Y Đạo Quan Đồ

Chương 1266-3: Đùa dai (3)




Nữ lang thấp giọng kinh hô, quay mặt lại.

Trương đại quan nhân nội tâm kịch chấn, hắn vạn lần không ngờ người lẻn vào phòng tắm của mình không ngờ là Tần Manh Manh.

Bốn mắt nhìn nhau. Trương đại quan nhân trong nhất thời vô cùng xấu hổ, Tần Manh Manh dù sao cũng là em gái nuôi của mình, hắn thật sự là không nghĩ ra, vì sao Tần Manh Manh muốn ban đêm xông vào phòng mình. Khiến Trương đại quan nhân càng thêm xấu hổ là. Khăn tắm quấn bên hông vào lúc này lại tuột xuống. Xuân quang của Trương đại quan nhân lộ hết ra ngoài, càng khó xử là, cái chỗ không thuần khiết của Thằng cha này lại có biến hóa rất xấu hổ.

Tần Manh Manh đột nhiên nhào vào trong lòng hắn. Trương đại quan nhân bị cô ta khiến cho luống cuống tay chân: "Đừng... Manh Manh... Đừng..." Đèn Phòng tắm đột nhiên tắt, Trương đại quan nhân ôm người ngọc vào lòng, thằng ôn này tuyệt đối không phải là Liễu Hạ Huệ. Trong bóng đêm cảm thấy Tần Manh Manh thổ khí như lan, bên tai nghe thấy tiếng nỉ non ôn nhu của cô ta.

Ý chí lực của Trương đại quan nhân vẫn kiên trì: "Manh Manh, em có phải uống say rồi hay không. Chúng ta không thể như vậy..."

Tần Manh Manh trước giờ luôn rụt rè lại biểu hiện ra vẻ cuồng nhiệt trước giờ chưa từng có, quần áo của cô ta từng kiện được cởi ra, rất nhanh liền trần truồng như Trương đại quan nhân.

Trương đại quan nhân bị cô ta dồn vào bồn tắm, lực khống chế bạc nhược của Trương đại quan nhân cuối cùng cũng sụp đổ dưới sự nóng bỏng của cô ta.

Một đêm mê loạn và cuồng nhiệt này, Trương đại quan nhân không thể diễn tả bằng ngôn từ, sau khi Tần Manh Manh rời khỏi, thằng cha này ngồi trong bồn tắm lớn ước chừng hơn mười phút mới bình tĩnh lại được, sau đó tự tát mình một cái: "Cầm thú! Đó là em gái nuôi của mày mà."

Trương đại quan nhân đến bây giờ vẫn không rõ Tần Manh Manh vì sao lại làm như vậy, nhưng từ đáy lòng mà nói, hắn không hề cảm thấy bứt rứt và hối hận, ngược lại có chút vui sướng, không thể không thừa nhận, ở sâu trong lòng hắn vẫn rất thích Tần Manh Manh.

So sánh với một đêm hương diễm với Trương Dương, Hạo Nam bi thảm hơn nhiều, cho tới ba giờ sáng mới có cảnh sát chạy tới nhà lá, giải cứu Hạo Nam vừa đói vừa lạnh, lại vừa sợ hãi kèm bất lực, đối với chuyện đã phát sinh, Hạo Nam không nhắc tới một chữ nào.

chuyện Hạo Nam bị bắt cóc cũng kinh động tới thính trưởng công an Cao Trọng Hòa, sau khi nghe nói chuyện này, Cao Trọng Hòa nửa đêm bò dậy, chạy tới bệnh viện quân khu.

Hạo Nam đang ở đó kiểm tra sức khỏe.

Cao Trọng Hòa từ chỗ bác sĩ xác nhận Hạo Nam không sao mới yên lòng, trong lòng thầm than, Hạo Nam này đúng là không thể khiến mình bớt lo, phong ba trước đó dấy lên vẫn chưa bình ổn thì lại suýt nữa gặp chuyện không may, nếu như Hạo Nam ở Bình Hải gặp chuyện không may, thính trưởng công an là hắn khẳng định khó thoát khỏi trách nhiệm, bất kể hỗn tiểu tử này mất dạy thế nào, nhưng hắn dù sao cũng là con trai của Quốc Quyền.

