Y Đạo Quan Đồ

Chương 1174-1: Hắc quả phụ (1)




Nữ lang Áo đen nói: "Nam nhân để đạt được mục đích thường thường sẽ không từ thủ đoạn, nhưng nữ nhân để đạt được mục đích chỉ cần vận dụng phương pháp rất đơn giản."

Trương Dương nói: "Ví dụ như..."

Nữ lang Áo đen xoay người lại, Trương Dương nhìn thấy ở gáy cô ta săm hình một con nhện đang giương nanh múa vuốt, giớ mới hiểu sao cô ta có danh hiệu Hắc Quả Phụ.

Nữ lang Áo đen thướt tha đi tới, cô ta từ trong tay một gã tổ chức ở hiện trường giật lấy cái lo, giọng nói như chuông bạc trong nháy mắt vang vọng trong trời đêm: "Các vị tiên sinh, cái vị nữ sĩ, tối nay tôi quyết định nhận lời khiêu chiến của vị tiên sinh này, cửu khúc loạn lưu, ai về trước thì chính là người thắng, hắn nếu thua thì chiếc xe này sẽ thuộc về tôi, tôi nếu thua thì bồi cả tôi và xe của tôi."

Hiện trường tiếng hoan hô như sấm dậy, Trương đại quan nhân không thể không thừa nhận, nữ nhân này cũng có chút thủ đoạn. Cô ta nói xong những lời này thì ném lại loa cho người tổ chức, sau đó trở lại bên cạnh Trương Dương, chủ động ôm Trương Dương một cái, ghé vào bên tai Trương đại quan nhân rồi nói khẽ: "Tôi biết anh là ai? Nếu anh còn có sĩ diện, nếu anh còn là một nam nhân thì ưỡn ngực lên mà nhận lời khiêu chiến của tôi."

Trương đại quan nhân quả thực ưỡn ngực, ép lên bộ ngực đầy co giãn của cô ta.

Hắc Quả Phụ cười nói: "Chiếm tiện nghi của tôi thì việc gì phải trong nhất thời, anh chỉ cần thắng tôi, xe của tôi, con người tôi chính là của anh."

Trương đại quan nhân nói khẽ: "Tôi thật ra đối với cả hai thứ này đều không có hứng thú."

Thân thể mềm mại của Hắc Quả Phụ lại rướn về phía trước, chẹm tới chỗ đã có chút phản ứng của Trương đại quan nhân, nũng nịu nói: "Thân thể của anh đã bán đứng mình!" Sau đó cô ta buông Trương Dương ra thước tha bước đi.

Trương đại quan nhân nhìn bóng dáng của cô ta, lúc này mới hiểu được nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản như ngoài mặt.

Từ Kiến Quốc và Viên Tân Quân ghé tới: "Anh Trương chơi thật à?"

Trương Dương nói: "Tôi có thể chọn ư?"

Từ Kiến Quốc nói: "Anh không thắng được cô ta đâu, chúng em đã đấu với cô ta mấy trận rồi, cô ta tuyệt đối là cấp chuyên nghiệp."

Viên Tân Dân nói: "Nhưng cục diện hiện tại thì không thể rút lui có trật tự được."

Từ Kiến Quốc nói: "Cửu khúc loạn lưu cũng không phải là dễ chơi đâu, tính năng của xe anh tuy rằng tốt, nhưng không có kỹ thuật drift nhất định thì chỉ sợ ngay cả đi hết cũng khó, hơn nữa trước đó anh căn bản chưa làm quen với đường đua."

Trương đại quan nhân nói: "cậu bảo tôi khẳng định sẽ thua à?"

Từ Kiến Quốc gật đầu, tuy rằng không nói gì, nhưng hắn cho rằng Trương Dương lần này thua chắc rồi, hắn cũng không phải để ý tới mặt mũi của Trương Dương, thứ hắn thực sự cảm thấy đáng tiếc là chiếc Bugatti Veyron, xe quý như vậy lại dễ dàng tặng cho Hắc Quả Phụ. Nhưng vấn đề ở chỗ, chiếc xe này là của Tiết Vĩ Đồng, Trương Dương nếu thực sự thua chiếc xe này, Tiết Vĩ Đồng sẽ đồng ý ư? Từ Kiến Quốc rất nhanh trả lời được câu hỏi này, Tiết Vĩ Đồng nhất định sẽ đáp ứng, cô ta nếu đã có thể đem yêu xe này cho Trương Dương mượn, thì sẽ không tiếc rẻ, sự khẳng khái Tiết Vĩ Đồng đã có tiếng ở kinh thành ở kinh thành, nếu không thì cũng sẽ không được gọi là Tiết gia.

So với Từ Kiến Quốc, Viên Tân Dân thì nghĩ đơn giản hơn một chút, hắn cho rằng Trương Dương hiện tại là đâm lao phải theo lao, nam nhân quan trọng nhất là cái mặt, bị nữ nhân công khai khiêu chiến, nếu không dám ứng chiến thì chính là loại đéo có chim, có cược cũng chưa chắc thua, phải dám liều mới thắng được. Viên Tân Dân nói: "Sợ đéo gì cô ta, anh Trương, em ủng hộ anh."

