Y Đạo Quan Đồ

Chương 732-3: Lấy ơn báo oán (3)




Tống Hoài Minh nói: "Tôi thấy chuyện này đối với đồng chí Diễm Hồng là rất không công bình, hơn nữa cho dù cô ta tới Trung kỉ ủy, người khác cũng sẽ không dừng đòn nhảm."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Trên đời này tất cả mọi chuyện đều có thời kỳ nở rộ của nó, thời kỳ này qua rồi, người khác cũng sẽ quên đi. Tôi vốn là có hảo ý, đồng chí Diễm Hồng tới Trung kỉ ủy, đối với sự phát triển của cô ta về sau tuyệt đối là rất có lợi, nhưng không ngờ cô ta lại biểu hiện ra sự kháng cự như vậy, đưa một lá đơn xin từ chức cho tôi."

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều đã phê chuẩn đơn từ chức của cô ta chưa?"

Kiều Chấn Lương lắc đầu nói: "Trước tiên cứ để đó đã, cho cô ta nghỉ ngơi một chút, sau khi tỉnh táo lại, cân nhắc kỹ càng rồi mới quyết định."

Tống Hoài Minh biết tính cách của Lưu Diễm Hồng, lần này có tám chín phần mười là không giữ được cô ta.

Kiều Chấn Lương nói: "Triệu Quý Đình hôm nay tới tìm tôi, bàn một số việc."

Tống Hoài Minh trong lòng ngẩn ra, từ sau chuyện của Âu Dương Như Hạ, sĩ đồ của Triệu Quý Đình trên cơ bản đã tuyên cáo kết thúc, trên đại hội nhân dân năm nay vị trí của y sẽ bị điều chỉnh, Kiều Chấn Lương chắc là muốn nói tới chuyện này.

Kiều Chấn Lương nói: "Anh ta sức khỏe có vấn đề, sau khi con trai bị đi tù, trạng thái tinh thần rất kém, đã không thể đảm nhiệm công tác của phó tỉnh trưởng thường vụ nữa rồi. Cho nên, anh ta chủ động đề xuất muốn lui khỏi vị trí hiện tại."

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Đồng chí Quý Đình hiện tại đúng là không còn nhiệt tình với công tác, trên các phương diện công tác cũng thiếu tính chủ động."

Kiều Chấn Lương nói: "Theo anh, trong những phó tỉnh trưởng này của chúng ta, ai là người thích hợp tiếp nhận vị trí của Triệu Quý Đình nhất?"

Tống Hoài Minh cười cười, Kiều Chấn Lương căn bản không cần thiết phải hỏi những lời này, người mà Tống Hoài Minh y xem trọng, Kiều Chấn Lương trăm phần trăm sẽ không dùng, hiện tại Kiều Chấn Lương là bí thư tỉnh ủy, quyền lên tiếng nằm trong tay y, y căn bản sẽ không nghe ý kiến của mình.

Kiều Chấn Lương nói: "Anh không nói, có phải thấy những cán bộ cấp phó tỉnh này của chúng ta còn kém một chút đúng không?"

Tống Hoài Minh nói: "Thật ra mỗi người đều có ưu điểm riêng, bí thư Kiều đột nhiên hỏi vậy, tôi thật sự không tiện đưa ra quyết đoán."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Vốn Lương Thiên Chính là nhân tuyển thích hợp nhất, chúng tôi trước đó cũng đã trao đổi ý kiến, tôi trước giờ cũng rất thích anh ta, nhưng sự kiện vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang làm ô nhiễm nước lần trước khiến tôi nhìn thấy anh ta trên quản lý chấp chính còn có khiếm khuyết, cho nên tôi hơi do dự."

Tống Hoài Minh thực sự cầu thị nói: "Tư lịch và năng lực chấp chính của đồng chí Thiên Chính trong mấy vị phó tỉnh trưởng vẫn là người xuất sắc nhất."

Kiều Chấn Lương nói: "Chúng ta chọn cán bộ, cũng không phải là người què chọn tướng quân, vị trí phó tỉnh trưởng thường vụ rất quan trọng, không thể qua loa được, tôi phải chọn cho anh một trợ thủ có năng lực thực sự."

