Y Đạo Quan Đồ

Chương 1085-1: Huyết sắc (1)




Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi anh đào, rốt cục vẫn không đem chuyện vừa rồi nói cho Trương Dương, cô ấy lý giải tính tình của Trương Dương, nếu có người dám khi dễ người của Cố gia, Trương Dương tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ, ngày hôm nay dù sao cũng là thọ yến của Tiết lão, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Không có việc gì, có thể là quá mệt mỏi."

Nghe được Cố Dưỡng Dưỡng nói mệt, Trương đại quan nhân trong lòng không khỏi một trận áy náy, quả thật nếu như không phải hắn đứng ra, Cố Dưỡng Dưỡng cũng sẽ không khổ sai nấu nướng phật khiêu tường. Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Còn nói cho em hỗ trợ, lúc cần anh hỗ trợ, anh lại đi diễn hầu."

Trương Dương nở nụ cười.

Cố Dưỡng Dưỡng cũng cười: "Bất quá, tiết mục nhào lộn của anh thật sự là không tồi."

Trương Dương nói: "Chuyện nhỏ!"

Một bên Viên Tân Dân nói: "Trương ca, anh thì phong cảnh rồi, tôi chỉ có phần bị dẫm."

Nói ra chuyện hắn bị dẫm vài người đều nở nụ cười, Từ Kiến Cơ nói: " Cái thân của cậu cũng quá yếu, Vĩ Đồng một cước đã dẫm cậu nằm xuống."

Viên Tân Dân nói: "Anh à, tôi đó là biểu diễn, với thân thể của tôi, phong sương mưa tuyết trên cao nguyên tôi đều trải qua, một cước của Vĩ Đồng tôi còn không chịu nổi? Cũng quá coi thường tôi rồi!"

Từ Kiến Cơ đi kính rượu Trương Dương, nhưng lúc này thấy lại có khách đến, Trương Dương thấy rõ ràng, là Tần Hồng Giang và con trai Tần Chấn Đường, Trương đại quan nhân cúi đầu, mâu thuẫn của hắn và Tần gia tồn tại đã lâu, kết thù kết oán tại chuyện của Tần Hoan, lại phát sinh ma sát.

Tiết Thế Luân đứng dậy đón chào, Tần Hồng Giang nắm tay với hắn hàn huyên hai câu, tới trước trước mặt Tiết lão mừng thọ, Tần Hồng Giang nói: "Tiết lão, gần đây chuyện tình rất nhiều, cho nên tôi tới chậm, ngài không lấy làm phiền lòng."

Tiết lão cười nói: "Hà tất khách khí như vậy, quân vụ cậu bận rộn không cần đến đây."

Tần Hồng Giang nói: "Tiết lão có tri ngộ chi tư với tôi, ngài mừng thọ, tôi phải đích thân đến đây." Ông ta đưa lễ vật, Tiết lão vẫn như cũ không có mở ra, giao cho con gái Tiết Anh Hồng cất vào.

Tiết Thế Luân an bài Tần Hồng Giang ngồi cùng bàn Tiết lão, khiến cho Tiết Vĩ Đồng an bài Tần Chấn Đường đi chổ khác ngồi.

Trương đại quan nhân thấy Tiết Vĩ Đồng mang theo Tần Chấn Đường đi tới bàn này, trong lòng thầm than, không phải oan gia không tụ, xem ra lần này lại không thể thoát khỏi Tần gia.

Tần Chấn Đường nhận thức phần lớn người đang ngồi, vị trí Tiết Vĩ Đồng an bài cho hắn của vặn tại đối diện của Trương Dương, Ánh mắt của Tần Chấn Đường gặp Trương Dương, nhất thời phụt ra ra quang mang oán hận.

Trương Dương lơ đểnh, chuyển hướng sang Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh đi kính rượu!" Trương đại quan nhân cũng không phải là là sợ hắn, mà là không muốn cùng thằng nhãi này tính toán, dù sao ngày hôm nay là thọ yến của Tiết lão, ầm ĩ xảy ra chuyện gì, ngược lại có vẻ mình vô lễ.

Cố Dưỡng Dưỡng đứng dậy nói: "Em cùng đi với anh." Cô ấy đương nhiên biết Trương Dương vì sao muốn đi, rõ ràng Trương Dương và Tần gia từng có mâu thuẫn.

Hai người rời đi, Cố Dưỡng Dưỡng đi phòng bếp nhìn, Trương Dương bưng ly rượu đi kính Hạng Thành, tuy rằng trong lòng không muốn thấy thằng nhãi này, nhưng mà người ta dù sao cũng là bí thư thị ủy của mình, trên cấp bậc lễ nghĩa không thể chậm trễ.

Tuy rằng ngày hôm nay rất nhiều nhân vật thực quyền vắng họp thọ yến của Tiết lão, Hạng Thành và Cung Hoàn Sơn tại đây vẫn đang có vẻ không bắt mắt, Hạng Thành cũng may, Cung Hoàn Sơn căn bản không tìm được cảm giác tồn tại, ngoại trừ Hạng Thành ra, ít người chủ động nói chuyện với ông ta.

Trương Dương bưng rượu đi tới trước mặt Hạng Thành, mỉm cười nói: "Hạng bí thư, tôi kính ngài!"

Hạng Thành nói: "Trương Dương à, ngồi đi!" Bên cạnh ông vừa vặn có chổ trống.

Vì vậy Trương Dương ngồi xuống, Hạng Thành và hắn uống một ly, cười nói: "Cậu vừa rồi vừa lên sân khấu thì chúng tôi liền nhận ra cậu, nhào lộn thật sự rất đẹp."

Trương Dương cười nói: "Tôi từ nhỏ đã tập võ, nhào lộn như vậy không làm khó được tôi." Uống hai ly với Hạng Thành xong, hắn tìm tới Cung Hoàn Sơn.

