Y Đạo Quan Đồ

Chương 719-2: Thù mới hận cũ (2)




Ông Trang cũng không thấy gì, thở dài: "Có lẽ không có ở đây đâu!"

Trương Dương gật đầu, theo tâm trạng của Sở Yên Nhiên có lẽ cô ây chẳng có tâm trí đâu mà tới đây đua đòi, hắn cứ đi đến đây tìm không chắc sẽ thấy cô, hắn thực không biết làm thế nào để tìm được.

Trương Dương chuẩn bị rời đi thì nghe thấy giọng nói: "Xem ai đến với chúng ta này!"

Trương Dương cũng nghĩ sẽ gặp Tôn Hiểu Vĩ ở đây, bởi vì đám moto ở đây là do gã lập ra. Nhưng gã này lại cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vụ ân oán với Trương Dương đã qua hơn ba năm nhưng gã vẫn không thể quên được nỗi nhục mà mình phải chịu đựng, hơn ba năm, nhiều sự đổi thay, cha gã tổng bí thư thị ủy Tôn Quốc Bình giờ đã là phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An, còn gã dựa vào danh tiếng của cha mà làm mấy vụ làm ăn. Vậy nên bất luận là quan hệ xã hội hay về thực lực kinh tế gã đều có thừa, hơn ba năm trước ăn hai phát bạt tai giáng trời của Trương Dương làm gã găm sâu mối thâm thù, gã cũng khắc khổ rèn luyện thân thể, cho rằng mình là một nam nhi chi nhục, rồi cũng có một ngày, gã sẽ báo thù, gã muốn trả lại Trương Dương vài cái bạt tai.

Qua phong độ của Tôn Hiểu Vĩ, Trương Dương cũng nhận ra gã đã thay đổi rất nhiều. Trương Dương điềm đạm cười: "Tôn Hiểu Vĩ, lâu rồi không gặp>"

Tôn Hiểu Vĩ kiêu ngạo nhìn hắn: "Trương Dương, nghe nói mày đã đính hôn với Sở Yên Nhiên!" Trương Dương gật đầu, Hiểu Vĩ chủ động đưa tay về phía hắn: "Chúc mừng!" Chí ít lúc đầu Tôn Hiểu Vĩ cũng biểu hiện phong độ quân tử, nhưng trong lòng gã lòng căm thù ghen ghét đang nảy lửa, chỉ hận một nỗi không thể thịt luôn Trương Dương.

Trương Dương đưa tay ra, Tôn Hiểu Vĩ bắt lấy tay hắn, Trương Dương thấy cái nắm tay xiết chặt, lúc hắn đang định vận lực đáp trả thì lại thấy đan điền của mình bị đau nhói. Trương Dương biết đó là do lúc vận công cứu Sở Trấn Nam làm nội lực hao tổn dẫn tới. Phải trong một thời gian dài, hắn không được vận động chân khí. Tôn Hiểu Vĩ nhìn sắc mặt yếu ớt của Trương Dương, thầm vui mừng, cho rằng bao lâu khổ công luyện tập của mình giờ đã có hiệu quả. Gã lại không hề biết biểu hiện đó của Trương Dương là do nguyên nhân từ phía bên trong cơ thể.

Sau khi buông tay ra, Trương Dương khen gã: "Đúng là có thực lực, xem ra không khổ công mấy năm này luyện tập!"

Tôn Hiểu Vĩ nói: "Sống ở cái thế giới này, dù sao thì cũng phải học cách bảo vệ chính mình." Trương Dương cười, hắn cũng không muốn dây dưa với gã đần này thêm nữa: "Tôi còn có việc, đi trước đây!" Tôn Hiểu Vĩ nói: "Ai đến đây đều là vì đua xe, cuộc đua còn chưa bắt đầu. Sao lại đi chứ?" Trương Dương đáp: "Tôi không hứng đua xe, hơn nữa tôi cũng không có xe!" Tôn Hiểu Vĩ cười ha ha: "Không có hứng, hay là sợ!" Gã cho rằng mình đã có đủ thực lực để khiêu chiến với Trương Dương, huống hồ hôm nay gã lại chiếm vị trí chủ nhà ưu thế. Đám người quanh đây đa số đều ở phe gã, gã sẽ không tha cho Trương Dương dễ dàng như vậy, nhất định phải sỉ nhục hắn.

Trương Dương còn đang nghĩ đến Sở Yên Nhiên, hắn không có thời gian để tiêu khiểu với gã Tôn Hiểu Vĩ này, hắn quay người bước đi, Tôn Hiểu Vĩ kêu to phía sau: "Trương Dương, quả nhiên không có gan!"

Trương Dương dừng bước chân, rồi hắn lại lắc đầu đi tiếp, chưa đi được vài bước thì đã có hai gã cưỡi xe moto to cao vòng qua chặn đường, Trương Dương nói: "Tránh ra!" Hai tên kia không hề tránh đường, ngược lại còn rú ga tiến thẳng về phía Trương Dương. Thân thể Trương Dương cũng không linh hoạt như bình thường, hai chiếc xe máy nhanh chóng đâm vào hắn rồi lại chia vòng ra, cứ thế vậy quanh hắn chạy đi chạy lại, chúng đang bao vậy Trương Dương.