Tống Hoài Minh bắt đầu cảnh giác rồi, thủ đoạn chính trị của Kiều Chấn Lương quả nhiên là một vòng đan một vòng, vừa mới bức Lưu Diễm Hồng đi, hiện tại lại động chủ ý tới vị trí phó tỉnh trưởng thường vụ, ở cùng một ban để với một nhân vật đa mưu túc trí như thế này, lúc nào cũng phải tập trung hết tinh thần. Tống Hoài Minh gặp biến không sợ hãi, nói: "Nghe ý tứ của bí thư Kiều, hình như đã chọn được người thích hợp rồi?"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Cấp trên cho tới một đề nghị, bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng! Tôi vẫn đang cân nhắc!"

Tống Hoài Minh nghe thấy tên của Tiêu Nãi Vượng đã hiểu rõ, chuyện này trên cơ bản đã được xác định, từ lúc Kiều Chấn Lương đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy tỉnh Vân An, Tiêu Nãi Vượng đã công tác dưới tay y, quan hệ của hai người rất tốt, mục đích Kiều Chấn Lương đưa Tiêu Nãi Vượng tới Bình Hải rất rõ ràng, chính là muốn đoạt hết quyền lực của Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Bí thư Kiều vẫn đang cân nhắc cái gì? Đồng chí Nãi Vượng rất khá, năng lực công tác nổi bật, ngài cũng hiểu khá rõ anh ta mà."

Kiều Chấn Lương nói: "Chính bởi vì quá hiểu, cho nên tôi mới do dự, Tiêu Nãi Vượng nếu đến Bình Hải, người khác liệu có nói tôi dùng người không khách quan không? Liệu có nói tôi đang chuyển tất cả ban để cũ của mình tới Bình Hải không?" Nói xong Kiều Chấn Lương bật cười trước.

Tống Hoài Minh thầm nghĩ trong lòng: "Anh có dám nói là anh phải người khách quan không? Cao Trọng Hòa, Tiêu Nãi Vượng, Diêm Quốc Đào, những người này tất cả đều là anh từ Vân An mang tới, tất cả đều bộ hạ cũ của anh, ban để cũ của anh, anh cứ tiếp tục làm vậy, sẽ khiến Bình Hải trở thành nhà riêng của anh, khiến cho Bình Hải không còn tiếng phản đối, đây là độc lãm đại quyền!"

Kiều Chấn Lương nói: "Hoài Minh, tôi muốn nghe ý kiến của anh!"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không có ý kiến, chọn cán bộ chỉ cần có lợi cho sự phát triển trong tương lai của Bình Hải, tôi đều sẽ ủng hộ!"

"Có lời này của anh, tôi cũng an tâm rồi!"

Tống Hoài Minh trở nên mất hứng, trong lòng hắn thầm so sánh Kiều Chấn Lương và Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri phong mang lộ ra ngoài, Kiều Chấn Lương thì hòa khí, nhưng khi so sánh hai người, sự ham muốn đối với quyền lực của người sau lại mạnh hơn, sau khi Kiều Chấn Lương tới Bình Hải, mình thủy chung bị rơi vào thế hạ phong. Tống Hoài Minh ý thức được mình cứ lui mãi cũng không đổi lại được sự công nhận của Kiều Chấn Lương, ngược lại, Kiều Chấn Lương lại biểu hiện ra càng ngày càng cường thế và bá đạo. Tống Hoài Minh không cho rằng đây là chuyện tốt, kết quả đại quyền độc lãm sẽ cản trở sự phát triển trong tương lai của Bình Hải.

Trương Dương quyết định cùng em gái về Xuân Dương, bọn họ đi rất sớm, Đinh Triệu Dũng lái chiếc Đại Thiết mới mua, trời chưa sáng, năm giờ đã xuất phát rồi.

Trương đại quan nhân nằm ở ghế sau nhắm mắt điều tức, để lay tỉnh Sở Trấn Nam, công lực của hắn hao tổn quá lớn, gần đây đang trong quá trình từ từ khôi phục, cho nên hắn vừa có cơ hội là luyện công ngay.

Triệu Tĩnh liếc về phía sau, tưởng rằng hắn đang ngủ, liền nói khẽ với Đinh Triệu Dũng: "Anh em gần đây rất mệt, xem ra công tác bân rộn lắm."

Đinh Triệu Dũng nói: "Vận hội tỉnh tới gần rồi, anh ta thân là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, chuyện phải lo quả thật là rất nhiều, mệt một chút cũng là điều khó tránh khỏi.”

