Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 2: Bị nhặt về nuôi




Độc Cô Lưu Vân kinh ngạc nhìn cục lông tơ nho nhỏ màu nâu cực kỳ gầy yếu ở trước mắt, giật mình đến mức thiếu chút nữa tròng mắt muốn lọt ra ngoài.

Hắn nhớ lúc hắn nhặt về chỉ là một quả trứng chim thôi mà, như thế nào vừa mới đi ra ngoài kiếm chút cành khô đã ấp thành chim non thế này? !

— này cũng quá nhanh rồi.

Bất quá, đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là…… Cục lông nhỏ này nhìn dễ thương thật a!

Thân thể tròn vo nho nhỏ, ngay cả đứng cũng đứng không vững, đám lông tơ màu nâu nhạt nửa ướt nửa khô dán dính trên người, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen lóng lánh nhìn hắn, nhìn kiểu gì cũng thấy quá dễ thương.

Độc Cô Lưu Vân cúi đầu nhìn cái vỏ trứng nát kế bên cục lông nhỏ, xem ra lúc hắn nhặt được trái trứng này thì nó đã thành hình rồi, kết quả lúc bản thân đi ra ngoài tìm củi đốt thì vừa đúng thời điểm nó mổ vỏ thoát ra ngoài.

Không ngờ đại điêu hung mãnh to lớn như vậy, lúc còn chim non vừa ra khỏi vỏ lại nhu nhược khả ái tới mức này.

*khả ái: dễ thương

Độc Cô Lưu Vân tiến lên trước vài bước rồi ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn cục lông nhỏ vừa mới ra khỏi vỏ kia, lại tinh tường nhìn thấy cục lông nhỏ hơi rụt người lại, hình như là đang e ngại hắn.

Độc Cô Lưu Vân chợt cảm thấy đáy lòng trở nên mềm mại đến rối tinh rối mù, hắn vươn tay, cẩn thận khum hai tay lại nâng cục lông nhỏ lên cao*, nhìn đôi mắt tròn xoe đen láy đó mà ôn nhu nói: “Cục Lông Nhỏ, ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi.”

*nguyên gốc Hán-Việt là “phủng” có nghĩa là nâng vật gì đó bằng hai lòng bàn tay hơi khum khum lại.

Chu Mộ Phỉ nghe thấy liền phẫn nộ: ngươi mới là Cục Lông Nhỏ, cả nhà các ngươi đều là Cục Lông Nhỏ, phạm vi một trăm dặm chung quanh ngươi đều là Cục Lông Nhỏ!

Nhưng mà….. Nhìn thân thể đầy lông tơ vẫn còn ẩm ướt dán trên người mình, Chu Mộ Phỉ có cảm giác giống y như trái bóng bị xì hơi xì một cái phẫn nộ liền biến mất tiêu, nhụt chí cúi đầu.

Độc Cô Lưu Vân nhìn con chim con đang ngồi trong lòng bàn tay mình đem cái đầu chôn vào thân, không biết tại sao hắn lại có thể cảm nhận được tâm tình của vật nhỏ hiện tại đang rất là suy sút.

Ngay cả hắn cũng cảm thấy chuyện này thực vớ vẩn.

“Cục Lông Nhỏ,” Độc Cô Lưu Vân thương tiếc nhìn vật nhỏ cuộn thành một cục trên tay, đám lông xù xù cọ nhẹ lên lòng bàn tay khiến hắn cảm thấy có chút ngưa ngứa, cái loại cảm giác khác thường này giống như truyền từ lòng bàn tay truyền thẳng xuống đáy lòng, hắn quyết định phải đối xử tử tế với vật nhỏ vừa đáng yêu lại đáng thương này mới được, “Ngươi đói bụng chưa? Ta đi tìm chút đồ cho ngươi ăn nhé.”

Chẳng thèm quản cái bụng bản thân cũng đang rỗng tuếch, việc cấp bách hắn phải làm ngay bây giờ chính là tìm cái gì đó nhét no bụng cho Cục Lông Nhỏ này.

Nếu hắn đã nhặt được vật nhỏ này, vậy hắn phải có trách nhiệm chăm sóc cho nó thật tốt.

Độc Cô Lưu Vân nghĩ xong, liền ôm Cục Lông Nhỏ đi ra ngoài sơn động, khom lưng cẩn thận tìm kiếm trong bụi cỏ.

