Xuyên Việt Thành Thần Điêu

Chương 47




Chu Mộ Phỉ gật đầu, cực kỳ đồng ý: “Không biết ông ta rốt cuộc đang muốn che giấu cái gì, sao lại phải giấu ngươi.”

Nếu đã hào phóng thừa nhận bản thân là chủ mưu của vụ thảm án diệt môn Độc Cô gia năm đó, thì còn có chuyện gì bí ẩn đến không thể nói hơn chuyện này chứ?

Độc Cô Lưu Vân trầm mặc một lát, nói: “Ta rất hiểu sư phụ, nếu sư phụ đã không muốn nói, ai cũng không thể ép người nói. Nhưng mà, vẫn còn có một tình huống, có lẽ sư phụ sẽ nói ra.”

Chu Mộ Phỉ đưa ánh mắt đầy nghi vấn nhìn hắn.

Độc Cô Lưu Vân nói: “Nếu sư phụ đã hẹn ta năm năm sau tái chiến. Nếu ta có thể đánh bại được người, có lẽ sư phụ sẽ nói cho ta biết ẩn tình năm đó.”

Chu Mộ Phỉ suy nghĩ, cảm thấy không phải là không có lý, vì thế nói: “Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta tìm một chỗ yên lặng để ẩn cư trước, để ngươi có thể tĩnh tâm mà dốc lòng tu luyện kiếm thuật. Tin chắc năm năm sau, kiếm pháp của ngươi nhất định sẽ tiến được một bước tiến lớn, có lẽ sẽ thắng được sư phụ ngươi.”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu. Tuy sư phụ là tuyệt thế kiếm khách số một số hai trên giang hồ, muốn thắng sư phụ có thể nói là còn khó hơn lên trời, nhưng chỉ cần vẫn còn một tia hy vọng, hắn nhất định phải thử một lần.

Vì thế Độc Cô Lưu Vân dẫn theo Chu Mộ Phỉ đi xuống núi, đến khách điếm ở tạm lúc trước, thu dọn hành lý, sau đó Độc Cô Lưu Vân lại lên trấn trên mua một con ngựa, cùng cưỡi với Chu Mộ Phỉ, hành trình xuống núi lần thứ hai bắt đầu.

Khác với lần xuống núi trước đó, lần này hắn không có mục đích nào cả, cũng không biết mình phải đi đến đâu.

Chu Mộ Phỉ và hắn cứ đi vô mục đích hết mấy ngày, cuối cùng mới phát giác ra đã đến ranh giới Hồ Bắc.

Lúc đó, Tống Kim đã giao chiến liên tục suốt mấy năm rồi, thời cuộc xao động bất an, dân chúng không thể an cư lạc nghiệp, nhìn khắp Tống triều đều là cảnh tượng loạn lạc, mà Hồ Nam Hồ Bắc bởi vì xa nơi biên cảnh, cho nên vẫn là cảnh tượng an tĩnh quốc thái dân an.

Ngày hai người đến thành Tương Dương, Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ đã đi suốt mấy ngày, đều có chút mệt mỏi, nên tùy tiện tìm một khách điếm trong thành ở lại.

Mấy ngày sau, bởi vì hai người đều thích dân phong thuần phác ở cổ thành này, hơn nữa lộ phí cũng không còn bao nhiêu [đây mới là nguyên nhân chính], vì thế hai người quyết định tìm một ngọn núi hoang không người gần thành Tương Dương để ẩn cư, tiện cho Độc Cô Lưu Vân luyện kiếm, đồng thời cũng không quá cách xa trần thế mà tự biến mình thành người rừng.

Sau khi ra được quyết định, Độc Cô Lưu Vân và Chu Mộ Phỉ liền bắt đầu hành động luôn trong ngày hôm đó. Hai người đi lòng vòng khắp ngoại ô thành Tương Dương hết vài ngày, cuối cùng cũng chọn được một ngọn núi sâu ở phía Tây thành.

Hai người tìm thấy một cửa động rất nhỏ ngay giữa sườn núi, bên trong lại là một sơn động rất rộng, sau đó cùng nhau sắp xếp lại một ít, dùng mấy cây gỗ thô chưa xẻ để làm vài vật dụng trong nhà, rồi đem vào trong động.

Sau đó, mỗi ngày Độc Cô Lưu Vân đều suy xét lại kiếm pháp mình đã luyện nhiều năm, ý đồ muốn cải tiến toàn diện, thậm chí là sáng tạo ra một bộ kiếm pháp mới cao minh hơn.