Từ Kiến Quốc nói: "Thôi đừng có gây thêm phiền, tôi đang nói chính sự."

Trương đại quan nhân cũng nghe ra Từ Kiến Quốc là muốn tốt cho mình, hắn cười nói: "Không phải đua xe thôi ư? Tôi nếu sợ thì về sau làm sao có thể ngẩng đầu lên trước mặt các các huynh đệ?"

Từ Kiến Quốc nói: "Không đấu thì mất mặt, mà đấu thì mất xe, hơn nữa mặt cũng không giữ được, anh Trương à, anh là người thông minh, việc này chắc phải nhìn rõ hơn em."

Trương đại quan nhân cười nói: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đáng tiếc tối nay tôi hoàn toàn là người trong cuộc." Hắn nói xong thì đi tới chỗ Hắc Quả Phụ.

Từ Kiến Quốc và Viên Tân Dân liếc mắt nhìn nhau, Viên Tân Dân không hiểu gì nói: "Thế là sao?"

Từ Kiến Quốc nói: "Anh đúng là đầu đất,anh ta muốn đấu, anh ta bị Hắc Quả Phụ mê hoặc rồi, nam nhân có thông minh tới mấy mà gặp nữ nhân xinh đẹp thì cũng sẽ thành một kẻ ngốc thôi." Từ Kiến Quốc cảm thấy mình có trách nhiệm có trách nhiệm phải kịp thời thông báo chuyện này cho Tiết Vĩ Đồng, hắn cầm di động đi sang một bên rồi bấm số của Tiết Vĩ Đồng.

Tiết Vĩ Đồng nghe hắn nói xong thì chỉ nói một câu: "Đừng xen vào việc của người khác!"

Từ Kiến Quốc bị mắng cho ngây ra đó, hơn nửa ngày sau mới hồi phục lại tinh thần, nói với ống nghe: "Không ngờ mình mới là thằng ngu?"

Trương đại quan nhân không phải kẻ ngu, tối nay đến chính là vì Hắc Quả Phụ, nếu lúc ban đầu còn bởi vì do Tiết Vĩ Đồng ủy thác, hiện tại nữ nhân này đã khơi dậy sự hứng thú của hắn, đương nhiên Trương đại quan nhân cũng không có ý đồ muốn cướp nữ nhân của Tiết Thế Luân, hắn luôn cảm thấy nữ nhân này có chút kỳ quái, với tính tình trầm ổn của Tiết Thế Luân, nhìn thế nào cũng không thể nào cặp với nữ nhân này. Từ câu nói vừa rồi của cô ta cho thấy, cô ta tám chín phần mười đã biết thân phận của mình, nhưng cô ta rốt cuộc biết bao nhiêu? Có biết tối nay mình và Tiết Vĩ Đồng liên thủ làm trò để điều tra cô ta hay không? Trương đại quan nhân bỗng nhiên ý thức được, từng ấy năm tới nay, lòng hiếu kỳ của mình vẫn luôn rất nặng, không hề thay đổi.

Trương Dương tới bên cạnh chiếc Bugatti, dựa lưng vào thân xe, tay chống lên nắp động cơ vẫn còn hơi nóng.

Hắc Quả Phụ đứng đối diện hắn, cười khanh khách nói: "Anh không biết nóng à?"

Trương Dương lắc đầu.

Hắc Quả Phụ nói: "Nên sờ thêm một chút, chiếc xe này sắp không còn của anh nữa rồi."

Trương Dương mỉm cười nói: "Cô hình như rất có lòng tin?"

Hắc Quả Phụ nói: "Tôi chưa bao giờ gặp anh trên sơn đạo này, chiếc xe này rất mới, đi chưa quá một ngàn km, anh không quen thuộc đối với chiếc xe này, anh cũng không rõ tình huống đường xá của cửu khúc loạn lưu, người xem ở hiện trường đa số đều sẽ trợ uy cho tôi. Thiên thời địa lợi nhân hoà anh hình như không chiếm được cái nào, hơn nữa kỹ thuật lái xe của anh cũng không giỏi lắm. Bất kể là từ điểm nào thì anh cũng không phải là đối thủ của tôi."

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Cô biết rõ tôi không phải là đối thủ của cô, vậy mà còn gào lên muốn khiêu chiến với tôi, ép tôi phải đấu, xem ra cô là định ăn tôi rồi?"

Hắc Quả Phụ nói: "Anh có thể bỏ quyền, nguyện nhân thua, không phải có câu, nam nhân đại trượng phu co được dãn được ư?"

Trương Dương nói: "Nam nhân đại trượng phu co được dãn được chỉ là cục bộ, ở thời điểm mấu chốt vẫn phải ưỡn thẳng."

Một đôi mắt đẹp của Hắc Quả Phụ tràn ngập vẻ quyến rũ, cố ý vô ý liếc vào chỗ nào đó của Trương Dương, bên trong ngôn ngữ tràn ngập dâm ý: "Tôi cũng muốn kiến thức cái đó một chút, đáng tiếc người thua nhất định không phải là tôi."

Trương đại quan nhân nói: "Trong mắt cô, tôi thực sự không chịu nổi một kích như vậy ư?"