Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 20: Hóa ra Âu Dương Phong là tiểu bạch kiểm*




Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những nam tử mặt trắng mày trơn yếu đuối thường phải dựa vào người khác.

Độc Cô Lưu Vân kiếm một ít cành khô ở gần đó, sau đó từ trong túi đồ treo trên lưng ngựa lấy nồi và muối mua ở trấn trên ra, đổ phân nửa nước vào nồi, sau đó lột da loại bỏ hết tuyến độc của con rắn rồi bỏ vào trong nồi, cuối cùng bắt nồi lên bếp bắt đầu nấu canh rắn.

Bạch y thiếu niên trơ mắt nhìn đám xà bảo bối mà mình đã phải tân tân khổ khổ dùng đủ loại thuốc độc nuôi bị người ta lột da chặt khúc bỏ vào nồi làm canhr ắn, lòng đau đến mức cả khuôn mặt tuấn tú đều tái mét xanh xao. Trong lòng càng hận không thể thiên đao vạn quả ăn thịt lột da một người một điêu kia để tiêu trừ mối hận trong lòng.

Nhưng mà, nội lực của y đã bị phong bế, rơi vào trong tay đối phương, vì muốn bảo toàn tính mệnh đành phải tạm thời nén giận, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đợi đến lúc có thể thoát thân tìm được linh xà trượng, tay nải chất đầy độc dược và mấy chục con rắn độc còn lại, nhất định sẽ quay về báo thù rửa hận.

Đến lúc đó, y sẽ không cậy mạnh so bì công phu với đối phương nữa, vừa lên liền trực tiếp dùng ám khí độc nhất kết liễu con súc sinh đầy lông đáng chết kia, sau đó lại dùng xà trận vây khốn tên tiểu tử thối chán ghét đó, bắt hắn bị rắn độc cắn đến chết đi sống lại, sau đó buộc hắn khóc ròng dập đầu bồi tội với mình!

Lúc bạch y thiếu niên ngưng tụ toàn bộ oán niệm vào trong ánh mắt, thì nồi canh rắn đã dần dần tỏa mùi thơm ngon ra khắp bốn phía.

Tuy Chu Mộ Phỉ đã ăn hết hai cái bánh thịt, nhưng so với ăn no thì còn cách khá xa, giờ lại ngửi thấy mùi thơm nồng đậm mê người, ngón trỏ lập tức đại động, nước miếng suýt nữa đã chảy ra.

Độc Cô Lưu Vân chờ đến khi thịt rắn trong nồi canh tỏa hương mê người kia mềm ra, mới dùng ống tay áo ngăn nhiệt nhấc nồi xuống, sau đó lấy một cái thìa gỗ nhỏ từ trong bao quần áo treo trên lưng ngựa ra, quay đầu lại bảo Chu Mộ Phỉ tới đây ăn canh.

Chu Mộ Phỉ đã sớm đợi không kịp, vội vàng vẫy cánh bay qua, thành thành thật thật đứng bên cạnh Độc Cô Lưu Vân duỗi cổ chờ ăn.

Độc Cô Lưu Vân múc ra một muỗng canh rắn, nhưng không có như ngày thường đưa cho Chu Mộ Phỉ, mà lại đi đến trước mặt bạch y thiếu niên đang bạnh quai hàm sinh hờn dỗi, dùng vẻ mặt ôn hòa mà hỏi: “Ngươi muốn uống một thìa không?”

Bạch y thiếu niên mặt mày tái mét thở phì phì, nói: “Không cần!” Nói xong, liền lạnh mặt đi ra xa.

Chu Mộ Phỉ ở một bên yên lặng nhìn Độc Cô Lưu Vân vô duyên vô cớ chạy tới chỗ bạch y thiếu niên ân cần dâng đồ ăn, trong lòng chua đến không tả nổi. May mà y chỉ là một con điêu, nếu y mà là người, chỉ sợ mặt mày của y đã đen thui như Bao Thanh Thiên rồi.

Nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân bị bạch y thiếu niên kia ngó lơ, Chu Mộ Phỉ không khỏi thầm nói ở trong lòng: Đáng lắm! Ai bảo ngươi rảnh rỗi chạy đi vuốt mông ngựa, giờ chụp trúng vó ngựa cho chết!

