Xuyên Việt Thú Nhân Chi Thành

Chương 34




“Ngươi không sao chứ?” Claude nhìn Trình Trì nằm dưới thân, vừa quan tâm vừa muốn đứng dậy, khi ánh mắt chạm đến đôi môi mọng căng của Trình Trì bỗng nhiên cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, dần dần Claude như mê muội mà cúi đầu chạm tới.

Mà Trình Trì, cũng vô thức nhắm hai mắt lại.

Claude như lần đầu tiên nhìn thấy con mồi khi còn bé, đầu tiên là cẩn thận chạm vào vài cái, sau đó lại cúi xuống, nhẹ nhàng liếm liếm đôi môi mềm mại ấy, Claude cảm thấy hình như có một vị ngọt lan tràn trong miệng.

Nhìn Trình Trì dưới thân hai mắt nhắm lại nhưng đôi mi run rẩy, dáng vẻ mỏng manh khiến Claude thấy trong ngực có gì đó đang sôi trào, hắn lại lần nữa cúi đầu dẫn dắt Trình Trì hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt vói vào trong miệng Trình Trì mà nhấm nháp miêu tả hình dạng khoang miệng.

Trình Trì từ từ nhắm hai mắt, cảm nhận được bản thân bị khí tức của Claude bao phủ, hơi thở ấm áp phả lên mặt khiến cho trong lòng run rẩy từng cơn, rốt cuộc đôi môi mang theo chút ấm áp ấy đã tiếp xúc với chính mình, Trình Trì cũng không biết mình tại sao lại khẽ hé miệng, cũng không biết vì sao đầu lưỡi lại cùng Claude dây dưa với nhau, Trình Trì chỉ cảm thấy, tim mình đập rất nhanh, không khí trong ***g ngực cũng giống như bị hút cạn, phải thả lỏng để hít vào một luồng khí mới.

Claude thưởng thức nước bọt mang theo hương hoa quả trong vòm miệng của Trình Trì, quấn lấy đầu lưỡi Trình Trì mà chơi đùa, Trình Trì vô thức phát ra một tiếng rên ngọt lịm khiến trong lòng Claude như có một con mãnh thú muốn phá tung mà ra, hắn đem mục tiêu từ khoang miệng Trình Trì chuyển sang cái cổ thanh mảnh trắng nõn, tinh tế tỉ mỉ mà hôn tới, khi sắp chạm đến ngực, một tiếng “chi chi” phá vỡ bầu không khí kiều diễm.

Bởi vì Claude vẫn còn mang theo tính xâm lược từ bên môi rời khỏi, lần thứ hai hô hấp làn không khí mới, Trình Trì quay đầu lại nhìn về phía phát ra thanh âm, vô thức đẩy Claude sang một bên.

Claude quay đầu có chút bất mãn nhìn về nơi phát ra tiếng kêu phá hỏng chuyện lớn của mình, phát hiện chính là Bánh Trôi không biết vừa từ nơi nào chui ra, nó đang nghiêng đầu vẻ mặt hiếu kỳ nhìn hai người đang tương giao cùng một chỗ.

Chạm phải đường nhìn mang theo sát khí từ Claude, Bánh Trôi vô thức rùng mình một cái. Không biết mình đã làm gì khiến cho người này không thoải mái, Bánh Trôi một đường chạy chậm đến trước mặt cả hai, lấy ra trái cây đã hái giấu trong túi đưa cho Trình Trì, chi chi kêu hai tiếng.

Bị ‘bắt quả tang’, gương mặt Trình Trì so với trái cây trong tay Bánh Trôi còn đỏ hơn, đứng dậy sửa sang quần áp tóc tai, bỏ lại một câu, “Đi thôi.” Rồi không quay đầu lại mà đi về hướng cửa rừng.

Claude cũng sửa sang một chút rồi lập tức chạy theo, lúc đứng dậy còn không quên ném cho Bánh Trôi một cái lườm sắc lẻm, trong mắt có thể thấy rõ ràng là không thoải mái.

Bánh Trôi đứng tại chỗ ôm trái cây nhìn hai người bỏ rơi nó, chi chi kêu ầm lên, tỏ ý mình rất ủy khuất và vô tội.

Trên đường trở về, hai người lâm vào một bầu không khí xấu hổ vô vùng, Claude vài lần định mở miệng nói đều bị Trình Trì cắt ngang, phát triển tiếp đó, hai người đơn giản một đường trầm mặc đi vè trấn Topaz, chỉ có Bánh Trôi một mình cười ngây ngô cười ngốc nghếch ghé vào trên người Trình Trì ăn trái cây.

.

Lúc sắp tới cửa nhà Trình Trì, một giọng nói cắt đứt hành động há mồm muốn nói của Claude, “Này, A Trì, ngươi đã trở về.”

Trình Trì nhìn sang hướng thanh âm phát ra, thì ra là Ryan cười toe toét đang đứng trước nhà mình.

Trình Trì cũng cười vẫy tay, “Ừ, sao ngươi lại tới đây, có việc à?”

