Y Đạo Quan Đồ

Chương 1057-1: Phong vân sau màn (1)




Trương đại quan nhân là người thông minh, hắn cười nói: "Chỉ thiếu mỗi ký tên thôi đúng không? Vậy chờ Hà tiên sinh được thả ra rồi làm tiếp."

Tra Tấn Bắc nói: "Hiện tại người sở hữu mỏ vàng là Hà Vũ Mông, Hà tiên sinh ký tên cũng không được."

Trương Dương nói: "Vậy anh nên đi tìm Hà Vũ Mông!"

Tra Tấn Bắc cười nói: "Tôi nghe nói, anh hôm trước có tới chỗ của Hà Trường An."

Trương Dương nói: "Không sai, Hà tiên sinh mời tôi tới nói chuyện phiếm, tôi có tới nhưng hắn không có nhà."

Tra Tấn Bắc nói: "Trương Dương, mọi người đều là bằng hữu, thật ra tôi cũng rất muốn giúp Hà tiên sinh."

Trương Dương cười nói: "Giúp hắn thế nào? Với tình huống trước mặt, chỉ sợ chúng ta đều là hữu tâm vô lực."

Tra Tấn Bắc nói: "Cái đó cũng chưa chắc, có câu việc là ở người."

Trương Dương nói: "Việc là ở người ư? Cái đó cũng phải xem là chuyện gì đã, hiện tại chúng ta ngay cả Hà Trường An bị nhốt ở đâu cũng không biết thì giúp hắn thế nào?"

Tra Tấn Bắc nói: "Chuyện này là do Lý Đông Sơn dựng lên, cho dù chúng ta không tìm thấy Hà Trường An, nhưng tìm nơi hạ lạc của Lý Đông Sơn thì không khó."

Trương Dương phát hiện Tra Tấn Bắc này thật sự là không đơn giản, dù sao cũng xuất thân thương nhân, hắn rất giỏi phát hiện người khác nghĩ gì, Trương Dương hiện tại bắt đầu minh bạch, cuộc nói chuyện của Tra Tấn Bắc với mình ở Tuệ Nguyên thật ra đều là để làm đệm cho cuộc nói chuyện hiện tại, đối với Hà Trường An, y trước giờ không hề có cảm giác đồng tình. Ở trong lòng y, cái được đặt ở vị trí đầu tiên luôn luôn là lợi ích.

Tra Tấn Bắc đã ám chỉ rất rõ ràng, thông qua những lời vừa rồi y nói với Trương Dương, bản thân y biết Lý Đông Sơn đang ở đâu.

Trương Dương nói: "Cho dù tìm được hắn thì có ích gì?"

Tra Tấn Bắc nói: "Nếu chuyện di dời là hành vi cá nhân của Lý Đông Sơn, như vậy nguy cơ của Hà Trường An có thể được giải quyết dễ dàng."

Đổi thành trước đây, Trương Dương có lẽ sẽ động lòng, nhưng sau khi nói chuyện với Cố Doãn Tri, hắn đã minh bạch, mấu chốt Hà Trường An bị điều tra không ở việc di dời, có thể nói Lý Đông Sơn chỉ là một cái cớ. Hà Trường An không phải là bị liên lụy, mà là người trốn ở sau màn từ lâu đã chĩa họng súng vào y. Trương Dương nói: "Tôi vẫn không hiểu chuyện này có liên quan gì tới tôi."

Tra Tấn Bắc nói: "Hà Vũ Mông nếu thực sự là con gái riêng của Hà Trường An, chắc hẳn cô ta sẽ trả một cái giá lớn để đổi lấy sự bình an của cha mình."

Trương Dương nói: "Anh hoài nghi tôi đã giấu Hà Vũ Mông đi."

Tra Tấn Bắc mỉm cười nói: "Trong thiên hạ không có bức tường nào là không lọt gió, Trương Dương, có muốn giúp Hà Trường An hay không thì tất cả ở một ý niệm của anh."

Trương Dương nói: "Tra tổng, tôi muốn anh phải hiểu rõ một chuyện, thứ nhất, tôi không quen Hà Vũ Mông, thứ hai, chuyện của Hà Trường An tôi không hỏi tới được, tôi cũng không muốn hỏi, thứ ba, tôi là một cán bộ quốc gia, giao dịch giữa thương nhân các anh tôi không có hứng thú tham dự." Trương Dương nói xong liền đứng dậy, nói với Tra Tấn Bắc: "Tôi còn có việc phải đi trước, đúng rồi, thuận tiện nói với anh một chuyện, chúng ta không phải là bạn vong niên gì cả, về sau chỉ sợ ngay cả làm bằng hữu bình thường cũng không được, tạm biệt, Tra tổng!" Kiểu phát âm của thằng ôn này khẳng định có vấn đề, nói Tra tổng mà sao nghe na ná như tạp chủng!"

