Y Đạo Quan Đồ

Chương 730-4: Trở giáo đâm một nhát (4)




Lý Đồng Dục nói: "Bí thư Lưu, hy vọng tài liệu của tôi có thể giúp được anh."

Lưu Chiêu gật đầu, tiễn Lý Đồng Dục, Lưu Chiêu có chút khó xử đối với hai bản tài liệu mà y đưa, mở một phong bì trong đó ra, quả nhiên trong đó có không ít ảnh của Tống Hoài Minh và Lưu Diễm Hồng, từ ngày trên bức ảnh cho thấy, Lý Đồng Dục chắc đã theo dõi bọn họ một đoạn thời gian rất dài, trong đó còn đính một phần tài liệu, chú giải về sự qua lại giữa Tống Hoài Minh và Lưu Diễm Hồng trong mấy năm nay và quan hệ giữa bọn họ như thế nào. Lưu Chiêu bỗng nhiên hiểu ra rằng Lý Đồng Dục vì sao muốn đưa tài liệu này tới chỗ y, tuy rằng chưa xem xong tài liệu tố cáo Tống Hoài Minh, nhưng bằng vào kinh nghiệm công tác làm ký luật của Lưu Chiêu nhiều năm, chỉ bằng vào mấy thứ này không chứng minh được gì, trong đó không hề có chứng cớ thực tế, gặp phải loại tình huống này, cùng lắm thì nhắc nhở riêng tư một chút. Nhưng bản tài liệu còn lại thì là khác, bên trong cũng là ảnh, nhưng nội dung thì tường tận hơn một chút, Lưu Chiêu đọc một lúc, bất giác nhíu mày.

Hai phần tài liệu tố cáo rất nhanh liền được đặt ở trên bàn làm việc của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương rút ra hai bức ảnh nhìn qua một chút rồi ném chỗ còn lại sang một bên: "Mấy thứ này cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy!"

Lưu Chiêu nói: "Tài liệu là do Lý Đồng Dục của nhật báo Đông Nam đưa tới."

Kiều Chấn Lương nói: "Lại là hắn, người này rốt cuộc muốn làm gì? Cứ không ngừng gây phiền toái, chúng ta bận rộn chỉnh lý Bình Hải, làm như thế nào mới có thể đẩy kinh tế phát triển đi lên, làm như thế nào mới khiến người dân Bình Hải được sống những ngày an lành, hắn thì ngày nào cũng đi làm mấy cái chuyện bắt gà trộm chó, liên tiếp gây thêm phiền phức cho chúng ta, thực sự cho rằng hắn có hậu đài là tôi không dám động đến hắn ư?"

Lưu Chiêu nói: "Mấy thứ này tuy rằng không phải là chứng cớ thực tế gì, nhưng tôi sợ một khi truyền ra ngoài, sẽ gây ảnh hưởng không tốt."

Kiều Chấn Lương nhíu mày: "Có một số đồng chí của chúng ta cũng thật là, không biết chú ý gì cả

Lưu Chiêu nói: "Bí thư Kiều, ý tứ của ngài là...."

Kiều Chấn Lương nói: "Anh đi gõ Đỗ Thiên Dã một cái, bảo hắn chú ý một chút."

Lưu Chiêu gật đầu, cầm lấy phần tài liệu đó, còn phần tài liệu của Tống Hoài Minh thì để lại cho Kiều Chấn Lương, tất nhiên phía Tống Hoài Minh phải giao cho Kiều Chấn Lương.

Lưu Chiêu đi rồi,Kiều Chấn Lương cầm lấy phần tài liệu đó xem qua, y lưu ý đến một chi tiết, trong thư tố cáo của Lý Đồng Dục có nhắc tới một chuyện rất quan trọng, dưỡng phụ Đỗ Sơn Khôi, cha thân sinh Trần Sùng Sơn của Đỗ Thiên Dã và nhạc phụ Sở Trấn Nam của Tống Hoài Minh đều là lão chiến hữu, Đỗ Thiên Dã còn suýt nữa trở thành con rể của phó thủ tướng Văn Quốc Quyền. Kiều Chấn Lương nheo hai mắt lại, Lý Đồng Dục này đang làm cái gì vậy? Hắn rõ ràng là đang thông qua tài liệu này vạch ra Tống Hoài Minh và Đỗ Thiên Dã trên chính trị là cùng trên một trận tuyến, Kiều Chấn Lương bỗng nhiên hiểu ra chủ ý thật sự mà Lý Đồng Dục giao tài liệu này cho Ủy ban kỷ luật, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng không tin rằng tài liệu này có thể lật đổ được Tống Hoài Minh, nhưng mục đích của hắn là phát tán những thứ bất lợi đối với Tống Hoài Minh, hắn muốn chọc thối Tống Hoài Minh.

Kiều Chấn Lương quyết định tìm Tống Hoài Minh để nói chuyện.

Tống Hoài Minh nhìn thấy tài liệu này, phản ứng đầu tiên chính là: "Lý Đồng Dục cung cấp ư?"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Thật sự là không hiểu hắn sao lại thù hận anh đến như vậy. Hoài Minh, tôi tìm anh đến không phải muốn hỏi anh gì cả, cũng không phải là muốn chỉ trích gì anh, tài liệu này tôi đã đọc qua rồi, chẳng có gì mới mẻ, một số nội dung trong đó cho thấy, Lý Đồng Dục đã chú ý tới anh trong một đoạn thời gian khá dài."

