Y Đạo Quan Đồ

Chương 1136-2: Quay về yên tĩnh (2)




Trương Dương chỉ chỉ vào bờ cát dưới chân rồi ngồi xuống trước, Kiều Mộng Viện cũng ngồi xuống, ở phía bên phải Trương Dương, Trương Dương vỗ vỗ vào vai phải của mình: "Không ngại không ngại cho cô mượn vai."

Kiều Mộng Viện nói: "Tạm thời không dám phiền."

Trương Dương bật cười ha ha, duỗi thẳng chân ra, Kiều Mộng Viện không giống như hắn mà vẫn ngồi ở đó, co đùi lại, tất nhiên là bọc hai chân trong váy dài.

Nhìn ánh mắt có chút thê lương của Trương Dương dưới ánh trăng, Kiều Mộng Viện nói: "Có phải có chút không vui hay không?"

Trương Dương lắc đầu: "Tôi vì sao phải không vui?"

Ở phía Khu bảo lưu thuế nhập khẩu lại có một vầng pháo hoa bắn lên, nở rộ lóng lánh trong trời đêm.

Kiều Mộng Viện nhìn về phía pháo hoa, nói: "Tối nay nhân vật chính vốn nên là anh."

Trương Dương mỉm cười nói: "Tôi là nhân vật chính mà, giờ này khắc này, chúng ta một là nam nhân vật chính, một là nữ nhân vật chính, tôi rất vui."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi là nói về khu bảo lưu thuế nhập khẩu."

Trương Dương nói: "Không sao cả, cả đời người không ai có thể vĩnh viễn ở trên đỉnh sóng, ai ngươi có lúc đi xuống, cho dù là cha cô cũng không ngoại lệ, huống chi là một nhân vật nhỏ như tôi."

Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra trên đời này có rất nhiều chuyện không phải là tuyệt đối, ví dụ như một việc mà anh cho rằng là rất nhỏ, tôi thì lại coi là chuyện lớn, chuyện mà anh coi là đại sự khó lường thì ở trong mắt tôi lại chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Cho nên chỉ có số ít nam nhân có thể tay trắng làm vạn hộ hầu."

Trương Dương mỉm cười nói: "Cô là nói lòng vu lợi của nam nhân nặng hơn nữ nhân." Kiều Mộng Viện nói: "Nữ vệ duyệt kỷ giả dung, là để chứng minh vẻ đẹp của mình trước tình nhân, nam nhân truy danh trục lợi là để làm gì? điểm căn bản của hắn là để chứng tỏ mình."

Trương Dương nói: "Trên đời này tất cả hành vi đều là bị dục vọng sai khiến." Thằng cha này nhìn thẳng vào mắt Kiều Mộng Viện, di động từ mắt của cô ta tới mỗi cô ta.

Kiều Mộng Viện nhận thấy được ý đồ của hắn, nói khẽ: "Phải nói là hành vi tội ác!"

Trương đại quan nhân bật cười ha ha, hắn không có động tác lấn tới gì nữa mà nằm ngửa xuống, nhìn bầu trời đầy sao: "Những lời trong Kinh Phật chưa chắc đều không có đạo lý."

Kiều Mộng Viện nói: "Có thời gian thì anh có thể xem hai bản kinh Phật."

"Sao? Muốn quy phật môn à?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Loại người như anh không thích hợp vào phật môn, có rảnh thì xem kinh Phật, có thể tu dưỡng tính, có thể khiến anh nhìn thoáng rát nhiều chuyện."

"Lòng tham và sự vu lợi của tôi nhiều lắm à."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi phát hiện anh ở rất nhiều chuyện đều quá mức chấp nhất, ở trong quan trường nên hiểu được hai chữ biến báo."

Trương Dương nói: "Không phải tôi không biết biến báo, mà là vấn đề nguyên tắc, sở trường lớn nhất của con người tôi chính là kiên trì không từ bỏ, điểm này cô chắc hiểu!"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Hiểu, quả thực rất hiểu."

Trương Dương nói: "Còn nhớ tảng đá mà tôi tặng cho ông nội cô không?"

Kiều Mộng Viện gật đầu: "Tôi nghe nói, ông nội nói bên trong tảng đá đó ẩn chứa một viên phỉ thúy vô giá."

Trương Dương nói: "Lão gia tử bảo tôi cầm khối phỉ thúy đó đi gia công thành vật phẩm trang sức, để cho cháu gái bảo bối của ông ấy làm đồ cưới."

Mặt Kiều Mộng Viện hơi nóng lên, cô ta đương nhiên minh bạch dụng ý ông nội làm như vậy, ngón tay đan chặt vào nhau: "Tôi cả đời này sẽ ở vậy."

"Trừ tôi ra thì người khác đương nhiên là không được!"

Kiều Mộng Viện nói: "Loại người như anh, tôi thực sự là kính nhi viễn chi."

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Sự nghiệp không như ý, tình cảm cũng gặp đả kích, cô nói trên đời này còn có ai gặp nhiều bi kịch như tôi không."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thì không thấy lo lắng cho anh, tôi luôn cảm thấy anh thủy chung là một người kiên cường nhất trên thế giới này, năng lực chịu đòn không phải mạnh bình thường."

