Y Đạo Quan Đồ

Chương 1147-1: Tử vong ly kỳ (1)




Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi vẫn chưa đủ nhún mình ư? Cực khổ khởi động lên khu bảo lưu thuế nhập khẩu, trong nháy mắt đã loại tôi ra khỏi ban quản lý, tôi cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao chứ? Tôi muốn hỏi một câu, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu rốt cuộc có phải là một bộ phận của Tân Hải hay không?"

Hạng Thành trong lòng thầm than, anh bực tức cái gì? Có trách thì trách anh đắc tội với Tống Hoài Minh, hiện tại cũng không phải là tôi muốn chỉnh anh, là nhân vật số một của Bình Hải muốn tước đi quyền lực của anh, anh lấy cái gì ra mà chống lại người ta? Hạng Thành cũng không có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, dưới sự lãnh đạo của Tống Hoài Minh, y cũng thuộc loại người thất ý trên chính trị, là đồng bệnh tương liên với Trương Dương, Hạng Thành nói: "Khu bảo lưu thuế nhập khẩu đương nhiên là một bộ phận của Tân Hải rồi."

Trương Dương nói: "Nếu là một bộ phận của Tân Hải, tôi đây là bí thư thị ủy Tân Hải mà ngay cả quyền hỏi đến cũng không có, ngài cảm thấy có bình thường không?"

Hạng Thành nói: "Tiểu Trương à, anh đừng nghĩ nhiều quá, đây là an bài của lãnh đạo thượng cấp, tin rằng có đạo lý nhất định."

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, thật ra gần đây rốt cuộc có chuyện gì thì trong lòng tôi minh bạch, trong lòng mọi người cũng minh bạch, ngài vừa rồi nói công là công, tư là tư, nhưng người thật sự có thể phân rõ liệu có được mấy ai? Tôi thấy ngay cả bí thư Tống cũng không biết phân rõ đâu."

Hạng Thành nhìn ra Trương Dương tràn ngập oán khí đối với, vào những lúc như thế này y ngược lại không tiện nói xen vào, đây cũng không có nghĩa là Hạng Thành toàn tâm toàn ý ủng hộ Tống Hoài Minh, mà là y không muốn nói, cũng không dám nói, nhiều năm như vậy rồi, Hạng Thành chưa bao giờ nói xấu lãnh đạo trước mặt người ngoài, trên quan trường độ tín nhiệm giữa người và người rất thấp, người khác oán thán trước mặt anh, anh phụ họa theo vài câu. Có lẽ đối phương vừa quay đi sẽ bán đứng anh với một vị lãnh đạo nào đó.

Trương Dương nói: "Không giấu gì ngài, tôi đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất rồi."

Hạng Thành nghe hắn nói như vậy thì không khỏi bật cười: "Tôi cũng muốn nghe xem cái gọi là tình huống xấu nhất của cậu là gì?"

" Cùng lắm thì tôi bro tốt, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ không có chỗ cho tôi dung thân ư?"

Hạng Thành từ trong lời nói của Trương Dương tựng hồ nghe ra hắn có ý định rời khỏi Bắc Cảng. Bất lộ thanh sắc nói: "Thật ra bất kỳ ai cũng không thể thuận buồm xuôi gió mãi được, bất kể trong cuộc sống hay là trong công tác thì muốn có tiến bộ. Gặp khó khăn đầu tiên phải nghĩ đến không được lui bước, mà là phải nghênh đón, chỉ có đối mặt với khó khăn.Coi khó khăn trước mắt trở thành một lần lịch lãm của nhân sinh thì mới có thể không ngừng tiến về phía trước."

Trương Dương nói: "Tôi cũng không cam lòng đi như vậy đâu."

Hạng Thành cầm chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: "Lần này tới kinh thành là để tìm trạm tiếp theo à?" Đổi thành trước đây, Hạng Thành tuyệt không ngờ mình sẽ có một ngày ngồi cùng một chỗ nói chuyện hài hòa như vậy với tên tiểu tử cuồng vọng Trương Dương này.

Trương Dương nói: "Không phải, bực tức thì bực tức, tôi cũng không phải là người biết khó mà lui, tôi lần này tới chủ yếu là làm chút việc riêng, bí thư Hạng chắc sẽ không trách trách tôi chứ?"

Hạng Thành nói: "Ai cũng có lúc không thuận tâm, nếu trong lòng không thoải mái thì dứt khoát cho mình nghỉ ngơi đi, điều chỉnh lại một chút." Hạng Thành lộ ra vẻ vô cùng thông cảm với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Cám ơn bí thư Hạng đã quan tâm, tôi tuy rằng không muốn quản. Nhưng khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải tôi cũng không thể mặc kệ được. Tôi biết có người không muốn tôi quản, nhưng nhà đầu tư là tôi kéo tới. Tôi nếu không ra mặt thì người ta sẽ không có hứng thú đầu tư, không phải tôi đánh giá cao bản thân, có một số việc không có tôi thì đúng là không làm được."