Hắn hiểu rất rõ, kiếm pháp bản thân mình đang dùng đều là do sư phụ truyền thụ lại, thiên phú kiếm đạo của sư phụ lại rất cao, hơn nữa đã nghiên cứu sử dụng kiếm pháp này hơn mười năm trời rồi, muốn dùng kiếm pháp của người truyền thụ để đánh thắng người, quả thực là nói chuyện viển vông.

Vì thế, cách duy nhất chính là phải tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp cao minh hơn, tốt nhất là nhằm vào kiếm pháp của sư phụ, sáng tạo ra một bộ kiếm chiêu có thể khắc chế hoàn toàn kiếm pháp của người.

Độc Cô Lưu Vân hiểu được sự thật này, cho nên liền bắt đầu thăm dò từ hướng đó.

Nhưng mà, đã qua hơn mười ngày, hắn mới hiểu được nhiệm vụ này có bao nhiêu gian khổ.

Sở học của Quý Lăng Hiên rất tạp, tinh thông kiếm thuật của rất nhiều môn phái, ngay cả Độc Cô Lưu Vân cũng không biết ông ấy am hiểu kiếm pháp nào nhất.

Hơn nữa, ở cảnh giới của Quý Lăng Hiên, cơ hồ đã không còn câu nệ kiếm pháp gì nữa rồi, bất cứ một chiêu thức bình thường nào được ông dùng đều có thể biến hóa một cách thần kỳ.

Muốn nghiên cứu sơ hở trong kiếm pháp của ông, hơn nữa còn phải dựa vào sơ hở này để tạo ra một bộ kiếm pháp mới có thể hoàn toàn khắc chết được kiếm pháp của ông, quả thực là còn khó hơn lên trời, Độc Cô Lưu Vân vắt hết óc ra để suy nghĩ, tóc cũng bạc hết mấy sợi, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách.

Vì thế hắn đành tạm thời buông tha cho ý tưởng này, lấy lui làm tiến, thử nghĩ ra một bộ kiếm pháp không có một chút sơ hở thuộc về chính mình. Nhưng áp dụng chưa được bao lâu, hắn liền nhận ra ý tưởng của mình ngây thơ hoang đường biết bao nhiêu.

–Kiếm pháp mà Quý Lăng Hiên truyền thụ, chỗ nào cũng là kiếm thuật tâm huyết của các bậc kiếm thuật tông sư hơn cả trăm năm trước truyền lại, mỗi một chiêu mỗi một thức đều tuyệt diệu tinh thâm đến gần như hoàn mỹ, mà hắn thì lại muốn trong một thời gian ngắn phải nghĩ ra được một bộ kiếm pháp càng tinh diệu kiếm chiêu càng có uy lực lớn hơn đương nhiên là cực kỳ khó khăn.

Độc Cô Lưu Vân hết lòng nghiên cứu rất nhiều kiếm chiêu, nhưng mỗi khi sáng tạo ra được một chiêu thức, hắn liền phát hiện chiêu này nếu không phải có chỗ này có sơ hở thì cũng là kém quá xa so với kiếm chiêu mà sư phụ truyền thụ, đối phó với cao thủ bình thường thì còn được, nhưng muốn chống lại Quý Lăng Hiên, thì nhất định sẽ thất bại thảm hại.

Hiểu được sự thật này, hắn liền cảm thấy phiền muộn lẫn buồn bực cực kỳ.

Trong khoảng thời gian này, Chu Mộ Phỉ nhìn hắn vì muốn sáng tạo ra bộ kiếm pháp mà đã hao tâm tổn trí suy nghĩ, mất ăn mất ngủ đến mức gần như bị điên, trong lòng không khỏi lo lắng. Giờ lại thấy hắn đầy vẻ u sầu, biết kiếm chiêu hắn tự sáng tạo lại gặp phải cản trở, vì thế liền bắt đầu cân nhắc xem bản thân có nên ra mặt giúp đỡ một chút hay không.

