Y Đạo Quan Đồ

Chương 1172-1: Chớ chọc nữ nhân (1)




Cầm cốc bia màu hổ phách, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng chảy xuống bụng, Trương đại quan nhân thích ý chép chép miệng, nhìn khuôn mặt vì ánh trăng mà trở nên nhu hòa mông lung của Triệu Nhu Đình, nói: "Gần đây sức khỏe thế nào?"

Triệu Nhu Đình nói: "Uống thuốc mà anh kê, đã có chuyển biến tốt." Cô ta chủ động đặt cổ tay lên mặt bàn.

Trương Dương vươn ngón tay ra đặt lên cổ tay của cô ta, từ mạch tượng có thể biết thân thể của Triệu Nhu Đình quả nhiên đang trong quá trình khôi phục nhanh chóng, hắn mỉm cười nói: "Quả nhiên đã tốt hơn rồi."

Triệu Nhu Đình nói: "Hắn sợ tôi chết không đủ nhanh, cả ngày giục tôi đi tái khám, có điều bị tôi từ chối."

Trương Dương nói: "Đi cũng không sao, Trần Đình Đông kia chỉ là hạng vô năng giả danh lừa đảo thôi mà."

Triệu Nhu Đình nói: "Tôi lo lắng hắn sẽ nhìn ra tôi đã khỏe lại, Tạ Khôn Cử này vô cùng khôn khéo, nếu biết tôi đã nhìn thấu gian kế của hắn, khẳng định sẽ nghĩ ra biện pháp khác để đối phó tôi."

Trương Dương thầm cảm thán, hai vợ chồng mà tới mức này quả thực là khiến người ta lạnh lòng, đây nào có phải là hai vợ chồng, là tử địch ngươi chết ta sống mới đúng. Triệu Nhu Đình không vội ngả bài với Tạ Khôn Cử, khẳng định có lý do của cô ta, có lẽ là cô ta đang chờ cơ hội, có lẽ là cô ta đang trù tính sự trả thù hung ác hơn, tóm lại cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Tạ Khôn Cử.

Triệu Nhu Đình nói: "Hắn gần đây liên lạc rất nhiều với Thế Kỉ An Thái của Hongkong, tôi nghe nói anh rất quen thuộc với người của An gia." Ngón tay Triệu Nhu Đình nhẹ nhàng gõ lên chén rượu.

Trương Dương nói: "Gốc rễ của An Đức Uyên ở Đài Loan cũng không sạch sẽ đâu."

Triệu Nhu Đình gật đầu nói: "Tôi cũng có nghe nói về những việc này, hắn trước đây từng có bối cảnh là xã hội đen."

Trương Dương nói: "Chỉ sợ không chỉ là trước đây!" Nói xong câu đó, hắn chậm rãi uống ngụm bia, dưới ánh trăng nghiền ngẫm mùi thơm của cây huberlon.

Triệu Nhu Đình nói: "Một người là trắng hay là đen thì phải xem quan phương thấy thế nào. Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều là đạo lý này. Tôi nghe nói An Đức Uyên hiện tại đang tích cực tham dự tổng tuyển cử của Đài Loan, hắn ra sức ủng hộ nghị sĩ Hồng Ân Chính, trước mắt người này đang nhận được ủng hộ rất lớn lên làm tổng thống."

Trương Dương không hề có quá nhiều hứng thú với chính trị ở bờ bên kia eo biển: "Chính trị vàng đen bên kia làm rất oanh oanh liệt liệt, chẳng lẽ các cô cũng cảm thấy hứng thú với phương diện này ư?"

Triệu Nhu Đình lập tức sửa lại: "Là hắn!" Ở trong lòng cô ta đã lặng lẽ phân rõ giới hạn với Tạ Khôn Cử. Cô ta buông chén rượu nói: "Tôi cũng không tin hắn cảm thấy hứng thú với chính trị bên kia, gần đây hắn và An Đức Uyên thường xuyên tiếp xúc với nhau, nguyên nhân căn bản vẫn là vì lợi cihs chung, tùy viên mà An Đức Uyên mua chính là thông qua quan hệ của hắn, gần đây mấy hạng mục đầu tư ở ở kinh thành của Thế Kỉ An Thái cũng đều là hắn phụ trách dẫn mối."

Trương Dương thầm nghĩ, nguyên nhân có thể khiến thương nhân trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng đi đến với nhau chính là lợi ích chung.

Triệu Nhu Đình lại nói: "Anh giúp tôi quá nhiều, cho nên tôi vô cùng tín nhiệm anh, tôi gần đây đang điều tra Tạ Khôn Cử, hắn ở bên ngoài có rất nhiều nữ nhân, cái này tôi có thể mặc kệ, nhưng hắn không ngờ lợi dụng độc dược mạn tính muốn dồn tôi vào chỗ chết, chuyện này tôi lại không thể dễ dàng cho qua."