Chu Mộ Phỉ rút cả người vào trong lòng bàn tay phải của Độc Cô Lưu Vân, nhìn thiếu niên bước ra khỏi sơn động, nhìn thiếu niên cẩn thận vén bụi cỏ, sau đó….. Nhìn thiếu niên như thấy được bảo vật trân quý mà bắt ra một con sâu trắng trắng mập mạp không ngừng vặn vẹo giãy dụa.

*bảo vật trân quý = chí bảo (Hán-Việt)

Sau đó Độc Cô Lưu Vân đem con sâu đó đặt ngay trước mặt Chu Mộ Phỉ, rồi ôn nhu nói: “Cục Lông Nhỏ, nhanh ăn đi.”

Chu Mộ Phỉ nhìn con sâu mập mạp kia, trong lòng cảm thấy ghê tởm không chịu nổi, theo bản năng lui về sau một bước rồi xoay người lại.

“Kỉ kỉ…… Kỉ kỉ……” Muốn ăn thì tự ngươi ăn, ông đây mới không thèm ăn mấy thứ ghê tởm đó!

*lão tử = ông đây

Độc Cô Lưu Vân: “?” Hay là lựa con lớn quá, Cục Lông Nhỏ không ăn nổi?

Chắc là vậy rồi, Cục Lông Nhỏ vừa mới sinh, con sâu này đối với nó mà nói xác thực là có hơi lớn.

Nghĩ đến đây, Độc Cô Lưu Vân cẩn thận đặt Cục Lông Nhỏ và con sâu xuống đất, sau đó thuận tay hái một cái lá xoát xoát vài cái lên người con sâu, lập tức con sâu bị cắt ra làm mấy khúc.

Chất lỏng dính nhớp từ thân thể bị cắt khúc của con sâu tràn ra ngoài, nhìn qua cực kỳ ghê tởm.

Dạ dày Chu Mộ Phỉ dấy lên từng đợt đảo lộn, từ nhỏ y đã chán ghét cái loại sâu bọ này rồi, mặc xác nó sống hay chết.

Bắt y ăn cái thứ ghê tởm này á, y thà chết đói.

Chu Mộ Phỉ dùng hết toàn lực mà xoay người, đi về hướng ngược lại với cái xác sâu, tận lực cách càng xa cái thứ ghê tởm kia càng tốt.

Cho dù Độc Cô Lưu Vân có trì độn tới mức nào thì cũng nhìn ra Cục Lông Nhỏ không thích ăn sâu.

Thật là kỳ quái, không phải chim nào cũng thích ăn sâu sao?

Sao Cục Lông Nhỏ lại kháng cự với sâu như vậy.

Bản thân lại không mang theo thức ăn, nếu nó không chịu ăn sâu, vậy cũng chỉ có thể chịu đói cùng mình chờ đến khi sư phụ hắn mở lòng từ bi chấm dứt trừng phạt diện bích, phái người truyền lời bảo hắn hồi sơn, không biết nó có thể chống đỡ được đến lúc đó không.

Độc Cô Lưu Vân cẩn thận quan sát Cục Lông Nhỏ, chỉ thấy tuy nó có chút gầy yếu, nhưng ánh mắt lúng liếng vẫn rất có tinh thần, thoạt nhìn rất khỏe mạnh, hơn nữa từ đầu cho đến giờ nó vẫn rất im lặng, hẳn là còn chưa có đói đâu.

Độc Cô Lưu Vân lại đặt Cục Lông Nhỏ lên lòng bàn tay, cẩn thận ôm nó trở về sơn động.

Chu Mộ Phỉ buồn bã ỉu xìu ngồi xổm trong lòng bàn tay Độc Cô Lưu Vân, khó chịu cực kỳ, ngay cả liếc mắt nhìn Độc Cô Lưu Vân một cái cũng lười.

Y đương nhiên biết thiếu niên này không có ác ý với mình, nhưng y cũng không quan tâm đối phương sẽ đối xử mình như thế nào.

Dù sao hiện tại y đã biến thành một con chim, còn chuyện gì có thể gay go hơn chuyện này nữa sao?

Cho dù hiện tại thiếu niên này dùng một tay bóp chết y cũng chả có gì to tát cả, nói không chừng còn có thể xuyên trở về.

Chu Mộ Phỉ phá bình phá suất* nghĩ, cả người, a không, cả chim đều nản lòng thoái chí, thầm nghĩ mặc cho số phận.

