Y Đạo Quan Đồ

Chương 737-3: Bản tính (3)




Trương Dương nói: "Tôi cứ thấy người này rất có vấn đề, chúng ta theo hắn một đoạn, xem xem hắn làm gì!"

Lý Đồng Dục quả thực mới từ trong bệnh viện đi ra, mục đích y tới bệnh viện là để kê thuốc, mấy ngày gần đây y cảm thấy sức khỏe càng lúc càng yếu, y ý thức được mình không còn sống được mấy ngày trên đời nữa rồi. Người ta trước khi chết luôn có thói quen tiến hành tổng kết bản thân. Lý Đồng Dục cũng không ngoại lệ, nghĩ tới cuộc đời sắp kết thúc của mình, y phát hiện mình không ngờ ngay cả một người bạn thực sự cũng không có, Lý Đồng Dục biết mình không thể thân được với ai, từ lúc Tống Hoài Minh cướp đi Sở Tĩnh Chi, người mà y yêu nhất, y không con tin vào tình bạn nữa, y thậm chí không tin bất kỳ ai, Lý Đồng Dục giống như một u hồn, cô độc du đãng trên thế gian, hiện tại y sắp đi xa rồi. Y không còn thời gian nữa, tuy rằng y rất muốn báo thù, rất muốn dày vò Tống Hoài Minh, muốn y phải đau khổ cả đời, Lý Đồng Dục không cam lòng cứ vậy mà đi, vì sao vận mệnh lại bất công với y như vậy, tất cả chuyện bất hạnh tất cả đều rơi lên đầu y, mà lại chiếu cố tới Tống Hoài Minh như vậy, người như thế mà sao bất kể tình cảm hay là sự nghiệp đều được đắc ý?

Lý Đồng Dục nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương chiếu hậu, ánh mắt ảm đảm không có chút sinh cơ. Lý Đồng Dục cảm thấy mình sắp chết rồi, thật ra y cảm thấy tim y sớm đã chết từ lâu, từ ngày Sở Tĩnh Chi gả cho Tống Hoài Minh, tim y đã chết rồi...

Điện thoại đổ chuông, Lý Đồng Dục cầm điện thoại lên: "Alo"

"Đã nhận được tiền rồi!"

"Vậy làm chuyện mà anh nên làm đi!" Lý Đồng Dục nói xong, dừng một chút rồi nói tiếp: "Đợi đã, tôi muốn tận mắt thấy anh ra tay!"

Đối phương bật cười: "Không tin tôi à?"

Lý Đồng Dục nói: "Không phải không tin anh, mà chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy thôi!"

"Đường Hành Sơn vườn Tri Thu, họ dẫn con đi chơi, khi ra khỏi cửa tôi sẽ động thu."

"Được, tôi lập tức tới ngay!"

Liễu Ngọc Oánh gần đây cơ hồ mỗi ngày đều cùng bảo mẫu dẫn con trai ra ngoài tản bộ, để nó hứng chút nắng chính ngọ, để nó hít thở chút không khí mùa thu. Vườn Tri Thu cách đại viện tỉnh ủy không xa, không tới một km, Liễu Ngọc Oánh và bảo mẫu đẩy đứa bé đi bộ tới đây, tâm tình của Liễu Ngọc Oánh rất tốt, có đứa nhỏ này, gia đình mới chính thức được đầy đủ.

Sau khi dạo một vòng trong vườn Tri Thu, hai người quay về, tiểu Canh Tân ở trong xe đã ngủ rồi, Liễu Ngọc Oánh nhìn con trai đang ngủ say, lộ ra nụ cười ấm áp, bà ta rất cẩn thận đắp chăn lại cho con trai, sau đó thả rèm xuống, nói với bảo mẫu: "Về thôi!"

Lý Đồng Dục đỡ xe ở ngoài cửa vườn Tri Thu, lẳng lặng nhìn cửa lớn của vườn Tri Thu, y đã nhìn thấy Liễu Ngọc Oánh, nhìn thấy bà ta và bảo mẫu đang đẩy xe, vừa đi vừa cười.

Lý Đồng Dục cắn cắn, y hạ cửa kính xe xuống, nhìn thấy Liễu Ngọc Oánh lại đột nhiên ngừng lại, đứa nhỏ đó đang khóc, Liễu Ngọc Oánh bế con trai từ trong xe ra, Lý Đồng Dục nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ đáng yêu của đứa bé đó, ánh mặt trời chiếu xuống khiến mặt nó như ánh lên rạng rỡ, Lý Đồng Dục nhìn thấy mặt nó, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm thụ khác thường, y nhìn thấy một sinh mệnh mới, một sinh mệnh giống như là một vầng thái dương đang nhô lên.