Ryan đi tới trước mặt Trình Trì, nhìn thấy Claude bên cạnh, sắc mặt hơi đơ một chút sau đó lại khôi phục như thường, “Không có gì, vừa đi ngang qua đây nên muốn tìm ngươi tâm sự chút, ai biết ngươi không có nhà, thì ra là cùng Claude đi ra ngoài a.”

Nghe câu nói cuối cùng của Ryan, sắc mặt Trình Trì có chút mất tự nhiên, trong đầu không thể khống chế nghĩ tới một khắc ngàn vàng tại rừng rậm vừa nãy, mặt hơi đỏ lên, cười gượng nói, “Ưm, ừ, đúng vậy, ta nhờ Claude dẫn vào rừng hái trái cây.” Nói, từ trong mớ trái cây Claude đang cầm đưa một chùm cho Ryan, “Nếm thử xem, rất ngọt!”

Ryan cười cười giơ tay tiếp nhận, vừa muốn nói gì, Claude đã mở miệng trước, “Ta đem trái cây vào nhà cho ngươi.”

Trình Trì nghe được thanh âm trầm ấm của Claude, mặt càng đỏ hơn, không thể chống lại đường nhìn từ cặp mắt sâu thẳm kia, vươn tay đưa qua cái chìa khóa cho hắn, “Để trong bếp đi, lát nữa còn rửa lại.”

Claude ừ một tiếng, dùng ánh mắt bắt chuyện với Ryan sau đó vung tay xách lấy Bánh Trôi đang giả chết trên vai Trình Trì, xoay người vào nhà.

Ryan ở một bên thấy giữa Trình Trì và Claude không thể miêu tả nhưng cảm thụ được quen thuộc và ăn ý, cảm thấy trái cây nguyên bản thơm ngon bây giờ lại lan tràn một loại mùi vị chua chát trong miệng.

Nhìn theo Claude vào cửa, Trình Trì quay đầu lại nhìn về phía Ryan, “Hôm nay không làm việc sao?”

Ryan cầm chùm trái cây trong tay, không ăn tiếp mà cười cười đáp, “Có chứ, vừa có chút nhàn rỗi, cho nên lúc đi ngang qua muốn tìm ngươi tâm sự, bây giờ phải lập tức về giúp papa làm việc.”

Trình Trì nghe vậy gật đầu, cười vỗ vai Ryan, nói, “Ta không biết ngươi sẽ tới, lần sau đi, lần sau tới nhà ta ngồi uống tách trà chúng ta lại tâm sự.”

Thấy Trình Trì vô tư cười, Ryan cảm thấy có chút không nhếch nổi khóe môi, hắn cúi đầu nhìn trái cây trong lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu nói, “Vậy ta đi trước, lần sau ta tới tìm ngươi nói chuyện phiếm.”

Trình Trì gật đầu, “Ừ, vậy đi đường cẩn thận.”

Ryan cười cười, xoay người đi về hướng nhà mình.

Trình Trì nhìn Ryan đi tới góc đường mới xoay người vào nhà.

Đẩy cửa đi tới phòng khách phát hiện trái cây đã được rửa sạch bày trên bàn gỗ, Trình Trì sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Claude đang lau tay từ trong bếp đi ra, hỏi, “Sao ngươi lại rửa trái cây này làm chi?”

Claude đi tới trước mặt Trình Trì chỉ vào những trái cây đó, nói, “Dù sao cũng sẽ bày ở đó nên tiện tay rửa sạch luôn, cũng không mất công gì.”

“Nga.” Trình Trì gật đầu, sau đó lại không biết nên nói cái gì, hiện tại chỉ có hắn đơn độc cùng Claude ở chung một nơi, cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Thấy Trình Trì cả người không được tự nhiên khóe miệng Claude cong lên một cái, “Ta về trước.”

Nghe câu đó Trình Trì như được đại xá, vội gật đầu, “Ta tiễn ngươi.”

Hai người chậm rãi đi tới trước cửa phòng khách, Claude kéo cửa ra, quay đầu nói với Trình Trì, “Tạm biệt.”

Trình Trì ước gì Claude nhanh nhanh rời đi, “Tạm biệt, đi đường cẩn thận.”

Claude gật đầu, bỗng nhiên thân thể nghiêng về phía trước, chạm khẽ bên khóe môi Trình Trì một chút sau đó bước nhanh rời khỏi nhà của Trình Trì.

Trình Trì ngốc lăng tại chỗ, qua một hồi lâu mới khôi phục được tinh thần, trong lòng phủ định một loạt ca ngợi của Al và Rupert dành cho Claude, cái gì trầm mặc ít lời a, cái gì trầm ổn đáng tin cậy a, rõ ràng là cợt nhả! Rõ ràng là phúc hắc!

Ryan vẫn đứng ở góc đường nhìn thấy cảnh Claude cúi người hôn Trình Trì, hai tay nắm chặt thành đấm, mơ hồ có gân xanh nổi lên.

Đợi cho Claude đi đến gần, Ryan sải bước chặn lại, nhìn thẳng vào Claude, “Chúng ta nói chuyện.”