Nhìn cửa phòng đóng lại phía sau Trương Dương, sắc mặt của Tra Tấn Bắc lập tức sầm xuống, trong ánh mắt của y tràn ngập vẻ phẫn nộ.

Vu Đông Xuyên gõ cửa rồi từ bên ngoài bước vào, dè dặt nói: "Hắn nói thế nào?"

Tra Tấn Bắc tức giận nói: "Còn có thể nói thế nào nữa? Anh luôn miệng nói Hà Trường An tín nhiệm anh, Hà Vũ Mông tin anh, nhìn những chuyện anh làm đi, ngay cả một nữ nhân cũng không trông được!"

Vu Đông Xuyên nói: "Hắn từng tới ố 26 đường Tiêu Tương, hắn căn bản chính là quen Hà Vũ Mông, tôi thấy sự mất tích của Hà Vũ Mông khẳng định có liên quan tới hắn."

Tra Tấn Bắc nói: "Anh có chứng cớ không? Nói không chừng là cô ta tự đi, nói không chừng là anh đã bại lộ khiến cô ta hoài nghi!"

Vu Đông Xuyên nói: "Tôi rất cẩn thận, cô ta chắc sẽ không hoài nghi tôi..."

Tra Tấn Bắc cười lạnh một tiếng, nói: "Cẩn thận ư? Hà Trường An chưa bao giờ thực sự tín nhiệm anh cả!"

Trương Dương lần này tới Đông Giang còn có một việc quan trọng, hắn mang mẫu máu của Kiều Mộng Viện và Tiêu Quốc Thành đi xét nghiệm, Tiêu Quốc Thành đã chủ động cung cấp mẫu máu cho Trương Dương, còn Kiều Mộng Viện, Trương Dương để tránh cô ta nghi ngờ, chỉ nói là trước khi vào công tác phải đi kiểm tra sức khoẻ, Trương Dương giao việc giám định thân nhân cho Lương Thành Long đi làm, thằng cha này thần thông quảng đại, sở trưởng sở nghiên cứu di truyền bệnh viện Bình Hải Hồng Tông Cường là lão bằng hữu của gã, hiện giờ đã có kết quả kiểm tra, Trương Dương tới sở nghiên cứu di truyền, Lương Thành Long đã chờ hắn ở đó.

Hồng Tông Cường dẫn bọn họ tới trước máy tính, chỉ vào hai mẫu máu trên màn hình: "Thông qua kiểm tra hai mẫu máu, tôi đã đưa ra kết luận, giữa hai người cung cấp máu không hề có quan hệ huyết thống."

Trương đại quan nhân khá ngạc nhiên với kết quả này, hắn vốn cho rằng Kiều Mộng Viện tám chín phần mười là con gái của Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ, nhưng không ngờ kết quả lại nằm ngoài ý liệu của hắn.

Hồng Tông Cường nhìn ra vẻ mặt ngạc nhiên của hắn, lại cường điệu: "Chỉ cần mẫu máu mà anh cung cấp không có vấn đề gì thì kết quả kiểm tra là chính xác." Hồng Tông Cường khá tự tin với trình độ nghiệp vụ của mình.

Lương Thành Long nói: "Giáo thụ Hồng là bậc đàn anh trong phương diện di truyền học trong nước, giám định thân nhân đối với anh ta mà nói thì như là ăn cơm thôi, để anh ta kiểm tra thứ này thì căn bản là giết gà dùng dao mổ trâu."

Hồng Tông Cường cười nói: "Lương tổng, anh cũng đừng tâng bốc tôi, bạn bè giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà."

Trong lòng Trương Dương lúc này rất gập gềnh, Tiêu Quốc Thành và Kiều Mộng Viện không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, nói cách khác, Tiêu Quốc Thành và Mạnh Truyền Mĩ rất có thể là trong sạch, nếu Kiều Mộng Viện không phải là con gái thân sinh của Kiều Chấn Lương, cũng không phải là con gái thân sinh của Tiêu Quốc Thành, như vậy cha ruột của cô ta rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ Mạnh Truyền Mĩ trừ Tiêu Quốc Thành còn có một tình nhân không ai biết khác ư? Chuyện này tuyệt đối không tuyệt đối không thể để Kiều Mộng Viện biết, bằng không cô ta không biết sẽ bị kích thích như thế nào nữa.