Lúc Chu Mộ Phỉ còn học đại học rất thích xem tiểu thuyết võ hiệp, nhưng y lại là fan cuồng của Cổ Long, tiểu thuyết của Kim Dung không coi nhiều, chỉ mới xem qua mấy bộ phim võ hiệp truyền hình gạt người như là phim [Tiếu Ngạo Giang Hồ] của Trương Kỷ Trung hoặc là [Anh Hùng Xạ Điêu] của Đường Nhân, cho nên đối với Độc Cô Cầu Bại, Chu Mộ Phỉ chỉ nhớ hắn đã tự nghĩ ra một bộ kiếm pháp rất trâu bò tên là [Độc Cô Cửu Kiếm], sau này truyền lại cho Phong Thanh Dương, lại bị Phong Thanh Dương truyền cho Lệnh Hồ Xung, sau đó Lệnh Hồ Xung chỉ dựa vào một chiêu phá đao thì đã khiến cho Điền Bá Quang vạn dặm độc hành răng rơi đầy đất. Nhưng cụ thể khoảng bao nhiêu tuổi Độc Cô Cầu Bại mới sáng tạo ra bộ kiếm pháp đó, tinh túy của bộ kiếm pháp đó là gì, thì y hoàn toàn không biết gì hết.

Chu Mộ Phỉ cố gắng nhớ lại, cũng chỉ mơ hồ nhớ ra Phong Thanh Vân hình như có nói với Lệnh Hồ Xung: Độc Cô Cửu Kiếm, có tiến có lui, có công có thủ, hình như còn nói “Vô kiếm thắng hữu kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu” và mấy câu linh tinh huyền bí khó hiểu khác. Thiên phú luyện võ của Chu Mộ Phỉ cũng không cao, cho dù đã luyện kiếm với Độc Cô Lưu Vân lâu như vậy, nhưng để y hiểu được hết mấy lời này thì thật sự làm khó cho y quá.

Nhưng Độc Cô Lưu Vân lại được Quý Lăng Hiên đánh giá là kiếm thuật kỳ tài trăm năm khó gặp, nói không chừng với mình thì chỉ là mấy lời nói suông nhưng lại là đạo lý rất có ích cho hắn thì sao, nếu có thể vì vậy mà hắn ngộ ra được cảnh giới tối cao, một bước trở thành giang hồ đệ nhất kiếm khách, vậy thật sự là tin vui ngoài ý muốn rồi.

Chu Mộ Phỉ biết bản thân sao có thể chữa cho ngựa chết thành ngựa sống được chứ, nhưng nếu cái gì cũng không làm, chỉ trơ mắt nhìn Độc Cô Lưu Vân bởi vì phải suy nghĩ tìm cách sáng tạo ra kiếm pháp mới, nói không chừng còn có thể bởi vì chấp niệm quá sâu nên bị tẩu hỏa nhập mà thì còn tệ hơn.

Nghĩ đến tận đây, Chu Mộ Phỉ liền ra ngoài tìm Độc Cô Lưu Vân.

Y đến bãi đất trống nơi Độc Cô Lưu Vân thường xuyên luyện kiếm, thấy hắn đang cầm trường kiếm mà đứng ngây ngốc ngay dưới gốc cây, hai mắt đăm đăm nhìn chỗ nào đó, miệng thì lải nhải nhắc: “Chiêu này cũng không được, phía dưới sườn phải hai tấc có chỗ sơ hở….”

Chu Mộ Phỉ trong lòng vừa động, liền nói: “Độc Cô, sư phụ dạy kiếm pháp cho ngươi, có phải chiêu nào cũng không có sơ hở hay không?”

Độc Cô Lưu Vân ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Không phải. Nhưng mỗi kiếm chiêu đều có hậu chiêu bổ trợ…”

Chu Mộ Phỉ nói: “Vậy hậu chiêu của tụi nó có phải là hoàn toàn không có chỗ sơ hở hay không?”

Độc Cô Lưu Vân lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, trên đời này làm sao có kiếm chiêu nào mà không có chỗ sơ hở.” “Thế thì đúng rồi.” Chu Mộ Phỉ nói: “Nếu kiếm chiêu đều có chỗ sơ hở, vậy sao ngươi không dứt bỏ trói buộc của chiêu thức, không cần để ý cái gì gọi là kiếm chiêu? Chỉ cần kiếm chiêu của ngươi không cố định, vậy đối thủ của ngươi sẽ không biết nhược điểm của ở của ngươi ở đâu.”

Độc Cô Lưu Vân sửng sốt, nói: “Vậy làm sao được, không có quy tắc thì sao có thể tạo ra chuẩn mực, nếu không có kiếm chiêu, chỉ sợ sơ hở càng nhiều, đối thủ càng thừa cơ….”