Hạo Nam lộ ra vẻ thất hồn lạc phách.

Cao Trọng Hòa trước mặt hắn trước mặt hắn, liên tục gọi hắn ba lần, hắn mới có phản ứng: "Thính trưởng Cao."

Cao Trọng Hòa gật đầu, nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Hạo Nam, trong lòng cũng có chút không đành lòng, thở dài: "Hạo Nam, cậu còn nhớ tình huống lúc đó hay không? Có chú ý tới đặc trưng của bọn bắt cóc không?"

Hạo Nam lắc đầu: "Cao thính, chuyện này tôi không muốn truy cứu, có thể bỏ qua hay không?"

Cao Trọng Hòa cơ hồ không thể tin vào tai mình, thằng ôn Hạo Nam này từ khi nào trở nên khoan dung như vậy? Chẳng lẽ trong đó có bí mật khó nói?

Cao Trọng Hòa nói: "cậu không sao là tốt rồi."

Hạo Nam cắn cắn môi nói: "Sáng mai tôi sẽ trình đơn xin từ chức tới văn phòng của ngài."

Trương đại quan nhân dậy rất sớm, trên thực tế thằng cha này đêm nay ngủ không ngon, thân thể thì thoải mái, trong lòng cũng thầm sướng, nhưng Trương đại quan nhân luôn cảm thấy mất mặt, hắn không biết mình ngày mai nên đối mặt với Tần Manh Manh như thế nào.

Tối hôm qua Tần Manh Manh hiển nhiên là từ cửa sổ vào, khi rời đi thì rời khỏi từ cửa chính, Trương đại quan nhân rất là khó hiểu, hắn trước đây cũng không biết chuyện Tần Manh Manh còn có võ nghệ cao cường như vậy, hơn nữa biểu hiện của Tần Manh Manh tối hôm qua rất cuồng nhiệt, triệt để đảo lộn quan niệm cố hữu của cô ta, thì ra cô em gái này của mình ngoài mặt thì lạnh lùng, nhưng trong lòng kì thực nhiệt tình như lửa, nữ nhân quả nhiên đều có hai mặt.

Trương Dương càng nghĩ càng thấy ba mươi sáu kế lượn là thượng sách, cái này là để tránh xấu hổ, hắn thật sự không biết mình nên nói với Tần Manh Manh, nếu như nói tối hôm qua lúc ban đầu mình còn có chút kiên trì, nhưng dưới sự nhiệt tình chủ động của Tần Manh Manh, chút kiên trì này của mình sụp đổ rất nhanh, đến về sau thì chính mình biến bị động thành chủ động. Nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, Trương đại quan nhân không ngờ lại có phản ứng đáng xấu hổ, sáng sớm mà, nội tiết tố rất dư thừa.

Trương đại quan nhân vội vàng rửa mặt, nhưng trên thế giới chuyện thường thường đều như vậy, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, muốn hôm nay trốn Tần Manh Manh, nhưng hai người lại gặp nhau ở đại sảnh, Tần Manh Manh mặc quần áo thể thao, vừa đi tập thể dục buổi sáng về, mặt đỏ bừng, nhìn qua rất đáng yêu.

Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta liên theo bản năng cúi thấp đầu.

Nhưng Tần Manh Manh đã nhìn thấy hắn, cười cười đi tới: "Anh Dương, anh dậy sớm thế."

Trương đại quan nhân đành cười nói: "Em còn dậy sớm hơn anh."

Tần Manh Manh nói: "Em dậy sớm quen rồi, nếu như không phải tối hôm qua hơi mệt thì còn có thể dậy sớm hơn."

Trương đại quan nhân ừ một tiếng rồi nói: "Tố chất thân thể em không tồi."

Tần Manh Manh nói: "Cũng tạm được! Sức khỏe anh cũng rất tốt."

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, đó là đương nhiên rồi, tố chất thân thể của anh không phải cường hãn bình thường đâu, mắt lướt qua mặt Tần Manh Manh, đang cân nhắc muốn đi.

Tần Manh Manh nói: "Nếu đều dậy sớm thì cùng nhau bữa sáng bữa sáng đi, anh tới nhà ăn chờ em, em đi tắm rửa đã."