Lương Thành Long nhìn thấy vẻ ngơ ngác xuất thần của Trương Dương thì không nhịn được đẩy hắn một cái: "Có phải là ra ngoài gây phiền phức, có phải người muốn nhận anh làm cha không?" Sức liên tưởng của Thằng cha này thực sự là phong phú.

Trương Dương cười nói: "Anh đừng nói hưu nói vượn, tưởng tôi là loại không biết kiểm chế như anh à?"

"Sao lại nói vậy? Ai không biết kiểm chế? Tôi có chỗ nào không kiềm chế?"

Hồng Tông Cường còn phải làm việc, hai người cũng không tiện ở lâu tại đơn vị của người ta, cùng nhau cáo từ rời đi, tới xe BMW của Lương Thành Long ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc rồi châm, Trương Dương hạ cửa kính xe xuống, đồng thời vào lúc hít thở thì chú ý quan sát xem chung quanh có người theo dõi hay không, đây là kết quả của huấn luyện đặc công khi còn ở Quốc An.

Lương Thành Long nói: "Buổi sáng hôm nay viện kiểm sát gọi tôi tới nói chuyện."

Trương Dương ngây ra một thoáng: "Có chuyện gì vậy?"

Lương Thành Long nói: "Còn không phải vì chuyện của Hà Trường An ư, tôi không phải cùng hắn hợp tác làm công trình ư? Hiện tại hắn gặp phiền toái, cơ quan kiểm sát lôi tất cả người trước đây từng hợp tác với hắn đến hỏi, cũng may mà tôi đã tách khỏi hắn, trong tài khoản không có bất kỳ vấn đề gì, sau khi bọn họ hỏi xong thì cho tôi về."

Trương Dương nói: "Không sao là tốt rồi."

Lương Thành Long thở dài: "Làm ăn thật sự là như đi trên băng mỏng, tôi hiện tại có chút hối hận rồi, lúc trước vì sao cứ muốn lựa chọn kinh thương, nếu tiến vào sĩ đồ, thì chắc không phải khổ thế này."

Trương Dương cười nói: "Anh chính là hiện tại có tiền rồi mới nói như vậy, làm quan không gặp mạo hiểm ư? Chỉ sợ so với kinh thương của các anh thì còn mạo hiểm hơn nhiều đấy."

Lương Thành Long là bột phát thôi, cho tới nay Hà Trường An luôn là mục tiêu phấn đấu của, gã đã vô số lần ảo tưởng, có một ngày mình thông qua cố gắng sẽ có thể trở thành cự cổ trong thương giới như Hà Trường An, thấy Hà Trường An gặp rủi ro, Lương Thành Long đột nhiên mất đi mục tiêu, hắn khá là mơ hồ đối với tương lai của mình.

Hai người rời khỏi viện y học không lâu thì Trương Dương phát hiện có một chiếc xe vương miện màu đen theo đuôi bọn họ.

Lương Thành Long không được trải qua huấn luyện ở phương diện này, căn bản không phát hiện được tình huống dị thường.

Trương Dương nói: "Có nhìn thấy chiếc xe vương miện phía sau không?"

Lương Thành Long từ kính chiếu hậu thấy được chiếc xe mà hắn nói, Có chút kinh ngạc bảo: "Sao vậy?"

Trương Dương nói: "Nghe nói tính năng của xe BMW của anh không tồi, độ khống chế cũng mạnh hơn đời trước phải không?"

Lương Thành Long lập tức minh bạch ý tứ của hắn, cười nói: "Xe vương miện khi ở sau xe tôi thì chỉ có nước hít khói." Nói xong, thằng cha này giậm ga, xe BMW tăng tốc tiến vào dòng xe ở phía trước, trong nháy mắt đã vượt qua mấy chiếc xe chở hàng. Chiếc xe vương miện ở phái sau rõ ràng cũng tăng tốc, điều này ngay cả người thường như Lương Thành Long cũng nhìn ra: "Mẹ kiếp, theo dõi chúng ta. Chẳng lẽ là cơ quan kiểm sát?" Lương Thành Long cho rằng đối phương là nhắm vào mình mà đến.