Y Đạo Quan Đồ

Chương 1188-1: Sâu xa khó hiểu (1)




Một người có thể đi đến địa vị cao như Văn Quốc Quyền cũng không phải là ngẫu nhiên, chẳng những phải có năng lực chấp chính, phải phải có tâm thái siêu mạnh. Đây chính là chỗ Trần Toàn vẫn luôn bội phục Văn Quốc Quyền, người có thể làm được tới thản nhiên như không rất nhiều, nhưng có thể sau khi sóng to gió lớn tiến đến vẫn có thể bình tĩnh như Văn Quốc Quyền thì không có mấy ai, chỉ từ một điểm đơn giản là có thể nhìn ra Văn Quốc Quyền có thể có được thành tựu như ngày hôm nay cũng không phải là ngẫu nhiên.

Văn Quốc Quyền đoán được ý đồ đến của Trần Toàn là có liên quan tới chuyện của hội từ thiện, sau khi Trần Toàn ngồi xuống, cầm cốc chà lên nhấp một ngụm, tựa hồ muốn biểu hiện là mình vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Văn Quốc Quyền vẫn từ động tác rất nhỏ của hắn nhìn ra được sự bất đồng, nói khẽ: "Tìm tôi có chuyện gì à?" Tuy rằng là y mở miệng trước, nhưng lại ném quyền bắt đầu chủ đề cho Trần Toàn.

Trần Toàn gật đầu: "Chuyện của Hội từ thiện tôi thực sự rất xin lỗi, không ngờ Hồng Hi lại mang tới phiền toái lớn như vậy tới cho các anh, xin lỗi, đều là tại tôi quản giáo không nghiêm."

Văn Quốc Quyền không khỏi bật cười: "Trần Toàn à, bổn ý mà bọn họ tổ kiến hội từ thiện là rất tốt, chỉ có điều thiện tâm của họ lại bị người hữu tâm lợi dụng mà thôi, chuyện nếu đã xảy ra rồi, hiện tại trách họ cũng vô dụng, thật ra trong lòng bọn họ cũng rất buồn, Trần Toàn, người xây dựng của hội từ thiện là chị dâu anh, cũng nên để cô ta đứng ra gánh vách trách nhiệm chủ yếu."

Trần Toàn vội vàng lắc đầu: "Không, chuyện này đều là do Hồng Hi gây nên, nên để cô ta gánh vác trách nhiệm này, tôi đã nói qua với cô ta rồi, cô ta cũng đã nhận thức được sai lầm của mình một cách sâu sắc, vả lại bình thường ở phương diện quản lý hội từ thiện chị dâu cơ hồ là không nhúng tay vào, sao có thể để chị ấy gánh trách nhiệm. Tôi đã bảo Hồng Hi chuẩn bị thanh minh, buổi chiều sẽ mời một ít phóng viên tới để làm sáng tỏ chuyện này."

Trong ánh mắt Văn Quốc Quyền lộ ra vẻ cảm kích, Trần Toàn không hổ là là bộ hạ đã đi theo y nhiều năm, ở vào lúc mưa giông gió bão này, Trần Toàn quả nhiên đã chủ động đứng lên gánh vác trách nhiệm, trong đáy lòng Văn Quốc Quyền thật ra đã sớm đoán trước được sẽ xuất hiện tình trạng trước mắt, chỉ có điều Trần Toàn không hề đứng ra sớm như trong tưởng tượng của y, cái này cũng không có gì là lạ, liên quan tới chuyện nhà, mỗi người đều sẽ phải trải qua một phen do dự và đắn đo, Trần Toàn cũng không ngoại lệ, hơn nữa chuyện này khẳng định sẽ tổn hại cực lớn tới thanh danh của Trần Toàn, thậm chí sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định tới quan đồ của hắn, cho nên Văn Quốc Quyền cũng không hề bức bách hoặc là làm ra ám chỉ gì, bắt Trần Toàn đứng ra hy sinh, nhưng biện pháp tốt nhất để giải quyết nguy cơ lần này chính là Trần Toàn đứng ra.

Cho nên những lời này Trần Toàn nói ra những lời này thì Văn Quốc Quyền từ đáy lòng cảm thấy thoải mái, đồng thời cũng có chút cảm động, hy sinh trong đấu tranh chính trị là không thể tránh được, sự hy sinh của Trần Toàn hôm nay, theo thời gian sẽ được chứng minh là xứng đáng

Nhưng sự cảm động của Văn Quốc Quyền không hề kéo dài được lâu, Trần Toàn ngay sau đó lại nói khẽ: "Thằng bé An bang không hiểu chuyện, nhưng hắn không liên can tới chuyện của Hồng Hi."

Văn Quốc Quyền cầm chén trà trước mặt lên, y không nói gì, ánh mắt cũng không nhìn Trần Toàn, mà là chậm rãi nhấp ngụm trà: "Bọn nhỏ tốt nhất nên tránh xa khỏi chiến tranh."

Trần Toàn nói khẽ: "Tôi chỉ có một đứa con trai, trong lòng tôi không có ai quan trọng hơn nó."