Mặc dù ở Bắc Cảng Cung Hoàn Sơn và Trương Dương tranh đấu gay gắt, nhưng đi tới kinh thành, tự nhiên tạm thời buông xuống mâu thuẫn, Cung Hoàn Sơn cười nói: "Trương Dương, cậu thật sự là đa tài đa nghệ."

Trương Dương cười nói: "Tôi còn tưởng rằng Cung thị trưởng sẽ nói tôi sắc nghệ song toàn chứ!"

Vài người đều nở nụ cười.

Lúc này trên sân khấu kịch lần thứ hai vang lên chiêng trống, tiếp theo là tuồng ‘Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận’ chính thức trình diễn.

Đối với nội dung vở kịch này, khán giả ở đây đều đã quen thuộc, đây chỉ là một trích đoạn ngắn bên trong vở tuồng mà thôi, Mộc Quế Anh đại chiến Tiêu Thiên Tá, vô cùng náo nhiệt, cũng muốn kết thúc trong náo nhiệt vô cùng. Mở đầu là quần hầu bái thọ, tiếp theo là ‘Ma Cô Hiến Thọ, cuối cùng là Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận.

Liễu Đan Thần một thân nhung trang, tư thế oai hùng hiên ngang, vừa ra sân, liền được mọi người chú ý, Liễu Đan Thần có mười năm kinh nghiệm trên sân khấu, cũng không phải chỉ có kỳ danh, mỗi một động tác rất nhỏ của cô ấy đều có thể nhìn ra được nỗ lực và khổ công của cô ấy tại phía sau sân khấu.

Liễu Đan Thần mở miệng cất tiếng hét, hiện trường sấm dậy tiếng vỗ tay, Hạng Thành cũng là một diễn viên nghiệp dư, ở dưới đài lớn tiếng kêu lên, giống như ông ta cũng là người trên sân khấu vậy.

Trương đại quan nhân là một người thường hoàn toàn triệt để, tuy rằng nghĩ Liễu Đan Thần hát êm tai, thế nhưng hắn không biết cụ thể được ở nơi nào. Trong rất nhiều người ở đây đều như Trương Dương, như Viên Tân Dân, như Lương Khang đều là thường dân của kinh kịch, nhưng bọn họ vô cùng hưởng thụ vẫn đối với biểu diễn của Liễu Đan Thần.

Tiết lão là người trong nghề hàng thật giá thật, khi tiết mục Mộc Quế Anh đại phá Thiên Môn Trận bắt đầu, Phó Hiến Lương đã cáo từ rời đi, Tần Hồng Giang đi tới ngồi bên cạnh Tiết lão, cùng Tiết lão nhìn biểu diễn trên sân khấu.

Tiết lão nói: "Cô gái này hát không tồi!"

Tần Hồng Giang nói: "Là một ngôi sao mới nổi, tên thì tôi không nhớ rõ, bất quá tôi thấy qua biểu diễn của cô ấy."

Tiết Thế Luân đưa Phó Hiến Lương trở về, ông ngồi xuống bên cạnh cha, nhìn thoáng qua vị trí của Cố Doãn Tri, phát hiện Cố Doãn Tri cũng không có rời đi, mà là cùng Tiêu Quốc Thành bình luận biểu diễn trên sân khấu.

Ánh mắt của Tiết Thế Luân cũng không có đưa tới đáp lại của Cố Doãn Tri, Tiết Thế Luân ý thức được lời nói mới rồi của mình làm tức giận Cố Doãn Tri, cho nên ông ấy mới lựa chọn không nhìn mình.

Nương theo tiếng nhạc trên sân khấu, đại chiến của Mộc Quế Anh và Tiêu Thiên Tá, làm cho nhiệt tình của khán giả toàn bộ dấy lên, tiếng vỗ tay tiếng hoan hô như thủy triều, càng lúc càng cao hơn.

Hơn mười võ sư sắm vai Liêu binh quay chung quanh Liễu Đan Thần triển khai xa luân chiến, hoa thương luân phiên đâm về hướng Mộc Quế Anh mà Liễu Đan Thần sắm vai, Liễu Đan Thần thi triển thế võ cả người, đem chiêu thức của đối phương nhất nhất hóa giải, hoặc đánh, hoặc đỡ, hoặc đá, hoặc móc, một thân công phu tinh diệu đã khiến cho không ít khán giả hưng phấn, như Viên Tân Dân đã đứng dậy dùng sức vỗ tay.

Mọi người ở đây hoa mắt thần mê, bỗng nhiên nghe được một tiếng vang quái dị, cái âm thanh này tuy rằng không lớn, thế nhưng cũng không giấu diếm được lổ tai của Trương đại quan nhân, hắn nghe ra là tiếng đạn bắn qua súng giảm thanh, nhanh chóng quay đầu đi, đã thấy đầu vai của Tiết Thế Luân, máu tươi từ vai ông ta không ngừng chảy ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ vai trái của ông ta.

Hầu như là cùng một lúc, Tần Hồng Giang cũng có phản ứng, ông ta dùng thân thể bảo vệ Tiết lão, nhưng mục tiêu ngày hôm nay hiển nhiên không phải Tiết lão.

Một gã Liêu binh trên sân khấu bắn xong, giơ thương trong tay lên, nhắm ngay ngực của Tiết Thế Luân ném đi.

Trong tiếng kinh hô, Liễu Đan Thần cũng đánh ra một thương, trường thương của cô ấy ở trên không đánh vào thân cây thương lao về phía Tiết Thế Luân, đầu mâu lệch khỏi quỹ đạo, đâm lên trụ trên đỉnh đầu của Tiết Thế Luân.