Y Đạo Quan Đồ

Chương 1036-1: Nam đinh duy nhất (1)




Mấy tiểu tử trẻ tuổi khí phía sau đã gào lên: "Bí thư chi bộ Chu nói lắm với thằng cho này làm gì? Dám phá hỏng phong thuỷ của thôn chúng ta, đánh chết mẹ hắn!"

Trương đại quan nhân có chút bực rồi, con mẹ nó, đám thôn dân này sao không nói đạo lý vậy nhỉ, mày tưởng tao muốn ở đây lắm à? nếu không phải là lũ làm hỏng cầu, bố mày sớm đã đi khỏi đây rồi.

Chu Hữu Lượng nói: "Có nghe hay không, mau đi đi, rời khỏi thôn của chúng tôi!"

Trần Ái Quốc tiến lên nói: "Bí thư chi bộ Chu. Ai mà không có lúc khó khăn, hôm nay thực sự là bởi vì cầu bị gẫy, cho nên người ta mới ở lại chỗ này của chúng ta, có thể giúp người thì giúp đi, không thể để người chết phơi thây ngoài đồng được?"

Chu Hữu Lượng tức giận nói: "Trần Ái Quốc. Anh có ý gì? Có kiểu giúp người như anh à/?Anh bằng vào gì mà mang người chết vào trong thôn của chúng tôi."

Trương Dương nói: "Bí thư chi bộ Chu, chuyện này không liên quan tới hiệu trưởng Trần, chúng tôi chỉ mượn một gian phòng trống để dùng, chờ cầy sửa xong rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay." Trương đại quan nhân cũng không muốn gây sự. Dù sao trong chuyện này bọn họ không chiếm lý.

Đám dân Hộ tống Chu Hữu Lượng tới đã không nhịn được. Một đám hùng hổ muốn đem đuổi Trương Dương đi.

Trương đại quan nhân bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, lại là hơn mười thôn dân từ đường nhỏ từ phía sau vòng đến phòng để thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, phá cửa chui vào.

Kiều Mộng Viện đang đắm chìm trong bị thương, không ngờ đột nhiên có người xâm nhập, cô ta lập tức ý thức được không ổn, vội vàng nhào lên người mẹ.

Tế Thiện hòa thượng nhìn thấy nhiều người như vậy tới, vội vàng dừng tụng kinh, ngăn bọn họ lại, tụng phật hiệu nói: "A di đà Phật, các vị thí chủ xin hãy bình tĩnh."

"Bình tĩnh thế đéo nào được, người chết chính là hòa thượng này mang đến, muốn phá hỏng phong thuỷ của thôn chúng ta, muốn hại chúng ta!"

"Đuổi chúng đi, đuổi chúng đi!"

Tế Thiện hòa thượng tuy rằng thân hình khôi ngô, nhưng căn bản không cản được sự xung kích của nhiều sơn dân như vậy, có người đã lao tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện liều mạng bảo vệ thi thể mẹ, có người nắm tóc cô ta.

Trong lúc ở trong đang hỗn loạn thì Trương đại quan nhân giống như thần binh thiên tướng giết tới, hắn vừa ra tay. Mấy sơn dân vừa xâm nhập lập tức bị ném ra ngoài như gà con, hắn xác định Kiều Mộng Viện không sao thì xoay người đi ra cửa, thuận tay đóng cửa lại, nhìn lên phía trước, đã bị hơn trăm thôn dân của thôn Tiểu Thạch Oa vây quanh tầng tầng. Trên mặt những dân này tràn ngập vẻ oán giận.

Trương Dương nói: "Các anh muốn động tới người ở bên trong, nhất định phải bước qua xác tôi, có gan thì lên đây!" Trương đại quan nhân cũng giận thật rồi, giọng nói của hắn chấn cho đám thôn dân tai kêu ong ong, tình cảnh Trương Dương vừa rồi ra tay ném người bên trong ra những người này cũng đều nhìn thấy, đối với hắn cũng có chút kiêng kị.

Nhưng phía thôn Tiểu Thạch Oa dù sao cũng người đông thế mạnh, bí thư chi bộ thôn Chu Hữu Lượng căm tức nhìn Trương Dương, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không phải chưa cho anh cơ hội."