Vẻ mặt của Văn Quốc Quyền vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt của y đột nhiên trở nên lạnh lùng, chậm rãi hạ chén trà xuống: "Trần Toàn, an bang xảy ra chuyện gì à?"

Không nói gì không nói gì, ánh mắt nhìn Văn Quốc Quyền, hắn quen Văn Quốc Quyền đã được rất nhiều năm rồi, hắn biết trí tuệ của mình không thể bằng được Văn Quốc Quyền, sau khi chuyện của hội từ thiện xảy ra thì hắn lâm vào trong mâu thuẫn, hắn quả thực muốn để vợ đứng ra gánh vác tất cả trách nhiệm, nhưng trước khi làm ra quyết định này này thì hắn lại do dự, hắn phải thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu khiến cho hắn chủ động tới trước mặt Văn Quốc Quyền cúi đầu nhận sai chính là con trai bị bắt.

Văn Quốc Quyền từ vẻ mặt của Trần Toàn đã minh bạch, y lạnh lùng nói: "Trần Toàn, chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm rồi?"

Trần Toàn vẫn cúi đầu không nói gì.

Văn Quốc Quyền nói: "Trở về suy nghĩ cho kỹ đi, nếu một người quá ích kỷ, như vậy trong mắt hắn, trên đời này tất cả mọi người đều ích kỷ."

Sau khi Trần Toàn đi, Văn Quốc Quyền một mình vào trong thư phòng trầm tư hồi lâu, y vốn đang bởi vì Trần Toàn chủ động tỏ thái độ mà cảm động, hiện tại mới hiểu được, Trần Toàn sở dĩ đăng môn tỏ thái độ, là vì bị bức ép, Văn Quốc Quyền không khỏi cảm thấy mất mát, lại bởi vì mất mát mà cảm thấy thương tâm, bởi vì thương tâm mà phẫn nộ.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau khi được đồng ý, La Tuệ Ninh nhẹ nhàng đi vào trong phòng, nhìn Văn Quốc Quyền một mình ngồi sau bàn làm việc, bà ta lắc đầu, cầm ấm trà trên bàn lên thay nước ấm cho chồng rồi ôn nhu nói: "Làm sao vậy?"

Văn Quốc Quyền nói: "Trần Toàn tỏ vẻ muốn cho Diêu Hồng Hi đứng ra gánh vác chuyện của hội từ thiện."

La Tuệ Ninh nói: "Thôi, trong chuyện này em nên gánh vác trách nhiệm chủ yếu!" bà ta không phải sợ gánh vác trách nhiệm, mà là sợ mình đứng ra sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của chồng.

Văn Quốc Quyền nói: "Con trai hắn chắc là đã xảy ra chuyện, nếu không hắn cũng sẽ không quyết định gánh vác chuyện này."

La Tuệ Ninh nhìn chồng, nhẹ nhàng cắn cắn môi.

Văn Quốc Quyền thở dài nói: "Một chuyện khiến anh nhìn rõ một người, anh vốn cho rằng sau khi nguy cơ này bùng nổ thì sẽ có người ngay lập tức đứng ra gánh vác chuyện này, hắn tuy rằng không lập tức đứng ra, nhưng anh vẫn tin tưởng hắn sẽ làm vậy, anh cảm thấy bất kỳ ai gặp loại chuyện này đều không thể không cân nhắc, dẫu sao liên quan tới người nhà, do dự là không thể tránh được."

La Tuệ Ninh nói: "Quốc Quyền, anh tức giận làm gì, thật ra chuyện này cũng không phải là do Hồng Hi."

Văn Quốc Quyền nói: "Văn gia Chúng ta cũng không sợ gánh vác trách nhiệm. anh làm quan nhiều năm như vậy, đã lúc nào vứt bỏ bằng hữu của mình chưa?"

La Tuệ Ninh nói: "Anh là nói Trần Toàn lần này là bị bức phải đứng ra?"

Văn Quốc Quyền nói: "Hắn không đứng ra tôi anh cũng sẽ không trách hắn, nhưng hắn hôm nay đến trước mặt anh nói ra những lời này, rõ ràng cho rằng cho rằng con trai hắn gặp chuyện không may có liên quan tới anh, uổng cho hắn ở bên cạnh anh công tác nhiều năm như vậy, con người của anh hắn vẫn không rõ ư? Anh đã bao giờ dùng thủ đoạn như vậy chưa?"

La Tuệ Ninh tới phía sau chồng, nhẹ nhàng vuốt ve hai vai y, nói khẽ: "Mỗi người đều sẽ nghĩ cho người nhà của mình, Trần Toàn khẳng định đang vô cùng mâu thuẫn, Quốc Quyền, anh không nên tức giận. Nhưng rốt cuộc an bang đã xảy ra chuyện gì?Ai đã lợi dụng Trần An Bang để bức Diêu Hồng Hi phải đứng ra gánh vác trách nhiệm?"

Văn Quốc Quyền nhíu mày, lắc đầu.