Bọn Trương Dương và Lương Thành Long bởi vì sợ bị Lý Đồng Dục phát hiện, cho nên đi theo rất xa,, bọn họ không biết Lý Đồng Dục vì sao lại tới vườn Tri Thu, khi Liễu Ngọc Oánh xuất hiện, Trương Dương không khỏi biến sắc, chẳng lẽ Lý Đồng Dục muốn bí quá hoá liều? Trương Dương nói khẽ: "Bỏ mẹ rồi!"

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi khởi động, sau khi khởi động bỗng nhiên tăng tốc, lao như điên về phía mẹ con Liễu Ngọc Oánh.

Mí mắt Trương Dương như rách ra, quát: "Lái xe! Lao lên!" Lương Thành Long đã tắt máy xe, lúc này phải khởi động lại, có muốn lao lên cũng không kịp.

Liễu Ngọc Oánh nghe thấy tiếng lốp xe ma sát với mặt đất, ngẩng đầu lên, vẻ mặt của bà ta lập tức biến thành trắng bệch, bà ta ôm con trai, căn bản không thể nào thoát khỏi chiếc xe hơi đang lao đi như điên này.

Lý Đồng Dục nhìn cảnh trước mặt, trong mắt y không hề có vẻ vui sướng, thậm chí trong lòng y cũng không cảm thấy bất kỳ khoái cảm vì sắp báo được đại thù, trước mặt y bỗng hiện ra một khuôn mặt ngây thơ đáng yêu, Lý Đồng Dục đau khổ nhắm hai mắt lại, y giống như nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Sở Tĩnh Chi: "Lý Đồng Dục, anh đã thay đổi rồi, anh không còn là Lý Đồng Dục trước kia nữa!"

Lý Đồng Dục gầm lên một tiếng như thằng bị động kinh, y giậm mạnh chân ga, trên thực tế y còn chưa tắt máy.

Xe Santana phóng về phía trước với tốc độ kinh người.

Liễu Ngọc Oánh ôm con trai muốn tránh, nhưng hai chiếc xe đồng thời lao về phía bà ta, bà ta hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, bà ta ý thức được đây không phải là chẳng may, bà ta không biết nên làm như thế nào, tiểu Canh Tân dường như cũng ý thức được sự nguy hiểm đang ập tới, nó đột nhiên dừng khóc. Xe Santana lái xượt qua người mẹ con, đâm mạnh vào sườn chiếc xe nhỏ đó, khiến chiếc xe đó bị lật sang một bên, bởi vì va chạm quá mạnh, kính trước của xe Santana hoàn toàn vỡ vụn.

Mảnh thủy tinh bắn về bốn phía, có không ít mảnh bay về phía mẹ con Liễu Ngọc Oánh, bà ta dùng thân thể cản những mảnh thủy tinh nhỏ này, bảo vệ cho con trai.

Một nam nhân trong chiếc xe nhỏ lảo đảo chui ra,,Lý Đồng Dục cũng mở cửa xe bước xuống, máu đầy mặt và cổ, y lao về phía nam tử đó, tự hồ như muốn ngăn cản hành động tiếp theo của hắn, nam tử đó đột nhiên giơ tay lên, một mũi dao lạnh toát đâm vào bụng Lý Đồng Dục. Lý Đồng Dục tóm chặt lấy tay, y cảm thấy mũi dao lạnh như băng đó đã đâm xuyên người mình, trên mặt Lý Đồng Dục vẫn mỉm cười. Y nói gì đó nghe không rõ.

Nam tử đó muốn giãy thoát khỏi y, nhưng Lý Đồng Dục óm chặt lấy hắn không buông, hắn chỉ đành đâm liên tiếp vào người Lý Đồng Dục.

Trương Dương, Lương Thành Long và Hoàng Quân ba người ngay lập tức vọt tới bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, Trương Dương hét lớn: "Bảo vệ dì Liễu!" Nói xong hắn lao lên trước, một cước đá cho tên nam tử đó ngã ra đất, nam tử đó muốn đứng lên, Trương Dương tuyệt không dung tình, nhấc chân giẫm lên cổ tay phải của hắn, rắc một tiếng, cổ tay của nam tử đó bị Trương Dương giẫm nát. Trương Dương sau đó đấm mạnh một quyền, đánh ngất hắn.

Hai tuần cảnh nhanh chóng chạy tới, Trương Dương chỉ vào tên nam tử đã hôn mê: "Bắt lấy hắn!"