Trương Dương nói: "Chịu nỗi khổ trong nỗi khố mới là người trên người." Ánh mắt nhìn Kiều Mộng Viện của thằng cha này tràn ngập ám muội, điều này khiến cho Kiều Mộng Viện rất nhanh liền minh bạch khái niệm người trên người của hắn, thằng cha này bất kể lúc nào cũng không đổi được thiên tính háo sắc của mình.

Kiều Mộng Viện vội vàng chuyển đề tài: "Có cân nhắc tới thay đổi hoàn cảnh không?"

Trương Dương chỉ có thể tạm thời thu hồi suy nghĩ trở thành người trên người với đối phương, hắn lắc đầu: "Muốn tôi đi à, không dễ dàng như vậy đâu, không phải là khu bảo lưu thuế nhập khẩu thôi ư? Tôi cũng muốn xem, ai dám dám đội cái mũ có lẽ có lên đầu tôi. Văn Hạo Nam bây giờ còn không phải ngoan ngoãn cút đi ư?"

Kiều Mộng Viện có chút kinh ngạc nói: "Văn Hạo Nam đi rồi ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tỉnh lý để hắn và Triệu Quốc Cường đổi chỗ."

Kiều Mộng Viện nói: "Hắn đi rồi đối với anh là một chuyện tốt, bớt đi một người cứ luôn nhằm vào anh."

Trương Dương lại không biểu hiện ra vẻ cao hứng, thở dài nói: "Hy vọng hắn sau khi trải qua chuyện này thì đầu óc có thể tỉnh táo hơn một chút."

Kiều Mộng Viện nói: "Anh và Triệu Quốc Cường cũng được coi là quen nhau lâu rồi đúng không." Kiều Mộng Viện biết chuyện của Triệu gia và Trương Dương, cho tới nay cái chết của Triệu Quốc Lương luôn trở thành một khoảng cách giữa quan hệ của hắn và Triệu gia. Chủ tịch Tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc bởi vì cái chết của con tra út mà nhớ mãi không quên Trương Dương, đem món nợ này tính lên đầu hắn, lúc khu bảo lưu thuế nhập khẩu mới thành lập cũng đã bị việc Thái Hồng xây nhà máy ở Bắc Cảng gây khó dễ, Kiều Mộng Viện lo lắng Triệu Quốc Cường đến đối với Trương Dương cũng không phải là tin tức tốt gì

Trương Dương nói: "Triệu Quốc Cường này vẫn được tính là công và tư rõ ràng rất chính nghĩa."

Kiều Mộng Viện nói: "Thật ra anh hoàn toàn có thể sống thoải mái hơn một chút."

Trương Dương nói: "Tôi đã vô cùng thỏa mãn với cuộc sống hiện tại rồi."

Bởi vì lo lắng tới vấn đề tình tự của Văn Hạo Nam, lần này Vinh Bằng Phi tự mình cùng Triệu Quốc Cường tới, Văn Hạo Nam và Triệu Quốc Cường từ lâu đã quen nhau, biết Triệu Quốc Cường là ái tướng của Cao Trọng Hòa, hắn rất khách khí mời hai người vào văn phòng của mình.

Vinh Bằng Phi vốn cho rằng tình tự phản đối của Văn Hạo Nam rất nặng. Nhưng sau khi gặp mặt mới phát hiện hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Vinh Bằng Phi có chút vui mừng nói: "Hạo Nam, chuẩn bị xong chưa?"

Văn Hạo Nam nói: "Không có gì mà phải chuẩn bị cả, tôi chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy." Hắn đã minh bạch. trong chuyện điều động mình mấu chốt không phải là ở Vinh Bằng Phi, cũng không phải là ở Cao Trọng Hòa, thậm chí không phải là bất kỳ ai của Bình Hải. Mà là cha mẹ hắn, vấn đề an toàn bản thân liên tiếp phá sinh quanh hắn, đã khiến cha mẹ mất đi trấn định, bọn họ làm như vậy cũng là để bảo vệ mình. Văn Hạo Nam tuy rằng không cam lòng với hiện trạng, nhưng không thể không tạm thời chấp nhận hiện thực này.

Vinh Bằng Phi cười cười vỗ vỗ vai Văn Hạo Nam: "Hạo Nam, nghĩ như vậy là được rồi."

Văn Hạo Nam và Triệu Quốc Cường bắt tay nhau, nói: "Quốc Cường, công tác của Bắc Cảng rất gian khổ, trọng trách rất nặng."

Triệu Quốc Cường cười nói: "Hạo Nam. Anh không yên tâm về tôi à?"

Văn Hạo Nam nói: "Không phải không yên tâm, nói thật, tôi là không cam lòng hiện tại ra đi."

Ba người đều bật cười. Vinh Bằng Phi nói: "Anh yên tâm đi. Quốc Cường nhất định sẽ làm tốt công tác mà anh chưa làm xong."