Trương đại quan nhân không nói gì, sự vụ của nhà người khác hình như không do hắn quản, hắn cũng không có hứng thú với phương diện này.

Triệu Nhu Đình nói: "Tôi muốn Tạ Khôn Cử thân bại danh liệt." Khi nói ra những lời này, bên trong hai mắt cô ta lộ ra hàn quang bức người.

Trương đại quan nhân thầm than, nữ nhân quả nhiên không thể đắc tội, hiện tại Triệu Nhu Đình ở trong bóng tối, Tạ Khôn Cử ở ngoài ánh sáng, chỉ sợ thằng ôn này sẽ phải ngã rất đau. Trương Dương uống ngụm rượu, vẫn bảo trì trầm mặc, vào những lúc như thế này hắn cũng không thích hợp lên tiếng.

Triệu Nhu Đình tựa hồ cũng nhận thấy được Trương Dương không có hứng thú với chuyện giữa vợ chồng bọn họ, cười nói: "Thật ra tôi không nên ở trước mặt anh nói những chuyện này."

Trương Dương mỉm cười nói: "Mọi người cần phải có một đối tượng để thổ lộ, rất nhiều bí mật cứ giáu mãi trong lòng lâu rồi sẽ trẻ thành gánh nặng không thể chịu được."

Triệu Nhu Đình gật đầu: "Anh là người tốt, một bằng hữu đáng tín nhiệm, chuyện của Tân Hải tôi sẽ góp một phần sức, mấy ngày nữa tôi sẽ tới Tân Hải một chuyến, xem có hạng mục đầu tư thích hợp nào không." Triệu Nhu Đình chủ động bán nhân tình để ban ơn lấy lòng Trương Dương, trên ý nghĩa nào đó thì là để trả nhân tình đang nợ hắn.

Trương Dương nói: "Cám ơn."

Triệu Nhu Đình lại nói: "Nghe nói anh đã là thường ủy thành phố Bắc Cảng, trẻ tuổi như vậy đã bước vào cánh cửa cấp thính, thật đáng mừng."

Trương Dương nói: "Thủ tục vẫn chưa hoàn toàn làm xong, vị trí trước mắt của tôi rất kỳ quái, một cán bộ cấp ban lại lên làm thường ủy thành phố Bắc Cảng, chỉ sợ toàn quốc không có ví dụ như tôi."

Triệu Nhu Đình cười nói: "Chuyện sớm hay muộn thôi mà, có cần tôi nó với bên bộ tổ chức không." Cha của Triệu Nhu Đình và phó bộ trưởng Trung Tổ bộ Tra Tấn Nam có quan hệ rất tốt, hai nhà là thế giao, cho nên Triệu Nhu Đình mới có thể chủ động nói như vậy.

Trương Dương cũng không cho rằng mình bước vào cấp thính là khó, có thể là gần đây chuyện của tỉnh lý quá nhiều cho nên bọn họ tạm thời gác chuyện của mình sang một bên, hắn cười nói: "Không cần, tôi chắc mấy ngày nữa sẽ có công văn thôi."

Triệu Nhu Đình đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa rồi, tôi phải về đây!"

Sáng sớm hôm sau, Trương Dương theo hẹn tới Kiều gia, lần này là Kiều Chấn Lương tìm hắn, khi Trương Dương tới Kiều gia thì chỉ có một mình Kiều Chấn Lương ở nhà, dưới sự dẫn đường của cảnh vệ tới thư phòng của Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương đang ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, nhìn thấy Trương Dương tiến vào thì mỉm cười buông sách nói: "Trương Dương tới rồi à!"

Trương Dương cung kính gọi một tiếng bí thư Kiều, sau đó thì trước tiên đặt hộp trang sức lên bàn, đây là Kiều lão ủy thác hắn đặc biệt gia công cho cháu gái.

Kiều Chấn Lương nghe hắn nói xong lai lịch của trang sức thì cười bảo: "Lão gia tử sáng sớm hôm nay đã đi tìm Chu lão chơi cờ, Bằng Phi và Bằng Cử đều đi theo rồi, ông ấy bảo tôi giữ cậu lại ở đây ăn cơm trưa." Kiều gia hiển nhiên đã coi Trương Dương trở thành người một nhà.

Trương Dương cười nói: "Được! Lát nữa tôi bồi Kiều lão uống vài chén."

Kiều Chấn Lương đề xuất ra bên ngoài đi dạo, Trương Dương theo y đi tới núi nhỏ ở phía sau, cảnh vệ viên vốn định đi theo nhưng lại bị Kiều Chấn Lương cự tuyệt.

Dọc theo đường nhỏ lát đá đi lên, Kiều Chấn Lương nhìn sơn đạo cong cong phía trước, nói khẽ: "Có biết vì sao xây sơn đạo phải ngoằn nghèo như vậy hay không?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Uốn lượn đi lên, nếu không vòng nhiều như vậy thì quá dốc."