Y Đạo Quan Đồ

Chương 1211-2: Cháy cháy cháy (2)




Trần Tuyết ở bên cạnh nói: "Trương Dương đi cứu bọn họ rồi." Cô ta tràn ngập lòng tin đối với Trương Dương, tin rằng bằng vào võ công của Trương Dương chắc có thể bình yên cứu ra hai người.

Bản thân Khưu Hạc Thanh cũng không sợ chết, ông ta đã hơn chín mươi tuổi rồi. cái gì cũng trải qua rồi, người mà ông ta thực sự lo lắng là người nhà, nhìn thấy con trai và cháu trai vẫn chưa ra, phong mà họ ở là nơi thế lửa mạnh nhất, toàn bộ phòng đều đã bị lửa lớn bao trọn, không khỏi lo lắng: "Tác Đống và Khải Minh vẫn ở bên trong.”

Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa lo lắng nhìn căn phòng nghi ngút lửa vào khói, thở dài: "Phòng sắp xập rồi."

Ánh mắt của Trần Tuyết bỗng nhiên biến đổi, cả kinh nói: "Cẩn thận!" Mấy đạo đạo hàn mang xuyên qua lửa và khói phóng tới vị trí của bọn họ, để tránh né khói lửa, bọn họ đều đã tập trung tới vị trí trung tâm đình viện phía sau đạo quan, bất kể là như thế nào cũng không ngờ, còn có người ở bên cạnh thời cơ ám sát.

Từng mũi nỏ tiễn gào thét mà đến, Trần Tuyết thò tay ra, ngón tay xảo diệu búng lên thân tiễn, hai mũi nỏ tiễn bắn về phía cô ta và Trần Sùng Sơn thay đổi phương hướng, tà tà bay vào bên trong khói lửa.

Lý Tín Nghĩa vươn tay ra tóm lấy một mũi nỏ tiễn gào thét mà đến, lực trùng kích của cây tiễn rất lớn, dưới ma sát cao độ không ngờ làm tróc một mảng da tay của lão đạo sĩ, lòng bàn tay nóng rát đau đớn.

Một mũi nỏ tiễn bắn thẳng đến ngực Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã tuy rằng nhìn thấy nỏ tiễn phóng tới, nhưng hắn trong thời gian ngắn như vậy hiển nhiên không thể tránh được đầu mũi tên, sự sợ hãi tử vong nháy mắt bao phủ toàn thân hắn, đúng vào thời khắc sinh tử tồn vong này, Tô Viện Viện liều lĩnh lao ra, chắn trước người Đỗ Thiên Dã, nỏ tiễn đâm vào ngực trái của cô ta, đầu mũi tên nhuốm màu lòi ra ở sau lưng.

Đỗ Thiên Dã hét lên một tiếng bi thương: "Viện Viện"

Ở bên cạnh truyền đến một tiếng hét thảm, ra là Khưu Phượng Tiên cũng bị nỏ tiễn bắn trúng.

Trần Tuyết nói: "Đạo trưởng, ông yểm hộ bọn họ rút tới sau tấm bia đá, tôi đi bắt hắn!" Mũi chân cô ta điểm nhẹ lên mặt đất, thân thể mềm mại đột nhiên bay lên, lướt qua hơn ba trượng, lao về phía cây bách cổ đang cháy rực phía trước, lập tức chạm nhẹ lên len cây bách rồi bay lên không, thân hình biến ảo, bức về phía nỏ tiễn bắn ra.

Đúng vào lúc này phòng của Khưu Chỉ Đống ở cũng không chịu nổi sự thiêu đốt của lửa lớn, ầm một tiếng nổ tung, phòng sụp xuống trong khói lửa, mọi người đồng thanh kinh hô. Vẫn chưa nhìn thấy Trương Dương và Khưu Chỉ Đống, Khưu Khải Minh từ trong phòng đi ra.

Sau khi khói dần dần tan đi, nhìn thấy ba đạo thân ảnh chạy tới khu vực trống trải.

Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa kinh hỉ nói: "Bọn họ không sao, bọn họ không sao."