Tôn Hiểu Vĩ cười ngông cuồng: "Hoặc là đua xe, hoặc là tới đây cúi lậy tao nhận sai, tao sẽ để cho mày đi!" Trương Dương đột nhiên cảm thấy mình như con hổ bị lạc bị ức hiếp, định đến đây tìm Yên Nhiên không ngờ lại gặp thằng oan gia này.

Ông Trang thấy tình hình không ổn, vội lấy điện thoại gọi điện. Người ông có thể tìm chỉ có Sở Yên Nhiên, ông có số của cô nhưng gọi mấy lần mà không được nhưng ông vẫn vừa gọi vừa xem tình hình. Giờ lại có thêm mấy chiếc xe máy chạy vây xung quanh Trương Dương, chúng cứ thế rú ga ầm ĩ. Trương Dương ở chính giữa, hai tay để sau người, vẻ mặt vẫn bình thản không hề có chút kinh sợ. Tuy nhiên trong đầu Trương Dương đang rất buồn bực, nhìn thấy đám chuột nhắt hôi hám ngạo mạn này, nếu là bình thường Trương đại quan nhân hắn đã sớm cáu giận điên người, ra tay đánh cho cả đám tè cả ra quần. Nhưng bây giờ không đúng lúc, cơ thể hắn chưa hồi phục, đang suy nhược không được vận công chân khí, nếu không kinh mạc của hắn sẽ bị phá vỡ, khó mà hồi phục lại được.

Gã Hiểu Vĩ cầm chai coca uống một hụm sau đó nén mạnh nó vào phía Trương Dương, Trương Dương nhanh chóng né được. Chai coca rơi bịch xuống phía sau chân Trương Dương, mảnh thủy tinh vỡ văng khắp nơi.

Một gã đầu trọc to cao lực lưỡng bước đến bên cạnh Tôn Hiểu Vĩ, gã là Nhị Bảo, em ruột của tên hòa thượng bị chết đột tử cách đây ba năm. Lúc đó theo khám nghiệm tử thi của phía cảnh sát, đã giám định tên hòa thượng chết vì ngoài ý muốn, không liên quan gì tới Trương Dương và Tôn Hiểu Vĩ. Sau đó Trương Dương rời khỏi Tĩnh An, Tôn Hiểu Vĩ vẫn ở đây, khi người nhà tên hòa thượng tìm tới gã, tuy không phải chịu trách nhiệm hình sự gì nhưng để thoát khỏi sự việc gã đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền, tới tận năm vạn đồng. Tuy nhiên cũng qua đó mà gã quen thân được với Nhị Bảo em của tên hòa thượng kia. Tiếp xúc lâu dần hai thằng trở thành bạn bè, gã đã chi phối hoàn toàn cái đầu trọc ngu ngốc của Nhị Bảo, gã nói: "Nhìn thấy chưa, lúc đó anh cậu đã đánh nhau với thằng đó, bệnh tim mới bị tái phát, chính là thằng Trương Dương." Mần mống oán hận từ đó mà nảy sinh, sự thù hằn khó mà nguôi ngoai, tên Nhị Bảo gọi thêm vài thằng bạn hữu, tất cả đều cầm chai coca mà vây quanh vòng tròn đó, chúng nó thay nhau ném liên tiếp chai coca về phía Trương Dương. Trương Dương lại không có cách nào thoát khỏi vòng vây xe máy bao quanh mình, trong chốc lát, xung quanh hắn toàn là mảnh thủy tinh vỡ vụn, ở dưới chân Trương Dương chai thủy tin ném tới tấp, hắn không thể tránh nổi.

Ông Trang gập điện thoại lại, ông đi đến phía Tôn Hiểu Vĩ, tươi cười: "Anh Tôn, đừng đùa nữa... Là tôi đưa cậu ta đến, nể mặt tôi đi!"

Tôn Hiểu Vĩ nhếch mép cười, đột nhiên giơ một chai coca lên đập thẳng vào trán của ông: "Mẹ mày là cái thá gì? Sao tao phải nể mặt mày?"

Đầu ông Trang bị đập bể, máy cứ thế chảy dòng dòng xuống mặt, ông hoảng sợ ôm chặt lấy đầu mình.

Tiếng Trương Dương vang lên: "Tôn Hiểu Vĩ, tao chơi! Mẹ mày không phải rất có khí phách sao? Một chọi một!"

Tôn Hiểu Vĩ cười ầm lên, gã vỗ tay bồm bộp, mấy chiếc xe máy đều tản ra.

Trên mặt, trên tay Trương Dương đều bọ mảnh thủy tinh cắm đầy máu, hắn bình tĩnh nhìn Tôn Hiểu Vĩ chăm chú: "Mấy năm không gặp, vẫn chơi cái trò ấy, có được coi là một nam tử chân chính không mày? Ưỡn ngực lên xem, có gan thì tự mình đối mặt với tao!"