Trương Dương nói: "Chu Hữu Lượng, tôi cam đoan với anh, ngày mai anh phải biến khỏi vị trí bí thư chi bộ thôn."

Nội tâm Chu Hữu Lượng run lên, khí thế của Trương Dương thật sự quá mạnh mẽ, Chu Hữu Lượng bị khí thế của vì hắn chấn nhiếp, không ngờ có chút sợ hãi.

Nhưng trong đám người này dù sao cũng có kẻ không sợ, một gã tiểu tử khỏe mạnh đi đâu lao về phía Trương Dương, trong tay hắn vung xẻng, đập vào Trương đại quan nhân, thằng cha này ra tay cũng đủ độc.

Trương đại quan nhân vươn tay phải ra, tóm lấy xẻng, hơi dùng sức, không ngờ cả người tên tiểu tử đó rời khỏi mất đất, sau đó dùng sức ném đi, ném tên tiểu tử đó cả người cả xẻng bay vào trong đám người, Trương Dương không muốn đả thương người, cho nên thủ hạ lưu tình.

Ánh mắt của Trương Dương chiếu lên cối đá ở trước cửa, hắn chỉ chỉ vào cối đá đó, sau đó chậm rãi đi xuống, nhấc chân phải lên, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đá vào cối đá, cối đá giống như bị trúng bom, rầm một tiếng nát tan, đá dăm bay khắp nơi.

Một cước này của Trương Dương thật sự quá mức làm cho người ta sợ hãi, đám dân vốn muốn dũng cảm xông lên không ai còn dám tiến lên nữa.

Trần Ái Quốc mặt mũi bầm dập từ trong đám người chen ra, y khuyên: "Thôi, dù sao cũng là người một nhà? Vì sao..."

Chu Hữu Lượng chỉ vào mũi Trần Ái Quốc, tức giận nói: "Anh không phải người của thôn Tiểu Thạch Oa chúng tôi, anh có tư cách gì nói câu này, trừ người của thôn Tiểu Thạch Oa chúng tôi ra, không ai có thể tùy tiện dung nạp người chết không hề có quan hệ ở đây."

Trương đại quan nhân đứng đó, nhìn Chu Hữu Lượng nói: "Là chính anh nói đấy nhé!"

"Thì sao? Một người bên ngoài như anh có tư cách gì ở lại đây?"

Trương Dương nói: "Cha tôi là người ở đây, tuy rằng đã chết nhiều năm, nhưng chính là người của thôn Tiểu Thạch Oa."

"Hắn là ai?"

"Trương Giải Phóng!"

Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên lớn tiếng nói ra tên của cha ruột mình như vậy, tuy rằng hắn không biết người cha đã mất này rốt cuộc là người như thế nào, nhưng có một sự thật, đó chính là cha hắn là thôn dân của thôn Tiểu Thạch Oa xã Lô Gia Lương huyện Tây Sơn thành phố Kinh Sơn, nguyên quán của y là ở đây, Trương đại quan nhân không nói dối, nếu không phải tình thế hôm nay đặc thù, hắn sẽ không chủ động thừa nhận chuyện này.

Một câu của Trương đại quan nhân khiến tất cả mọi người ở hiện trường ngây ra, Chu Hữu Lượng nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, trong hơn một trăm sơn dân ở đây có rất nhiều người biết Trương Giải Phóng, có người đã bắt đầu khe khẽ nói chuyện với nhau, mặt mày của Trương Dương này quả thực có vài phần giống Trương Giải Phóng.

Đám người tách ra một dường ở giữa, một lão nhân râu bạc từ giữa đi ra, ông ta tên là Trương Sĩ Hồng, Trương gia là nhà giàu ở thôn Tiểu Thạch Oa, Trương Sĩ Hồng lại là người đức cao vọng trọng trong gia tộc, tương đương với tộc trưởng, ông ta có một thân phận khác là tam thúc của Trương Giải Phóng, trong nhánh của ông ta có bốn huynh đệ, hiện tại chỉ còn một mình ông ta là còn sống, Trương Sĩ Hồng nhìn Trương Dương, miệng giật giật, nói khẽ: "Cậu tên gì?"

" Trương Dương!"

Trương Sĩ Hồng lại nói: "Mẹ cậu tên gì?"

Trương Dương nói: "Từ Lập Hoa.”