Đỗ Thiên Dã ôm Tô Viện Viện chạy ra sau tấm bia đá, liền thấy Tô Viện Viện nằm trong lòng mình, sắc mặt tái nhợt sắc mặt tái nhợt, khóe môi vẫn mỉm cười, nỏ tiễn đã xuyên thủng ngực trái của cô ta, máu tươi nhiễm đỏ cả nửa người, không biết còn sống hay chết rồi, nghĩ tới tình cảnh Tô Viện Viện vừa rồi liều mình cứu mình, Đỗ Thiên Dã vừa cảm động lại vừa đau khổ, mắt đỏ bừng, nước mắt từ trong hốc mắt trà ra. Hắn gầm khẽ: "Viện Viện... Viện Viện."

Lý Tín Nghĩa và Trần Sùng Sơn cùng nhau đỡ Khưu Phượng Tiên tới, Khưu Phượng Tiên không hề bị thương trúng chỗ yếu hại, nỏ tiễn bắn trúng đùi phải của cô ta, có điều máu vẫn không ngừng chảy, thương thế cũng vô cùng nghiêm trọng. Khưu Hạc Thanh nhìn cảnh lửa cháy ngập trời chung quanh, trong mắt lộ ra vẻ bi thương, ông ta cũng không rõ vì sao lại như vậy.

Chạy trốn Trương Dương yểm hộ Khưu Chỉ Đống và Khưu Hạc Thanh chạy tới tấm bia đá thì hơn mười mũi nỏ tiễn thi nhau bắn về phía bọn họ, Trương đại quan nhân dùng một cành cây dính lửa vung vẩy che kín, tạo thành một chiếc khiêng lửa xung quanh người họ. Cản hết nỏ tiễn ở bên ngoài.

Trần Tuyết lúc này đã tới gác chuông, nhìn thấy hai nam tử áo đen dọc theo dây thừng nhanh chóng trượt ra phía ngoài, với tính tình hỉ nộ bất kinh của Trần Tuyết, hôm nay gặp biến cố như vậy cũng không khỏi tức giận. Cô ta quát: "Chạy đi đâu?"

Một loạt nỏ tiễn phóng tới ngực cô ta, thân thể mềm mại của Trần Tuyết ngửa ra sau, nỏ tiễn bắn xượt qua người cô ta.

Sau khi Nhìn thấy Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh đã trốn được tới tấm bia đá, Trương đại quan nhân không đi cùng họ mà xoay người đuổi theo Trần Tuyết. Tuy rằng võ công của Trần Tuyết đã có sở thành, nhưng cô ta dù sao cũng thiếu kinh nghiệm lâm trận, Trương Dương sợ cô ta vạn nhất xuất hiện sơ xuất gì.

Hai đạo bóng đen dọc theo dây thừng trượt đi, rời khỏi Tử Hà quan đã trở thành một mảng biển lửa, hướng bọn họ trượt đi không phải là đường cửa chính của đạo quan mà là tới đài ngắm biển.

Đài ngắm biển là vị trí ngắm mặt trời mọc tốt nhất của đỉnh Thanh Vân, cũng là một trong những điểm ngắm cảnh nổi danh nhất của núi Thanh Đài.

Hai Hắc y nhân vừa mới tới đài ngắm biển thì Trần Tuyết cũng đã đuổi tới, hai người này đều áo đen che mặt, liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên đều không ngờ Trần Tuyết tới nhanh như vậy.

Hai người cơ hồ đồng thời giơ tay lên, mấy đạo hàn mang bắn về phía Trần Tuyết, bống mũi sắt từ những góc độ khác nhau đồng thời gào thét bay tới, đôi mi thanh tú của Trần Tuyết khẽ nhăn lại, tốc độ của cô ta không hề giảm bớt, thân thể mềm mại chợt lóe, từ khe hở giữa bốn viên chông sắt bay ra.

Hai Hắc y nhân đã tới bên cạnh vách núi, bọn họ không tiếp tục công kích, mà là tung người nhảy xuống.

Trần Tuyết đuổi tới sát vách núi, đưa mắt nhìn liền thấy thân thể của hai người thẳng tắp rơi xuống, sau khi rơi xuống hơn mười thước thì lập tức bay ngược lên, hai người mượn phản lực một lần nữa điều chỉnh thân thể, sau đó thì máy bắn tên trong tay bắn về phía vách đá, lợi dụng thế lắc lư của thân thể bay trên vách đá.