Độc Cô Lưu Vân đi đến bên người Chu Mộ Phỉ, nhìn thấy thịt trong thìa đã lạnh rồi, liền đưa cho Chu Mộ Phỉ, nói: “Nếu y không ăn, vậy hai chúng ta ăn đi.”

Chu Mộ Phỉ thở phì phì quay đầu đi.

Hừ, người khác không ăn mới đem qua đây cho ta ăn, ngươi nghĩ ta là cái thùng rác chắc?!

Độc Cô Lưu Vân lúc này mới để ý tới Điêu Nhi có chút khác thường, có vẻ như đang sinh hờn dỗi. Liền cẩn thận nghĩ lại, nhất thời hiểu ra vì sao Điêu Nhi nhà hắn lại giận dỗi như vậy.

Độc Cô Lưu Vân dịu nhàng vuốt ve lưng Chu Mộ Phỉ, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia, dịu dàng trấn an: “Điêu Nhi, ngươi tức giận bởi vì ta đưa canh rắn cho y ăn trước sao?”

Chu Mộ Phỉ vẫn lắc đầu không thèm quan tâm hắn, ý tứ cũng rõ ràng là đang cam chịu.

Độc Cô Lưu Vân không khỏi có chút buồn cười, vẫn ôn tồn nói: “Ta chỉ lễ phép hỏi y một câu mà thôi, dù sao thì rắn cũng là của y mà.”

Chu Mộ Phỉ nghe vậy, cơn tức giận liền tiêu tán hơn phân nửa, hơn nữa mùi thơm ngon của canh thực sự quá là mê người, vì thế y không thèm bực bội với Độc Cô Lưu Vân nữa, quay đầu ăn thịt rắn đặt trên thìa gỗ.

Vì thế Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ ngồi ở trước nồi, ta một thìa ngươi một thìa ăn canh rắn đến cả miệng bóng lưỡng.

Bạch y thiếu niên ngồi ở dưới tàng cây, nhìn một người một điêu thân thiết cùng dựa vào nhau ăn canh rắn, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn, nghiến răng oán giận nói: “Ăn đi, cho các ngươi ăn đấy! Sớm muộn gì cũng độc chết các ngươi!”

Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ dĩ nhiên sẽ không bị độc chết, bọn họ ăn sạch canh và thịt rắn ngay cả chút mẩu vụn cũng không có, mới thèm thuồng dọn dẹp nồi và thìa gỗ, sau đó Độc Cô Lưu Vân đến trước người bạch y thiếu niên, nói: “Nghỉ đủ rồi chứ? Nghỉ đủ rồi thì chúng ta lên núi.”

Bạch y thiếu niên đã sớm đoán ra Độc Cô Lưu Vân muốn lên núi Chung Nam, nghe xong cũng không kinh ngạc, liền đứng dậy đi theo đằng sau Độc Cô Lưu Vân.

Độc Cô Lưu Vân đã sớm tịch thu toàn bộ ám khí độc dược trên người y, lại phong bế nội lực của y, huống hồ ở phía sau còn có Điêu Nhi chiếu ứng, bởi vậy hoàn toàn không e ngại y sẽ âm thầm giở trờ quỷ, tùy ý mặc y đi theo sau mình.

Núi Chung Nam là nơi Toàn Chân giáo – giang hồ đệ nhất đại phái – cư ngụ, vì giáo chúng Toàn Chân giáo muốn lên xuống núi thuận tiện hơn, đã mở rộng đuòng núi và dùng đá tảng trải đường, vì thế đường khá bằng phẳng, trở thành thông đạo chủ yếu để lên núi Chung Nam.

Nhưng Độc Cô Lưu Vân lên núi Chung Nam là bởi vì muốn âm thầm điều tra xem Toàn Chân giáo có liên quan gì đến vụ thảm án diệt môn Độc Cô gia và Độc Cô kiếm phổ năm đó hay không, lại sợ bị đệ tử Toàn Chân giáo phát hiện, cho nên không thể quang minh chính đại lên núi theo thông đạo đó được.