Không ngờ Ryan còn chưa chịu rời đi, Claude nghe Ryan nói thì biểu tình cũng không quá kinh ngạc hay mơ hồ, chỉ bình tĩnh gật đầu, “Được.”

“Ngươi đang theo đuổi A Trì sao?” Ryan nhìn về phía Claude, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Đúng.” Claude rất thống khoái mà thừa nhận.

“Không, ngươi không thể theo đuổi A Trì.” Ngữ điệu của Ryan đã bắt đầu có chút kích động.

Claude nghe Ryan gọi Trình Trì vô cùng thân thiết như vậy, nhịn không được hơi nhíu mày, “Chuyện của ta không cần ngươi cho phép.”

“Chuyện khác ta mặc kệ, nhưng ngươi không thể chạy theo A Trì.” Ryan cất cao giọng nói, “Ngươi căn bản không xứng với hắn!”

“Xứng hay không không phải do ngươi quyết định.” Claude bình tĩnh nhìn về Ryan vẻ mặt kích động, “Ta nghĩ ta xứng, vậy thì sẽ xứng, A Trì nghĩ ta xứng đôi, vậy thì xứng đôi.”

“Ngươi tưởng ta không biết tính toán của ngươi sao? Ngươi chỉ bất quá đem A Trì làm thế thân của Lance mà thôi!” Ryan quơ nắm tay, thanh âm càng lúc càng lớn, “Ngươi chỉ bất quá là tìm kiếm cái bóng của Lance từ A Trì, ngươi có tư cách gì theo đuổi A Trì? Năm đó Lance tại nhiều giống đực như vậy mà lại chọn ngươi, vậy còn ngươi? Ngươi có hảo hảo chiếu cố hắn sao? Ngươi để hắn đi mất, đến nay sống chết chẳng rõ! Thế nào, bây giờ lại muốn đi thương tổn A Trì sao? Để A Trì thay vào vị trí còn trống của Lance sao? Ngươi không xứng! Ngươi dám nói ngươi không đem A Trì làm thế thân của Lance sao? Ngươi dám nói ngươi không yêu Lance sao? Cảm tình của ngươi đối với Lance, mọi người trong trấn đều thấy, cảm tình sâu đậm như vậy nói tan biến là tan biến sao?”

Claude nhìn Ryan, ánh mắt lạnh như băng, “Cảm tình của ta không cần ngươi đánh giá, ta yêu ai không yêu ai, là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi. Ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta? Ngươi không có tư cách hỏi ta, vẫn là câu nói kia, xứng hay không, không phải do ngươi định đoạt, là ta định đoạt, là A Trì định đoạt. Về phần thế thân, rốt cuộc là ta đem A Trì làm thế thân hay là chính ngươi đây, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ, có một số việc ta không nói, không có nghĩa là ta không biết, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”

Không biết câu nào của Claude đâm trúng chỗ đau của Ryan, mặt mũi hắn trắng bệch ngơ ngác nhìn Claude hai phút, cái gì cũng không nói thất hồn lạc phách xoay người đi.

Claude nhìn theo bóng lưng có chút ủ rũ của Ryan, nhíu mày, xoay người đi về hướng nhà Trình Trì.

Quẹo qua góc đường, Claude không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy được Trình Trì nét mặt phức tạp đang dựa vào tường.

Thấy Claude đột nhiên quay lại xuất hiện trước mặt mình, ánh mắt Trình Trì có một tia hoảng loạn, lập tức khôi phục bình tĩnh, cười cười nói, “Vừa nãy nhớ tới một chuyện quên nói với ngươi, lúc đuổi theo ra ngoài đã không thấy tăm hơi, sau đó…” Trình Trì chỉ chỉ vào nơi Claude và Ryan nói chuyện, có chút áy náy mà cười, “Ta không cố ý nghe lén đâu.”

Claude đi tới phía trước muốn chạm vào mặt Trình Trì, lại bị Trình Trì né tránh.

‘Vồ hụt’, Claude mấp máy miệng, đứng trước mặt Trình Trì nhẹ giọng nói, “Chúng ta nói chuyện được không? Ta có vài điều muốn nói với ngươi.”

Trình Trì biết Claude muốn nói cái gì, hắn khoát khoát tay, “Được, nhưng không phải bây giờ, ta cần thời gian bình tĩnh ngẫm lại.”

Claude kéo lại Trình Trì đang xoay người định vào nhà, “Không, phải là bây giờ, chờ ta nói ra hết suy nghĩ của mình rồi, ta sẽ cho ngươi đủ thời gian để ngẫm lại.”

Trình Trì quay đầu nhìn vào đôi mắt kiên trì của Claude, hai người giằng co như vậy một hồi, Trình Trì chịu thua trước, “Được rồi, vào nhà đi đã.”

Claude gật đầu, kéo Trình Trì vào nhà, đi phía sau Claude, Trình Trì nhìn bàn tay đang kéo tay mình của hắn, mấp máy miệng, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

.