Chu Mộ Phỉ lắc đầu nói: “Không phải vậy. Đêm qua ta mơ thấy một tiên nhân râu bạc trắng, ông ta nói với ta: Cảnh giới cao nhất của kiếm thuật là ‘vô kiếm thắng hữu kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu’, còn nói, chỉ cần có thể vượt qua sự câu thúc của kiếm chiêu, tùy ý thu sái tiêu phát, vậy thì có thể trở thành giang hồ đệ nhất kiếm khách….”

Độc Cô Lưu Vân nghe thế hai mắt liền phát sáng, lẩm bẩm nói: “ ‘Vô kiếm thắng hữu kiếm, vô chiêu thắng hữu chiêu’…. Sao lúc trước ta không nghĩ đến chứ!”

Chu Mộ Phỉ thấy hắn chợt lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng hỏi: “Ngươi hiểu ra được gì rồi à?”

Độc Cô Lưu Vân gật đầu: “Có chút giác ngộ, nhưng không rõ ràng lắm, còn cần phải cân nhắc thêm….”

Chu Mộ Phỉ nghe vậy không khỏi bóp trán, thầm nghĩ sao cái gì mình cũng không ngộ ra được vậy, chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa thiên tài và phế tài sao!

Độc Cô Lưu Vân suy nghĩ sâu xa một phen, lại hỏi: “Tiên nhân râu bạc trắng trong mộng kia còn nói gì nữa không?”

Chu Mộ Phỉ ra vẻ trầm tư, lát sau mới nói: “Hình như ông ta còn nói cái gì ‘Có tiến có lưu, có công không thủ’ linh tinh gì đó, nhưng ông ta chưa nói xong thì ta đã tỉnh dậy, vì thế cũng không nhớ rõ lắm….”

Độc Cô Lưu Vân lại bắt đầu nhìn đăm đăm qua hướng khác mà lẩm bẩm: “Có tiến có lui, có công không thủ, có tiến có lui, có công không thủ….”

Chu Mộ Phỉ biết hắn lại tiến nhập vào trạng thái chăm chú nghiên cứu kiếm pháp, không quấy rầy hắn nữa, trực tiếp ra đằng sau gốc cây cởi quần áo biến thành đại điêu, bay về hướng rừng rậm phía trước, dự định đi bắt vài con thú rừng hoang dã nướng lên làm cơm trưa.

Bởi vì ngọn núi này không có một bóng người, cho nên số lượng chim thú rất nhiều, Chu Mộ Phỉ cơ hồ không phí chút sức nào đã bắt được hai con thỏ hoang.

Y vừa định gắp thỏ hoang về lại sơn động, bỗng nghe thấy có một tiếng chim thê lương vang lên cách đó không xa.

Chu Mộ Phỉ khẽ động, từ lúc y trưởng thành đến nay rất ít khi nhìn thấy đồng loại, giờ nghe thấy tiếng chim kêu thân thiết đến ngoài ý muốn như thế, kìm lòng không đậu liền bay về hướng tiếng chim kêu.

Bay được khoảng hai ba mươi trượng, Chu Mộ Phỉ rốt cuộc nhìn thấy con đại điêu đang phát ra tiếng kêu kia.

Đó là một con đại điêu màu nâu vàng, hình thể không hề nhỏ hơn y, nhưng bộ dáng thì khó coi hơn – trên đỉnh đầu có một cái cục u bự đỏ như máu, lông trên cổ thì thưa thớt chỉ có vài cọng, nhưng dù vậy, con điêu này trông cũng uy phong lẫm lẫm lắm.

Hiện tại, con đại điêu này đang giao đấu với hai con rắn độc ở trên cây, hai con rắn độc kia trông cũng có vẻ không phải hạng tầm thường, cũng dài tới vài thước, to như cánh tay người lớn, màu sắc cực kỳ diễm lệ, vừa thấy liền biết là vật kịch độc.

Chu Mộ Phỉ thấy con đại điêu kia cực kỳ anh dũng, trong lòng có chút tán thưởng, bởi vì cùng chung mối thù, nên y lập tức buông thỏ hoang bay qua đó, hung hăng dùng mỏ mổ một con rắn độc.

Con rắn độc kia lập tức ngẩng đầu đánh trả, động tác cực kỳ linh hoạt, đầu đuôi đều công thủ đúng mực, so với cao thủ võ lâm nhân loại thì không kém là bao.

Nhưng dù sao Chu Mộ Phỉ cũng đã từng luyện kiếm với Độc Cô Lưu Vân nhiều năm, luận về thân thủ thì tất nhiên là lợi hại hơn con rắn kia gấp mười lần, rất nhanh đã tóm được thất thốn của con rắn kia, sau đó hung hăng một ngụm mổ chết nó.