Trương đại quan nhân nói: "A... cái đó..." Tần Manh Manh đã như một trận gió đi vào thang máy.

Trương đại quan nhân lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng nghĩ tới chuyện tối hôm qua, vẫn có chút hồi vị, Trương đại quan nhân thầm nghĩ, hiện tại quan hệ giữa mình và Tần Manh Manh sẽ tính là gì? Anh em nuôi hay là cái đó? Trải qua đêm này, chuyện triệt để bị hắn làm cho rối rắm.

Trương đại quan nhân trước giờ cũng không phải là hạng người sợ phiền phức, trốn tránh chỉ là suy nghĩ nhất thời, nhưng nếu đã gặp, Trương đại quan nhân liền quyết định đối mặt với hiện thực.

Tần Manh Manh không hề để hắn phải đợi lâu, mười lăm phút đồng hồ sau thì tới nhà ăn, Trương đại quan nhân đã giúp cô ta gọi đồ ăn.

Hai người ngồi mặt đối mặt, Trương đại quan nhân lần đầu lộ ra có chút ngượng ngùng.

Ngược lại với Trương Dương, biểu hiện của Tần Manh Manh rất tự nhiên: "Anh Dương, tinh thần của anh không tốt lắm, có phải tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt hay không?"

Trương Dương nói: "Ngủ rất ngon, rất sâu, em thì sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Trương đại quan nhân liền có chút hối hận, mình không phải có tật ư? Sao cứ nhắc tới chuyện không nên nhắc?

Tần Manh Manh cười nói: "Ngủ không ngon, cả đêm đều nằm mơ, dù sao cũng sắp đi rồi, em còn tưởng rằng hôm nay sẽ không gặp mặt anh nữa."

Trương Dương nói: "Anh cũng không ngờ..."

Tần Manh Manh nghe hắn nói chuyện ấp a ấp úng thì có chút quái dị: "Không ngờ cái gì? Thật ra trên đời này rất nhiều chuyện đều đã được chú định, anh nói có đúng không?"

Trương đại quan nhân liên tục gật đầu liên tục gật đầu: "Đúng, đều là ông trời chú động." hắn Thầm nghĩ trong lòng: "Tất cả là ông trời già gây họa, trời đất chứng giám, Manh Manh à Manh Manh, nếu như không phải tối hôm qua em chủ động chạy đến phóng anh thì anh cũng sẽ không làm ra chuyện đó với em."

Tần Manh Manh nói khẽ: "Em buổi chiều lên máy bay rồi."

Trương Dương gật đầu, lấy hết dũng khí nói: "Anh tiễn em!"

Tần Manh Manh cười nói: "Không phải đã nói không cần anh tiễn ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Manh Manh, tối hôm qua.. Thật ra..."

Tần Manh Manh nhìn thấy bộ dạng ấp a ấp úng của hắn thì không khỏi bật cười.

Trương đại quan nhân nói: "Thật ra anh không phải loại người như em nghĩ."

Tần Manh Manh nói: "Em biết."

Trương đại quan nhân nói: "Thật ra anh..."

Tần Manh Manh nói: "Anh Dương, anh hôm nay làm sao vậy? Bình thường anh đâu có như vậy!"

Trương đại quan nhân xem như đã minh bạch rồi, thật ra nữ nhân có đôi khi so với nam nhân còn rộng rãi hơn, Tần Manh Manh xem ra không hề để trong lòng, mình ở đây rối rắm làm cái rắm gì, hắn bật cười: "Có thể tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, não thiếu dưỡng khí."

Tần Manh Manh uống nước chanh: "Anh Dương, em quyết định rồi, lần này sau khi rời khỏi sẽ không về nữa." Khi Nói những lời này, trong lòng cô ta lộ ra vài phần quyến luyến.

Trương đại quan nhân ngạc nhiên nhìn Tần Manh Manh: "Vì sao?"

Tần Manh Manh nói: "Em không muốn trở thành gánh nặng của anh nữa, không muốn mang thêm bất kỳ phiền toái gì cho anh."

Trương đại quan nhân nói: "Anh không cảm thấy vậy. Manh Manh, Nếu như em là vì anh mà không muốn trở về thì em không cần phải vậy."

Tần Manh Manh cắn cắn môi nói: "Anh Dương, em đã quyết định rồi."