* “Phá quán tử phá suất” theo nghĩa đen là một cái bình đã bị sứt mẻ, nứt vỡ thì dù nó có nát hơn nữa cũng vẫn chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả. Nghĩa bóng là nếu chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ mặc nó tiếp tục thôi hoặc thành tích không tốt cũng không quan tâm, không cầu tiến. (quysudonglon.wordpress.com)

Độc Cô Lưu Vân nhìn Cục Lông Nhỏ đang cúi đầu ngồi xổm trong lòng bàn tay mình, lông tơ toàn thân đã được gió thổi khô, nhìn qua cực kỳ bồng bềnh, càng xem càng thích.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời đã muộn, Độc Cô Lưu Vân cũng lười đi kiếm ăn lần nữa, vì thế cẩn thận ôm Cục Lông Nhỏ quay về sơn động.

Sau đó hắn khoanh chân ngồi xuống dựa vào vách đá, đem Cục Lông Nhỏ đặt trên vạt trường sam rồi dùng hai tay che chở, sau đó nhắm mắt yên lặng vận công điều tức.

*trường: dài, sam: áo

Chu Mộ Phỉ ngồi xổm trên người hắn, cảm giác hình như có từng đợt từng đợt nhiệt ý từ người thiếu niên phát ra thì phải, không khỏi ngạc nhiên nghĩ, chẳng lẽ đây chính là nội lực trong truyền thuyết?

Không ngờ thiếu niên này tuổi nhỏ như vậy thế nhưng đã mang nội lực trong người.

Tối đầu thu trong sơn động có chút lạnh, cho dù trước mặt có đống lửa cũng không có hiệu quả gì cho cam, lông tơ trên người Chu Mộ Phỉ lại càng không được việc gì, cho nên y hiện tại cảm thấy có chút lạnh.

Mà hiện tại trên người thiếu niên lại phát ra nhiệt ý, khiến Chu Mộ Phỉ cảm thấy cả người ấm áp dạt dào, thoải mái nói không nên lời.

Chu Mộ Phỉ theo bản năng dựa sát người thiếu niên, lười biếng ghé nằm trên người hắn, qua một lát cơn buồn ngủ liền ập tới, Chu Mộ Phỉ nhắm mắt lại, dần dần lâm vào mộng đẹp.

Đợi đến khi Độc Cô Lưu Vân lưu chuyển chân khí qua mười hai vòng trong cơ thể, kết thúc hành công mở mắt ra, liền nhìn thấy cục lông nhỏ tròn tròn nâu đậm kia đã nằm thoải mái trên người mình, đôi mắt chim nhắm lại ngủ ngon lành.

Độc Cô Lưu Vân thấy thế không khỏi lộ ra một nụ cười ấm áp, sau đó đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ lông tơ trên lưng Cục Lông Nhỏ.

Xúc cảm tê dại khi đám lông tơ mềm nhẹ kia phất qua lòng bàn tay, trong lòng Độc Cô Lưu Vân vừa ngứa vừa mềm mại, bình thản nói không nên lời, ủ dột lúc xưa hóa thành hư không.

Ánh mắt hắn không khỏi nhu hòa xuống, đưa tay nhấc vạt áo nhẹ nhàng đắp lên người Cục Lông Nhỏ, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Lúc Chu Mộ Phỉ tỉnh dậy thì sắc trời đã sáng rõ.

Y mở mắt nhìn chung quanh, phát hiện bản thân vẫn ở trong sơn động, trên người còn đắp một góc ngoại sam của thiếu niên.

*ngoại sam: áo mặc bên ngoài. Thời xưa người ta thường mặc ba lớp áo: nội y hoặc nội khố (áo lót và quần lót), trung y (cái bộ màu trắng thường thấy mấy diễn viên đóng vai cổ trang mặc lúc đi ngủ hoặc bị cho vô tù á), cuối cùng là ngoại y (lớp áo ngoài)

Sau đó y lại cúi đầu nhìn mình, vẫn là cái thân thể tròn vo đầy lông tơ màu nâu đậm a, kỳ tích mà mình mong chờ tối hôm qua không hề xuất hiện.

Dù sao hiện tại y chỉ là một con chim con, cũng không có chuyện gì cần làm. Cứ đơn giản cùng thiếu niên này hỗn ăn chờ chết thôi.

Chu Mộ Phỉ há mồm ngáp một cái, sau đó cũng lười nhúc nhích, tiếp tục ngồi xổm nhắm mắt dưỡng thần.

Qua non nửa ly trà nhỏ, Chu Mộ Phỉ nghe thấy động tĩnh, mở mắt nhìn, liền thấy Độc Cô Lưu Vân cầm trong tay một thanh trường kiếm quay trở về, trên trán còn lưu lại một tầng mồ hôi sáng ngời trong suốt, hô hấp so với bình thường dồn dập hơn chút, xem ra hắn vừa mới luyện kiếm xong.