Lúc này, con đại điêu kia cũng đã đánh bại được con còn lại, kêu lên hai tiếng “úc úc” tỏ ý cám ơn Chu Mộ Phỉ.

Chu Mộ Phỉ cũng kêu hai tiếng ý bảo không cần khách khí, lại không biết con đại điêu kia rốt cuộc có nghe hiểu hay không, dù sao thì từ nhỏ y đã được Độc Cô Lưu Vân mang đi, chưa từng học qua ngôn ngữ loài điêu.

Con đại điêu kia đến trước mặt Chu Mộ Phỉ, sau đó lấy cánh khẽ khàng cọ lên người y một cái, lại ngẩng đầu kêu một tiếng.

Chu Mộ Phỉ chợt phát hiện trên phần ngực bụng nó có một vết máu tím bầm, xem ra là đã bị rắn độc cắn trúng, trong lòng không khỏi kinh hãi.

–Nhìn độc tính của con rắn độc kia, nếu con điêu này bị nó cắn trúng, chỉ sợ không còn sống được bao lâu nữa.

Con đại điêu kia cũng hiểu được điểm này, nó chăm chú nhìn Chu Mộ Phỉ, Chu Mộ Phỉ cũng nhìn ra được nỗi bi ai nồng đậm trong đôi mắt của con điêu kia.

Con đại điêu kia lại dùng cánh cọ cọ Chu Mộ Phỉ, giống như muốn nói với y cái gì đó, sau đó lại vươn cánh bay đi.

Chu Mộ Phỉ chưa kịp hiểu thì đã thấy con đại điêu kia đã đậu lên một cái cây đại thụ gần đó, cách đó không xa là một cái tổ chim.

Chu Mộ Phỉ vội vàng bay tới, thì thấy nằm lẳng lặng trong tổ chim là một trái trứng tròn xoe trắng như tuyết.

Con đại điêu kia lại kêu lên hai tiếng với Chu Mộ Phỉ, xem ra là đang muốn ủy thác.

Chu Mộ Phỉ thấy con đại điêu kia quá đáng thương, trứng điêu lại trắng trẻo khả ái như vậy, liền muốn giúp nó một phen, nhưng mà… Bản thân mình lại không biết ấp trứng a!

Con đại điêu kia hình như hiểu được y đang khó xử, tiếng kêu càng lúc càng thê lương đau xót.

Chu Mộ Phỉ bất đắc dĩ, đành phải gật đầu kêu lên hai tiếng với nó, tỏ vẻ bản thân sẽ chăm sóc đứa con cho nó.

Đại điêu nghe vậy rốt cục cũng an tâm, không thể đậu vững trên nhánh cây nữa, ầm một tiếng ngã xuống đất, qua một lát đã tắt thở.

Chu Mộ Phỉ chọn chỗ có đất mềm, dùng móng vuốt đào một cái hố, sau đó qua loa chôn thi thể của đại điêu xống, để tránh bị kên kên ăn xác nó, sau đó bay lên cây quắp lấy cái trứng.

Dù sao thì y cũng không thể nào chạy tới đây ấp trứng mỗi ngày được, nên đành phải mang trứng điêu về sơn động rồi lại nói tiếp.

Chu Mộ Phỉ biến về lại thành người, tay trái ôm trứng điêu, tay phải cầm hai con rắn độc và hai con thỏ hoang đi ra khỏi rừng rậm, trở về sơn động.

Nhìn trứng điêu trắng như tuyết kia, Chu Mộ Phỉ lại phát sầu.

Lúc nãy là do y mềm lòng nên mới đồng ý lời thỉnh cầu của con đại điêu kia, nhưng khi đem được củ khoai lang bỏng tay trở về rồi thì mới hậu tri hậu giác phát hiện ra bản thân đã chọc phải một phiền toái lớn.

Tuy trước kia y từng kia nói dùng nhiệt độ ổn định là có thể ấp được trứng, nhưng y căn bản không biết phải ấm lên bao nhiêu độ thì mới ấp được a, hơn nữa giờ cũng đâu có cách nào cho phép y dùng nhiệt độ nhân tạo để ấp trứng đâu.

Chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào chính mình thôi sao?

Chu Mộ Phỉ bi đát lấy hai tay che mặt lại, bản thân mình dầu gì cũng là đàn ông, có biến thành điêu thì cũng là một con điêu đực, sao lại bị lưu lạc tới mức phải đi ấp trứng như thế này.