Trần Tuyết hôm nay đã tức giận rồi, cô ta không chút do dự nhảy xuống, tóm lấy dây thừng đối phương vẫn chưa kịp cắt đi trên vách đá, chân trái điểm nhẹ lên vách đá, thân thể lăng không ở trên tuyệt bích cao vạn trượng nhảy ra một khoảng cách gần hai mươi thước.

Hai Hắc y nhân giống như người nhện, lợi dụng máy bắn dây bắn liên tục, quanh quẩn mà đi trên vách đá, bọn họ vốn cho rằng như vậy sẽ thoát khỏi sự truy tung của Trần Tuyết, nhưng không ngờ cô gái này quật cường như vậy, bám riết không tha, một đường đuổi theo, càng khiến họ cảm thấy hoảng sợ là, Trần Tuyết không ngờ vứt bỏ dây thừng, tay không trèo trên vách đá.

Hai người trao đổi ánh mắt, một người lên trên, một người xuống phía dưới, dừng đi trên vách đá, lúc này Trần Tuyết một tay tóm lấy cây nhỏ mọc trên vách đá, thân thể mềm mại hơi cong lại súc thế, vị trí giữa ba người hoàn toàn hình thành một tam giác đều.

Cùng với một tiếng huýt, hai Hắc y nhân đồng thời khởi động, bọn họ từ sau lưng rút ra đao Nhật Bản hàn quang lạnh thấu xương, một tay tóm lấy dây thừng, một tay vung đao Nhật Bản, hai chân đi như bay trên vách đá, như giẫm trên đất bằng, hai người phân biệt từ hay hướng cao thấp tấn công Trần Tuyết.

Trần Tuyết không nhúc nhích.

Ánh đao hiện lên, hai thanh đao Nhật Bản phân biệt từ trên dưới chém về phía người Trần Tuyết.

Trần Tuyết bỗng nhiên buông cây nhỏ, nhánh cây nhận tính mười phần bắn ngược ra ngoài, tính toán góc độ và phương hướng cực kỳ tinh diệu, vừa hay chặn được đao của võ sĩ phía trên, đao Nhật Bản và thân cây va chạm, bốp một tiếng, thân cây bị cắt gọn, tuy rằng như vậy, công kích của võ sĩ đó cũng bị hóa giải.

Võ sĩ Phía dưới một đao chém về phía Trần Tuyết, nhưng thân thể Trần Tuyết giống như con dơi đổi chiều, chỉ dùng hai chân móc lên cây để giữ thăng bằng, một đao này chém hụt, Trần Tuyết một chưởng nhẹ nhàng đánh ra, trúng ngực võ sĩ đó.

Một chưởng này ra tay tựa hồ không quá nặng, nhưng lại khiến võ sĩ này từ trong lòng cảm thấy một loại cảm giác hư không vô tận, trong khoảnh khắc, thân thể tựa hồ đột nhiên mất hết lực lượng, hắn thét lớn một tiếng, thân thể bay về phía sau, vốn muốn mượn thế lắc lư để tìm kiếm chỗ đặt chân, nhưng không biết vì sao? Hắn không ngờ ngay cả dây thừng cũng không nắm được, tay trượt một cái, không ngờ từ trên vách đá rơi xuống, được mấy chục thước mới phát ra một tiếng hét thảm.

Gã võ sĩ còn lại nhìn đồng bạn dọc theo vách đá thẳng tắp rơi xuống, trong giây lát đã không thấy đâu, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong sơn cốc trống trải, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi. Có điều thằng cha này nhanh chóng trấn định lại, đao trong tay ở trên hư không vẽ ra hoa đao, ánh mắt quan sát Trần Tuyết, ngưng tụ lực lượng chuẩn bị phát động công kích lần thứ hai.

Cổ tay tóm lấy dây thừng màu đen, chân phải của võ sĩ đá thật mạnh lên vách đá, từ góc độ của hắn có thể thấy rõ dung mạo của Trần Tuyết, ánh trăng phủ một vầng sáng lên khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Trần Tuyết, cả người cô ta tựa như đóa hoa bách hợp sinh trưởng trong u cốc, rất đẹp, đẹp tới siêu phàm thoát tục.

Sát khí trong lòng võ sĩ không khỏi có chút dao động, nhưng hắn dù sao cũng là sát thủ chuyên nghiệp, rất nhanh đã trấn định lại, giơ đao trong tay lên, cổ họng phát ra một tiếng hú như dã thú.