Triệu Tĩnh thở dài, có chút đau lòng vì anh trai, cô ta nhớ tới vài năm trước khi còn ở Xuân Dương, người anh trai này còn phải chịu bao tủi nhục, mấy năm nay, điều kiện trong nhà bởi vì nhờ Trương Dương tiến vào sĩ đồ mà không ngừng thay đổi. Hiện tại hắn đã là cán bộ cấp chính ban, nếu không có anh trai, mình cũng sẽ không được vào đại học, cũng sẽ không quen được Đinh Triệu Dũng, cũng sẽ không có cuộc sống hạnh phúc hiện tại, nghĩ một lúc, Triệu Tĩnh không ngờ lại rơi lệ.

Đinh Triệu Dũng nói: "Sao lại khóc?"

Triệu Tĩnh cầm lấy khăn tay lau nước mắt, nói: "Không có gì, em đang nhớ lại trước kia, em đau lòng vì anh em, không có anh ấy, em không biết giờ sẽ như thế nào nữa."

Đinh Triệu Dũng cười cười: "Anh em là một người tốt."

Triệu Tĩnh nói: "Còn cần anh nói nữa là."

Hai người trên đường nói nói cười cười, Trương Dương thì nằm ở ghế sau cả quãng đường, khi mở mắt ra thì đã là giữa trưa rồi, ô tô cũng đã đi vào cảnh nội Giang Thành, Trương Dương nhìn thời gian, gần mười một giờ năm phút rồi, hắn ngáp một cái, nói: "Lái chậm thế, sáu tiếng đồng hồ mới đến Giang Thành."

Triệu Tĩnh cười nói: "Đoạn đường ở giữa là em lái, em chưa quen, chỉ dám lái với tốc độ an toàn, cũng tiện cho anh ngủ được nhiều mà."

Trương Dương nói: "Anh tới Giang Thành làm chút chuyện, hai người về trước đi, buổi tối anh sẽ về!"

Triệu Tĩnh nói: "Đã tới cửa nhà rồi mà, có chuyện gì mà quan trọng vậy?"

Trương Dương nói: "Chuyện của người lớn trẻ con hỏi làm gì, hai người thả tôi xuống cửa thị ủy là được rồi."

Đinh Triệu Dũng dựa theo chỉ dẫn của Trương Dương, đưa hắn đến cửa lớn của thị chính phủ thị ủy, gã và Triệu Tĩnh thì tiếp tục tới Xuân Dương, Triệu Tĩnh hạ cửa kính xe xuống, nói: "Anh, anh buổi tối về sớm một chút nhé, buổi tối cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên."

Trương Dương cười vẫy tay với cô ta, ý bảo cô ta mau về đi.

Đợi cho sau khi xe jeep đi xa rồi, Trương Dương lúc này mới ngẩng đầu sải bước về phía cửa lớn của thị ủy, bảo vệ trẻ tuổi đang gác gọi hắn lại: "Anh kia, làm gì thế hả?"

Trương đại quan nhân nhìn thấy mặt người này có chút xa lạ, khẳng định là mới tới, bảo vệ trông cửa của thị chính phủ thị ủy trước đây có ai mà không biết hắn, xem ra mình rời khỏi Giang Thành lâu quá, cảnh vẫn vậy nhưng người thì đã khác rồi. Trương Dương nói: "Tôi đến tìm bí thư Đỗ!"

"Mỗi ngày đều có cả mấy trăm người đến người đến tìm bí thư Đỗ, tùy tiện là ai cũng gặp được ư? Nào, đăng ky đi đã!"

Trương Dương đi tới, cầm bút ký tên mình lên trên, khi đang hoàn thiện tư liệu thì nghe thấy có gọi tên hắn: "Chủ nhiệm Trương!"

Trương Dương quay đầu lại, chính là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Giang Thành Tiếu Lâm, Tiếu Lâm là cháu của phó thị trưởng Tiếu Minh. Kể ra lúc trước Trương Dương còn là lãnh đạo của gã, khi Trương Dương chủ trì công tác của ban chiêu thương Giang Thành, đã giúp Tiếu Lâm kiếm lấy cái chức chủ nhiệm ban chiêu thương khu khai phá, mấy năm qua rồi, Tiếu Lâm cũng thành phó chủ nhiệm ban chiêu thương, cũng là cán bộ cấp phó ban.