Hạng Thành nói: "Tôi nghe nói bên Lam Tinh xảy ra chút chuyện."

Trương Dương nói: "Tôi cũng nghe có nói, nghe nói tổng tài tập đoàn Lam Tinh Kim Thượng Nguyên tiên sinh bất hạnh qau đời, Hán Thành gần đây cũng có động tĩnh không nhỏ, có điều đây là nội chính của người ta, chúng ta không tiện can thiệp, vừa rồi bí thư Lưu tới còn nói tôi lôi Kim Mẫn Nhi đi, ngài nói xem có tức hay không chứ?"

Hạng Thành nói: "Thanh giả tự thanh, anh nếu không làm thì việc gì phải sợ người ta nói, tôi thấy chuyện này cũng có chút hoang đường, trong một tuần ngắn ngủn, anh sao có thể chạy đến Hán Thành lôi Kim Mẫn Nhi đi, hơn nữa, bên xuất nhập cảnh cũng không có ghi chép gì về anh mà." Hạng Thành nói không thật lòng, thật ra y vẫn có chút hoài nghi Trương Dương, thằng ôn này mà điên lên thì đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra.

Trương Dương hàn huyên hơn nửa tiếng đồng hồ trong văn phòng của Hạng Thành, vừa mới đi ra cửa phòng thì nhận được điện thoại của thị trưởng Tân Hải Hứa Song Kì, bởi vì hắn lần này là ngồi xe của Hứa Song Kì tới cho nên Hứa Song Kì tuy rằng họp xong cũng vẫn phải ở lại chờ hắn.

Trương Dương không định đi ngay, nói vào điện thoại: "Lão Hứa, anh đi trước đi, đợi lát nữa tôi tự mình trở về."

Hứa Song Kì khép điện thoại, nói với lái xe: "Đi thôi, tới chỗ bí thư Tảm."

Bí thư Tảm trong miệng Hứa Song Kì chính là tiền bí thư huyện ủy Tân Hải Tảm Thế Kiệt, Tảm Thế Kiệt sau khi bị Trương Dương thay thế thì tới khoa ủy thành phố Bắc Cảng, hiện tại trên cơ bản thuộc về trạng thái bán về hưu.

Hứa Song Kì khi tới văn phòng của Tảm Thế Kiệt thì nhìn thấy Tảm Thế Kiệt đang ở đó vẽ quốc hoạ, Hứa Song Kì tiến đến trước bàn vẽ, cười nói: "Bí thư Tảm, có nhã hứng quá nhỉ!"

Tảm Thế Kiệt ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn Hứa Song Kì rồi cười cười, lại thêm hai nét trên tranh rồi bỏ bút vẽ xuống, đi rửa tay, mời Hứa Song Kì ngồi xuống sô pha, từ vị trí của Hứa Song Kì vừa hay nhìn thấy năm hữ "Du nhiên kiến Nam Sơn" ở trên bức tranh đối diện, Hứa Song Kì theo bản năng nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này quả nhiên có thể nhìn thấy ngọn núi nhỏ ở phía nam, Hứa Song Kì nói: "Thải cúc đông li hạ, du nhiên kiến nam sơn, bí thư Tảm định làm ẩn sĩ ư?"

Tảm Thế Kiệt tự tay pha cho hắn một ly trà, mình thì cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm: "Tôi đã sớm là ẩn sĩ rồi!"

Hứa Song Kì bật cười, từ xưa đến nay người trở thành ẩn sĩ thường thường là người thất bại trên chính trị, Tảm Thế Kiệt trước mắt quả thực thuộc về loại hình này.

Tảm Thế Kiệt lấy ra một bao Trung Hoa, Hứa Song Kì lại lấy ra một bao Vạn Bảo Lộ: "Hút cái này thích hơn."

Tảm Thế Kiệt cười cười lắc đầu, vẫn rút ra Trung Hoa của mình rồi cắm vào môi. Hứa Song Kì lấy bật lửa ra châm giúp y, mình cũng châm một điếu Vạn Bảo Lộ, hai người rít mấy hơi, trong bên trong tràn ngập mùi thuốc lá.

Tảm Thế Kiệt nói: "Hôm nay sao lại muốn tới thăm tôi?"

Hứa Song Kì nói: "Tiện đường tới, bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật tỉnh vừa đến, mở một cuộc họp nhỏ với mọi người."

Tảm Thế Kiệt nhướn mày, từ lúc y phải xuống khỏi vị trí người đứng đầu Tân Hải, đã rời xa trung tâm quyền lực của Bắc Cảng giống loại chuyện này y không thể biết được, Tảm Thế Kiệt nói: "Ủy ban kỷ luật Tỉnh đối với Bắc Cảng vẫn chiếu cố như vậy, có phải có người lại phạm sai lầm hay không?"