*trường kiếm: kiếm dài

Độc Cô Lưu Vân tùy tay tra kiếm vào vỏ, đến trước mặt Cục Lông Nhỏ, ngồi xổm xuống, dùng một đôi mắt đen láy nhìn nó rồi nói: “Cục Lông Nhỏ, ngươi tỉnh rồi sao? Có đói bụng không?”

Hắn vừa hỏi, Chu Mộ Phỉ liền cảm thấy bụng đói kêu vang đến hoảng hốt, liền gật đầu.

Độc Cô Lưu Vân nhất thời cả kinh, đôi mắt suýt nữa cũng lòi trợn ra ngoài: Hắn nhìn thấy cái gì?! Một con chim non với vừa thoát khỏi vỏ không bao lâu đang gật đầu với hắn?! Hay là nó có thể nghe hiểu bản thân đang nói cái gì?

Độc Cô Lưu Vân cảm thấy suy nghĩ của mình thập phần tức cười, Cục Lông Nhỏ này sao lại có thể nghe hiểu tiếng người chứ.

Nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi dò: “Ngươi……Có thể hiểu lời ta nói?”

Chu Mộ Phỉ gật gật đầu, tuy người trước mắt là người cổ đại, nhưng cũng không giống như người cổ đại bình thường miệng đầy [chi, hồ, giả, dã], y đương nhiên có thể nghe hiểu.

Độc Cô Lưu Vân kinh ngạc nhìn Cục Lông Nhỏ ở trước mắt, chỉ cảm thấy chấn động cực kỳ.

— Y vậy mà lại nhặt được con chim hiểu tiếng người……Hay đây là một con thần điểu?!

*thần điểu: chim thần

Chu Mộ Phỉ nhìn bộ dáng ngồi xổm sững sờ của hắn, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Nếu không phải bởi vì hiện tại y chỉ là một con chim, nói không chừng y thật sự đã cười thành tiếng.

Lúc một người một chim còn đang nhìn nhau, chợt xa xa bên ngoài sơn động truyền đến thanh âm của nam tử: “Độc Cô công tử…..Chủ nhân truyền ngươi trở về –”

Độc Cô Lưu Vân nghe lập tức tinh thần đại chấn, vội vàng nâng Chu Mộ Phỉ lên nói: “Cục Lông Nhỏ, ngươi sắp có cháo uống rồi.”

Nói xong liền đứng dậy đi vài bước, bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, cước bộ dừng lại nhìn Cục Lông Nhỏ trong tay, thực nghiêm túc nói: “Cục Lông Nhỏ, ngươi trăm ngàn lần đừng có để cho người khác biết ngươi có thể nghe hiểu tiếng người, nếu không… có thể sẽ không tốt đâu.”

Chu Mộ Phỉ mất kiên nhẫn gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Y cũng không định để cho nhiều người biết bản thân có thể nghe hiểu tiếng người. Nếu không một con chim nói cái gì cũng có thể nghe hiểu, nói không chừng sẽ bị người ta bắt đi huấn luyện sau đó trở thành trân bảo bán cho kẻ có tiền. Y cũng không muốn biến thành đồ chơi mua vui cho người khác.

Thấy nó gật đầu, Độc Cô Lưu Vân yên lòng, khum tay ôm Cục Lông Nhỏ ra khỏi sơn động.

Đi ra khỏi động, Độc Cô Lưu Vân ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, quả nhiên nhìn thấy Đường thúc đang đứng trên vách núi xoay người nhìn xuống dưới.

Độc Cô Lưu Vân cúi đầu nói: “Đừng sợ, ta mang ngươi đi lên.”

Nói xong nhét Cục Lông Nhỏ vào trong lòng, sau khi xác định nó sẽ không rơi ra ngoài, mới đề khí nhảy lên, lúc nhảy lên cao khoảng hai trượng, chọn được một khối đá nhô ra từ vách đá, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, lại bay lên cao hai trượng.

Cứ lặp lại như thế mấy lần, rốt cục đến đỉnh núi.

Nhìn thấy hai chân hắn rốt cục cũng đáp xuống đất, cục nghẹn trong cổ Chu Mộ Phỉ rốt cục cũng trôi xuống bụng.

Vừa rồi y thật sự sợ thiếu niên chỉ cần thất thần một chút liền trượt chân xuống vực sâu vạn trượng, sau đó cả hai liền cùng nhau biến thành nhân bánh.

Sau đó Chu Mộ Phỉ mới phát hiện, nguyên lai cho dù biến thành một com chim, y vẫn muốn tiếp tục sống sót.