đếm xỉa, ngay cả Tiểu Sâm cũng là vẻ mặt xem kịch vui, nháo đến làm ta thực kỳ quái.

“Ách. . . . . . Cao. . . . . . Đại ca, ngươi là có chuyện gì phiền não sao? Có thể nói đi ra cùng mọi người thương lượng một chút.” Khóe miệng ta giương lấy nụ cười giả tạo, quyết định đem vấn đề đại chúng hoá.

“Tiểu Tuyết Nhi, ngươi nhìn ra sao? Thật là tâm linh nhanh nhạy a~, thật ra thì cũng không có cái gì, sư đệ nói với ta ngươi có một loại quyền pháp tuyệt thế, chẳng những cường thân kiện thể còn lợi hại vô cùng, Cao đại ca ngươi bình sinh cũng chỉ có tài võ học, mỗi hồi hỏi thăm được bí kíp điển tịch gì đều trăm phương ngàn kế muốn nắm tới tay, nghe được quyền pháp của ngươi có bao nhiêu lợi hại ta tự nhiên tâm dương a, vốn muốn thỉnh giáo sư đệ, nhưng hắn còn nói ngươi mới là người truyền thụ quyền pháp, hắn không truyền ra ngoài, cho nên ta liền tới tìm ngươi, nói thật ra , trước kia đụng tới những chuyện này, đều là đối mặt với võ học tông sư, ta chính là lần đầu tiên đối mặt với tiểu oa nhi như thủy tinh đòi võ học, ta cũng không biết phải dùng phương pháp gì cho phải, nếu không như vậy, chỉ cần ngươi chịu truyền cho ta, ngươi nói cái gì chỉ cần ta có thể làm được lại không phạm vào đạo nghĩa ta đây đều tùy ngươi có được hay không?”

Nói đến đây chính là ta bị Lạc Ly bán, ánh mắt nhắm bóng dáng không đếm xỉa đến của Lạc Ly, lúc cùng ánh mắt của Lạc Ly chống lại hắn còn hướng ta nháy mắt ,= 口 = ta lạnh người , thật phúc hắc a phúc hắc a, may mắn nhìn thấy tông sư cấp phúc hắc, cái Thái Cực quyền kia với ta chỉ là đồ chơi tập thể dục buổi sáng , Lạc Ly lại dùng để câu Cao Dương sư huynh kia, cũng không biết hắn nói như thế nào mà để sư huynh hắn tin tưởng thân thể gầy yếu của ta mang tuyệt thế võ học, bất quá có cơ hội hãm hại tên mê võ nghệ liền không cần lý do, ánh mắt ta vừa chuyển kế đã chạy lên đầu.