"Chú ý hơn hai mươi năm rồi!"

Tống Hoài Minh trầm mặc, những gì mà Kiều Chấn Lương nói quả thực rất có đạo lý. Kiều Chấn Lương tức giận nói: "Đồng chí Diễm Hồng còn trẻ, còn có không gian rất lớn để đề thăng, hay là thử cân nhắc tới Trung kỉ ủy công tác đi."

Tống Hoài Minh có chút kinh ngạc nhìn Kiều Chấn Lương, những lời này của Kiều Chấn Lương tựa hồ như là suy nghĩ vì y, nhưng ngẫm lại một chút, trong đó còn có thành phần muốn chặt bớt vây cánh của Tống Hoài Minh, Lưu Diễm Hồng là một người ủng hộ và tùy tùng kiên định trên chính trị của Tống Hoài Minh, nếu cô ta rời khỏi Bình Hải, Tống Hoài Minh trên chính trị mất đi một minh hữu, Kiều Chấn Lương căn bản là đang lợi dụng sự kiện này để tiến thêm một bước làm suy yếu lực lượng của mình.

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không có quyền quyết định tương lai của đồng chí Diễm Hồng!"

Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Tôi cũng không có quyền quyết định, có điều làm lãnh đạo, tôi sẽ cho cô ta một đề nghị thân mật!"

Người tìm Lưu Diễm Hồng nói chuyện là bí thư Lưu Chiêu của Ủy ban kỷ luật, Lưu Chiêu đưa những bức ảnh đó cho Lưu Diễm Hồng, sau đó ngồi tại chỗ, lẳng lặng quan sát phản ứng của Lưu Diễm Hồng, Lưu Diễm Hồng nhìn nhìn những bức ảnh này, cắn môi, trợn mắt lên, lạnh lùng nói: "Loại bức ảnh này trước khi đây đã có rồi, không phải đã nói rõ ràng rồi ư?"

Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Diễm Hồng, tuy rằng thời gian tôi đến Bình Hải không lâu, nhưng chuyện về phương diện này cũng nghe nói không ít."

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Lưu, ở đây không có người ngoài, anh cứ nói thẳng ra, đừng quên, tôi cũng là người làm công tác kỷ luật, tôi có năng lực chịu đựng!"

Lưu Chiêu nói: "Rất nhiều người tố cáo chuyện giữa cô và tỉnh trưởng Tống, bản tài liệu này rất tượng tận, bao gồm cả thời gian và địa điểm gặp mặt của hai người gần đây cũng ghi rất rõ ràng."

Lưu Diễm Hồng nói: "Vậy chính là nói có người đang theo dõi hai cán bộ quốc gia chúng tôi, trong xã hội hiện giờ, ở Bình Hải, một vị tỉnh trưởng và một vị phó bí thư Ủy ban kỷ luật gặp mặt, từng thời từng khắc đều bị người ta chụp trộn, anh thấy chuyện này bình thường ư?"

Lưu Chiêu không nói gì.

Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi cho rằng rất không bình thường, phải lập tức báo án, chuyện này không chỉ có xâm phạm tới đời tư của chúng tôi, mà còn gây nguy hiểm tới an toàn nhân thân của chúng tôi nữa!"

Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Diễm Hồng, trước khi tôi đến Bình Hải đã có tố cáo như vậy phát sinh rồi, chẳng lẽ cô không lo lắng như vậy sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô và tỉnh trưởng Tống ư?"

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Lưu, tôi không rõ ý của anh."

Lưu Chiêu nói: "Cho dù chúng tôi tin, nhưng ngoại giới không phải mỗi người đều tin đâu."

"Quan trọng lắm ư?"

Lưu Chiêu nói: "Cô đừng xem nhẹ lực lượng của lời đồn."

Lưu Diễm Hồng cười ha ha, nói: "Vậy anh nói cho tôi biết nên làm như thế nào? Tôi có phải nên trên đại hội tuyên bố công khai rằng giữa tôi và tỉnh trưởng Tống không bất kỳ quan hệ ám muội nào? Có cần phải đăng báo thanh minh, giải thích rõ với nhân dân tỉnh rằng giữa tôi và tỉnh trưởng Tống chỉ là tình bạn, tuyệt không có gì khác không?" Tình tự của Lưu Diễm Hồng bắt đầu kích động rồi.

Lưu Chiêu nói: "Đồng chí Diễm Hồng, cô phải bình tĩnh, cô là một chiến sĩ đã kinh qua khảo nghiệm, chúng tôi tin vào hành vi thường ngày và nguyên tắc của cô, nhưng, cô có từng nghĩ tới, cứ tiếp tục như thế này, không những sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của cô, cũng sẽ tạo thành khốn nhiễu cho công tác của tỉnh trưởng Tống."

Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Lưu, anh muốn nói gì, xin cứ nói rõ ra đi!"

Lưu Chiêu nói: "Có từng nghĩ tới thay đổi hoàn cảnh, Trung kỉ ủy gần đây trên rất nhiều cương vị đều cần nhân thủ, tôi sẽ đề cử cô với bọn họ, tin chắc rằng cô tới đó, cơ hội phát triển sẽ nhiều hơn." Ngữ khí của Lưu Chiêu cố gắng thật bình tĩnh và ôn hòa, y cho rằng Lưu Diễm Hồng nếu có lý trí, tất sẽ không cự tuyệt đề nghị của mình.