Vì thế, Độc Cô Lưu Vân cố ý đi đường vòng tới ngọn núi bên cạnh núi Chung Nam.

Sau đó, Độc Cô Lưu Vân mang theo bạch y thiếu niên và đại điêu Chu Mộ Phỉ, hai người một điêu đi dọc theo con đường núi nho nhỏ không một bóng người lên núi Chung Nam.

Bạch y thiếu niên thấy Độc Cô Lưu Vân không đi đường thẳng, mà lại lựa chọn con đường nhỏ gập ghềnh khó đi, trong lòng không khỏi cực kỳ nghi ngờ.

Mục đích của y trong chuyến đi này chính là đến núi Chung Nam giúp lão đạo sĩ lỗ mũi trâu kia, nhưng lại nghe nói kiếm thuật của Toàn Chân giáo thiên hạ vô song, chưởng giáo Thanh Hư chân nhân chính là đương kim thiên hạ đệ nhất cao thủ kiếm thuật, y là nghé con mới sinh thì làm sao biết sợ cọp, liền tự ý rời khỏi hậu sơn núi Bạch Đà đến thiên hạ tìm cao thủ đã thành danh mà tỷ thí, chỉ dựa vào một cây Linh xà trượng xuất thần nhập hóa và ám khí kịch độc khó lòng phòng bị đã đả bại được không ít cao thủ. Vì thế y liền tự cao tự đại, nghĩ rằng những cao thủ kiếm khách trong thiên hạ đều là hư danh, cho nên mới chuẩn bị lên Toàn Chân giáo khiêu chiến với Thanh Hư chân nhân, đả bại hắn, một bước vang danh khắp thiên hạ.

Ai ngờ, y vừa mới tiến vào chân núi Chung Nam, còn chưa nhìn thấy nửa đạo sĩ Toàn Chân giáo, đã thua trong tay một tên tiểu tử không chút danh tiếng.

Bạch y thiếu niên nổi giận đùng đùng, cũng đã hiểu được câu “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”*, ở trên giang hồ, võ công lợi hại hơn Linh xà trượng pháp của Bạch Đà sơn có không ít, cao thủ lợi hại hơn huynh đệ ta cũng có không không ít người, những lời này xác thực là có vài phần có đạo lý. Dáng vẻ kiêu căng cuồng ngạo lúc trước cũng đã thu liễm không ít, đối với quần hùng thiên hạ cũng đã bớt đi vài phần khinh thường.

*Người có người giỏi hơn, núi có núi cao hơn

Nhìn thấy Độc Cô Lưu Vân võ công cao cường, còn tưởng y và hắn có cùng mục đích đến núi Chung Nam để khiêu chiến với lão đạo sĩ lỗ mũi trâu, muốn đánh một trận liền thành danh, nay lại thấy hắn vì muốn tránh tai mắt của đệ tử Toàn Chân giáo mà chọn đường nhỏ, nhịn không nổi cơn tò mò nghi hoặc, liền hỏi: “Ngươi lên núi Chung Nam làm cái gì, sao không đi đường chính?”

Độc Cô Lưu Vân thản nhiên nói: “Không liên quan tới ngươi.”

Bạch y thiếu niên nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút biểu tình của hắn, cảm thấy bị cho ra rìa, cả giận nói: “Bản thiếu chủ không thèm biết! Xem ngươi lén lút lên núi, khẳng định là phi gian tức đạo*, không có gì tốt. Bản thiếu chủ là đang lo lỡ như đang lúc cùng ngươi lên núi thì bị đệ tử Toàn Chân giáo phát hiện, sau đó bị lầm tưởng là tiểu tặc, sẽ hủy hết anh danh một đời của bản thiếu chủ!”

*không cướp thì cũng là trộm

Độc Cô Lưu Vân nghe thấy, cười nhạo một tiếng: “Một đời anh danh? Chẳng lẽ ngươi rất có tiếng sao?”

Bạch y thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, ngạo nghễ nói: “Đương nhiên! Bản thiếu chủ rất có danh tiếng, trên giang hồ không người không biết không người không hiểu!”