Nhị Bảo hùng hổ bước tới, tay phải gã cầm một ống sắt, gã dê ống sắt trên đường đi đến ma sát tóe lửa, theo sau đó là vết dài bốc cháy, âm thanh cực kì chói tai. Tên thỏ đế nhát chết chính là Tôn Hiểu Vĩ, Nhị Bảo chẳng qua bị gã lợi dụng phái làm tiên phong.

Nhị Bảo đến trước mặt Trương Dương giận dữ hét: "Mày có biết bố mày là ai không?"

Trương Dương thở dài: "Thằng thộn này, tao không quen, nhưng chỉ cần nhìn cũng biết mày đang bị thằng khác lợi dụng, bị nó mua chuộc rồi lại làm chân osin giúp nó kiếm tiền."

Nhị Bảo giận dữ: "Chính mày hại chết anh tao!" Gã vung ống sắt lên, xoạt! Cây gậy nhằm thẳng vào đầu Trương Dương, tên Nhị Bảo này là kẻ hành động lỗ mãng, còn không có thuốc chữa hơn cả thằng anh nó.

Đang lúc cơ thể Trương Dương suy nhược nhất, hắn cố gắng không hành động bừa dùng tới chân lực của mình, tay phải giơ lên đỡ lấy ống sắt rồi thuận theo hướng gậy mà đẩy xuống phía dưới, Nhị Bảo cảm thấy như sức đập của mình bị vô hiệu hoàn toàn. Ống sắt đập mạnh thế cuối cùng lại bị một tay Trương Dương gạt nhẹ nhàng như thế này, cứ như là tự mình phang ống sắt xuống đất, như thế thân thể của gã cũng theo quán tính mà mất thăng bằng. Thân người to cao của gã cũng bổ nhào về phía trước, gã định dùng ống sắt để trống mình, nhưng ống sắt lại vô tình trống lên một mảnh thủy tinh, kết quả là gã ngã oạch xuống đât một phát thê thảm! Tiếng gã kêu thật khó nghe, nếu là chỗ bằng thì ngã không vấn đề gì, nhưng dưới đất toàn mảnh thủy tinh, đây đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy. Nhưng lúc gã ngã xuống đống thủy tinh cũng may phản ứng nhanh nên chống hai tay ra đỡ, cũng tránh khỏi tổn thương tới thân người. Hai tay gã bị thủy tinh trọn vào vô số, đau ghê gớm, máu chảy phun ra làm gã gào ầm lên.

Trương Dương đã đi ra một cách tự do, tuy vừa rồi ra tay chỉ trong phút chốc nhưng giờ nhịp thở của hắn cũng đã dồn dập căng thẳng hẳn lên.

Tôn Hiểu Vĩ vung thay một cái, suất hơn cả chục người quây lấy Trương Dương.

Trương Dương hừ một tiếng, vẻ mặt đằng đằng sát khí như bị phủ bởi một màn sương dày đặc, Tôn Hiểu Vĩ được đà không hề buông tha người khác mà chọc giận vào Trương Dương. Trương đại quan nhân hôm nay dù có liều mạng tổn thương đế kinh mạch cũng phải dạy cho lũ nhãi nhép này một bài học

Phía sau lưng có bốn chiếc moto đang rú ga ầm lên, mục tiêu của chúng là nhằm đúng vào Trương Dương.

Tôn Hiểu Vĩ cười lạnh lùng: "Trương Dương, mày cũng có ngày hôm nay!"

Một chai coca đột nhiên từ đâu văng ra, lúc Tôn Hiểu Vĩ nhìn thấy thì cái chai đã phi thẳng vào đầu gã, bụp! Trúng luôn vào đầu, nhưng chai coca này lại không bị bể, rơi xuống đất choang một tiếng. Đầu tên Hiểu Vĩ đau tê dại, gã gào lên thảm thiết: "Mẹ đứa nào?"

Sở Yên Nhiên vặn tay ga lái chiếc xe Suzuki xông vào, phân rẽ cả đám người ra, Trương Dương vui mừng nói: "Yên Nhiên""

Sở Yên Nhiên nói: "Lên xe mau!"

Tôn Hiểu Vĩ ôm đầu, đau đến mức cúi đầu sát đất.

Sở Yên Nhiên nói: "Tôn Hiểu Vĩ, nghe cho rõ đây, Trương Dương là chồng chưa cưới của tao, ăn hiếp anh ấy cũng là ăn hiếp tao!" Toàn thân Sở tiểu thư như ánh lên chất anh hùng sáng chói, Trương đại quan nhân lần đầu tiên có cảm giác được làm người đàn ông, hắn lại tự nhiên cảm thấy sự bình an tuyệt đối. Nam nhi không nhất định lúc nào cũng là kẻ mạnh, cũng phải có lúc được phái nữ che chở, cái cảm giác đó... Thật sự là very good.