Trương Sĩ Hồng nghe thấy Trương Dương nói ra tên của Từ Lập Hoa, trong lòng đã xác định người thanh niên trước mắt đúng là con trai thân sinh của Trương Giải Phóng, Trương Sĩ Hồng lắc đầu, cảm khái nói: "Nhiều năm như vậy rồi, chúng tôi vẫn luôn tìm cậu, nhưng lại mất liên lạc với mẹ cậu, không ngờ không ngờ, con trai của Giải Phóng đã lớn như vậy rồi!"

Trương Dương nói: "Ngài là..."

Trương Sĩ Hồng nói: "Cha cậu là cháu ruột của tôi, nó tự nhỏ đã lớn lên bên cạnh tôi!"

Trương đại quan nhân giờ mới biết người trước mặt không ngờ là ông trẻ của mình, Trương Dương: "Ông trẻ, ông là ông trẻ của cháu!"

Trương Sĩ Hồng bị hai tiếng ông trẻ của hắn khiến cho lòng hoa nở rộ, ông ta tóm lấy tay Trương Dương, nhìn khuôn mặt Trương Dương mà nhất thời cảm xúc ngàn vạn. Không ngờ lệ già chứa chan: "Giải Phóng à Giải Phóng, Trương gia chúng ta có hậu đại rồi!"

Trương đại quan nhân nghe được mà có chút hồ đồ. Sao lại nói là Trương gia có hậu đại rồi? Hắn không biết. Trương gia đến thời của Trương Giải Phóng thì nam đinh hưng thịnh, bốn anh em Trương Sĩ Hồng tổng cộng sinh mười lăm cái người con trai, nhưng nói ra cũng lạ, đại khái vận khí sinh con trai của Trương gia đời này đã hết rồi. Đến đời của Trương Giải Phóng thì mười lăm anh em tất cả đều đẻ con gái. Không tính Trương Dương thì tổng cộng sinh bốn mươi đứa con, ha đứa con trai trong đó thì đều chết non. Đứa thứ ba nuôi tới năm tuổi ra sông tắm thì bị chết đuôi. Còn sống toàn là con gái, ai cũng biết Trương Giải Phóng còn có một đứa con trai, nhưng Trương Giải Phóng vừa chết, Từ Lập Hoa dẫn Trương Dương đi, cắt liên hệ với quê nhà, ai cũng không biết nam đinh duy nhất của Trương gia ở đâu, thậm chí không biết đứa bé này có còn sống hay không. Ở thôn Tiểu Thạch Oa, Trương gia trước đây luôn rất cường thế. Nhưng vì đời này đẻ ra một quân đoàn vịt trời, địa vị của Trương gia trong thôn cũng giảm đi, vị trí trọng yếu như bí thư chi bộ thôn cũng bị người của Chu gia nắm giữ.

Bí thư chi bộ thôn Chu Hữu Lượng căn bản không ngờ Trương Dương là con trai của Trương Giải Phóng, nói như thế thằng ôn này thực sự có thể được coi là người của thôn Tiểu Thạch Oa, hắn ho khan một tiếng, cũng đi tới, lúc này Chu Hữu Lượng lại thay đổi vẻ mặt: "Tôi nói này cháu trai, thì ra cậu là con của Giải Phóng, trước đây tôi và cha của cậu cũng là bạn tốt, nhưng mà, cậu tuy rằng là người của thôn ta, cũng không thể cõng người chết đến đây được. Cậu có thể để thi thể ở bên ngoài không, các cậu thì có thể ở trong thôn..."

Trương Dương khinh thường nói: "Vừa rồi anh đã nói gì? Tôi nếu đã là người của thôn Tiểu Thạch Oa, tôi ít nhiều cũng có thể làm chủ, không phải chỉ là mượn phòng thôi ư? Có câu là mượn chết không mượn sống,chúng ta làm chút chuyện tốt tích đức không được à?"

Chu Hữu Lượng nói: "Cậu có ý gì?" Hắn nói với Trương Sĩ Hồng: "Lão gia tử, chuyện này ông xem thế nào mà làm!"

Trương Sĩ Hồng kéo Trương Dương sang một bên Trương Dương, việc hôm nay cậu không đúng rồi, cậu đưa người chết vào thôn, cậu thấy..."