Độc Cô Lưu Vân nhìn bộ dáng không dính chút bụi trần của y thì không khỏi buồn cười, liền mỉm cười và nói: “Ngươi tên gì, nói nghe chút.”

Bạch y thiếu niên thấy hắn hỏi tính danh của mình, đang muốn thuận miệng nói ra, nhưng lại dừng lại, nói: “Bản thiếu chủ dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết?”

Độc Cô Lưu Vân thản nhiên nói: “Ngươi không muốn nói thì thôi quên đi.”

Bạch y thiếu niên nghe xong câu nói nhẹ nhàng bâng quơ kia, chợt có chút tức giận ở trong lòng, thầm nói: nếu ngươi không muốn biết thì ta càng muốn nói cho ngươi nghe.

Liền lớn tiếng nói: “Nói ra sợ dọa đến ngươi thôi, ta chính là thiếu chủ Bạch Đà Sơn mấy tháng trước ta đã đánh bại chưởng môn ba phái Hoa Sơn, Thanh Thành, Điểm thương, cũng là người có thể an toàn thoát khỏi Thập bát La Hán trận – Âu Dương Phong.”

Nói xong, y liền dùng khóe mắt vụng trộm liếc Độc Cô Lưu Vân, chờ xem biểu tình cực kỳ hoảng sợ của đối phương, nào ngợ Độc Cô Lưu Vân lại chỉ lắc đầu, nói: “Âu Dương Phong? Chưa hề nghe qua. Núi Bạch Đà thì có chút quen tai.”

Bạch y thiếu niên Âu Dương Phong nghe vậy nhất thời phun ra một ngụm máu tương trong cổ họng.

Mấy tháng nay y đã đánh bại mấy chưởng môn đại môn phái, thanh danh trên giang đã rất nổi, có thể nói là có nhất thì không có hai, không ngờ người kia lại nói hắn chưa hề nghe qua tên Âu Dương Phong, thật sự là không thể nhịn nổi mà!

Kỳ thật cũng không phải là chuyện lạ gì, Độc Cô Lưu Vân chỉ vừa mới xuống núi mấy ngày trước, sư phụ lại rất ít kể mấy điển cố trên giang hồ cho hắn nghe, vì thế đừng nói là võ lâm tân tú Âu Dương Phong, ngay cả những cao thủ đã thành danh từ hơn mười năm trước cũng chưa từng nghe qua.

Âu Dương Phong dĩ nhiên sẽ không nghĩ như vậy, y nghĩ Độc Cô Lưu Vân là đang cố ý coi thường y, trong lòng càng hận đến nghiến răng.

Bất quá, tuy Độc Cô Lưu Vân thờ ơ với cái tên Âu Dương Phong, nhưng Chu Mộ Phỉ ở phía sau lại không trấn định được như hắn.

Y vốn đang sánh vai đi cùng Âu Dương Phong, phòng ngừa thiếu niên thiện dùng độc này âm thầm giở trò xấu, không kịp đề phòng nghe thấy bạch y thiếu niên kia nói y tên là Âu Dương Phong, đỉnh đầu liền vang lên một tiếng sấm vang trời, suýt nữa đã trợt chân, lăn xuống núi.

Đờ cờ mờ!

Cái tên bạch y thiếu niên mặt mày trắng nõn này là một trong Thiên hạ Ngũ tuyệt đỉnh đỉnh đại danh trong thế giới võ hiệp Kim Dung, trong lần Hoa Sơn luận kiếm lần thứ hai đã thắng Đông Tà Nam Đế Bắc Cái Tây Độc, Âu Dương Phong sao?!

Bản thân không có nghe lầm chứ?!

Chu Mộ Phỉ lặng lẽ nhìn tướng mạo tuấn mỹ ngọc diện chu thần ở bên cạnh, thấy thế nào cũng là một bạch y thiếu niên mặt mày trắng bóc, lại yên lặng nhớ lại hình tượng chú hai Cẩm Giang cao lớn khôi ngô, mặt đầy râu quai nón, quắc mắt nhìn trừng trừng trong bản phim [Anh hùng xạ điêu] mà mình coi hai năm trước, nhất thời càng phất phơ trước gió hơn trước.