Trương Dương đi tới bên cạnh Lý Đồng Dục, Lý Đồng Dục đã ngã ngửa ra đó, máu chảy thành một dòng suối nhỏ, Trương Dương vươn tay điểm huyệt đạo của y, muốn giúp y cầm máu, nhưng lại bị bàn tay đầy máu tươi của Lý Đồng Dục tóm lấy: "Đừng..."

"Vì sao lại làm vậy?"

Lý Đồng Dục nhìn mặt trời giữa trưa, tất cả những gì ở trước mắt trở nên mơ hồ và hư ảo, y nhìn thấy Sở Tĩnh Chi mặc váy trắng đang bồng bềnh tren không trung, trải qua nhiều năm như vậy rồi, dung nhan của cô ta vẫn không thay đổi, vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa, Lý Đồng Dục buông tay Trương Dương ra, bàn tay đầy máu vươn lên không trung muốn bắt lấy Sở Tĩnh Chi: "Tĩnh Chi..."

Y nhìn thấy Sở Tĩnh Chi đang cười với y, nhìn thấy nước mắt trong suốt từ trong đôi mắt ôn nhu của cô ta chảy ra, Lý Đồng Dục tay run run: "Tĩnh Chi.... Đừng khóc... Đừng khóc vì anh... Không đáng đâu..."

Sở Tĩnh Chi không nói gì, vươn bàn tay trắng nõn ra nắm lấy bàn tay đầy máu của y.

Lý Đồng Dục nói: "Đừng, bẩn hết quần áo của em..."

Sở Tĩnh Chi cười rất ôn nhu, hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, rơi lên mặt Lý Đồng Dục lại biến thành ánh mặt trời, hình ảnh của cô ta trở nên mơ hồ trong tầm nhìn của Lý Đồng Dục, người giống như một hạt cát bay theo gió.

"Chờ anh với..." Lý Đồng Dục run giọng nói.

"Kiên trì một chút! Anh nhất định phải kiên trì!" Trương Dương lớn tiếng nói.

Lý Đồng Dục buồn bã cười nói: "Tống Hoài Minh.... Vì sao phải đánh thức tôi... Vì sao... Tĩnh Chi muốn dẫn tôi đi... Tôi và cô ấy sẽ không bao giờ xa cách nữa..." Y dùng hết toàn lực tóm chặt lấy ngực áo Trương Dương, tự hồ như muốn xé da ngực của Trương Dương xuống, song sức của y đã không còn, không lâu sau, cánh tay của y vô lực rủ xuống, bệt trong vũng máu đỏ thẫm.

Tống Hoài Minh tuyệt không ngờ rằng Lý Đồng Dục lại dùng phương thức như vậy để kết thúc lịch trình cuối cùng của nhân sinh, kỳ thật ngay cả bản thân Lý Đồng Dục cũng không ngờ, bởi vì chuyện này liên quan tới an nguy của mẹ con Liễu Ngọc Oánh, phó thính trưởng thính công an tỉnh Vinh Bằng Phi tự mình tới tiếp quản vụ án này, mẹ con Liễu Ngọc Oánh bình an, Nếu không phải Lý Đồng Dục trong lúc nguy cấp lái xe lao lên, đụng bay chiếc xe con đó, vậy thì mẹ con Liễu Ngọc Oánh, và cả bà bảo mẫu kia cũng không thể may mắn thoát khỏi tai nạn.

Tống Hoài Minh sau khi nghe tin, ngay lập tức về nhà, đứa bé không bị kinh hãi, giờ đã ngủ rồi. Liễu Ngọc Oánh rõ ràng vẫn chưa từ trong kinh hoàng bình tĩnh lại, ngồi ở bên cạnh võng nhìn con trai đang ngủ say, lặng lẽ rơi lệ, nhìn thấy Tống Hoài Minh kinh hồn chưa định chạy vào nhà, Liễu Ngọc Oánh chỉ gọi một tiếng Hoài Minh rồi nhào vào trong lòng y khóc không thành tiếng. Tống Hoài Minh nhỏ giọng khuyên giải an ủi vợ, nghe vợ đứt quãng kể lại chuyện vừa rồi, Tống Hoài Minh tuy rằng không tận mắt nhìn thấy những gì đã xảy ra nhưng vẫn có thể tưởng tượng được cảnh kinh tâm động phách đó, y ôm chặt lấy vợ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai đã ngủ say, Lý Đồng Dục vốn có thể khiến cho y phải đau khổ cả đời, nhưng vào thời khắc cuối y lại thay dổi ý niệm, Tống Hoài Minh không thể biết được là điều gì đã thay đổi Lý Đồng Dục, nhưng y biết, hôm nay là một ngày vĩnh viễn không thể nào quên đối với gia đình y.