Y Đạo Quan Đồ

Chương 741-3: Hố băng (3)




Hai người uống chút nướt, ăn một chút thực phẩm, An Ngữ Thần dùng đèn pin chiếu về phía trước, động khẩu mà cô ta rơi xuống đã bị tuyết che phủ, từ dưới lên trên ít nhất cũng phải ba mươi mét, thật sự là không thể tưởng tượng được cô ta từ độ cao như vậy ngã xuống mà lại không sao cả.

Trương Dương đợi thể lực khôi phục lại một chút, bắt đầu chỉnh lý công cụ leo núi, hắn trên phương diện leo núi rất kém, may mà có An Ngữ Thần, An Ngữ Thần là chuyên gia ở phương diện này, dùng đục băng đào ra một lỗ hổng trên băng nham, sau đó làm tốt cố định, bò từng chút lên trên.

Nếu ở trên bình địa, Trương Dương còn có thể dùng công phu bích hổ du tường, hiện tại là đang ở trên đỉnh núi cao, nội lực của hắn lại bởi vì cứu chữa cho An Ngữ Thần mà hao tổn quá độ, hắn hiện tại không khác gì một người bình thường, dựa theo phương pháp mà An Ngữ Thần dạy cho hắn, từ từ tiến lên trên băng nham, hai người đỡ nhau, mất ba tiếng đồng hồ mới tiếp cận được vị trí cửa động.

Trương Dương một tay cố định, một tay dùng cào tuyết quét đi tuyết tích ở cửa động, tuyết tích bên trên đã phủ lên một tầng dày cộp, liên tục ba lần xúc, tuyết tích ở cửa động mới lỏng ra, vù một tiếng đổ xuống. Trương Dương dùng cuốc băng cắm vào lớp băng ở bên ngoài rồi gian nan bò ra, thân thể vừa thò ra ngoài cửa động, một cỗ gió lạnh cực mạnh mang theo gió tuyết ập lên người hắn, không khí lạnh băng cơ hồ muốn đóng băng hô hấp của hắn, Trương Dương bò ra mặt tuyết ở bên ngoài, sau đó thò tay ra, nắm lấy cánh ta mà An Ngữ Thần đưa tới, toàn lực kéo cô ta ra khỏi hố băng.

Sau khi An Ngữ Thần bò ra mặt tuyết, hai người đồng thời nằm xuống mặt tuyết, An Ngữ Thần quay người lại ôm hắn, hai người lại không nói gì, bầu trời đen xì, chắc đang là ban đêm, gió tuyết che phủ đất trời, bọn họ căn bản không nhìn rõ cảnh vật xung quanh, tình hình thời tiết như vậy không thích hợp để xuống núi, bon họ cố hứng gió mạnh đi tìm một nơi tránh gió, dựng lại lều trại, tuyết không ngừng rơi, rất nhanh liền phủ kín cả lều trại.

Hai người ôm chặt lấy nhau trong lều trại, hàm Trương Dương không ngưng va lập cập vào nhau, bởi vì hao tổn nội lực, năng lực kháng lạnh của hắn rõ ràng đã không còn.

An Ngữ Thần cũng lạnh lắm, cô ta gian nan nói: "Sớm biết bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta chẳng thà ở lại dưới đó..."

Trương Dương cười cười, hắn nhìn đồng hồ Suunto trên tay, nhiệt độ nhiện tại đã xuống tới âm 45 độ, vị trí hiện tại của bọn là là 8019 thước so với mực nước biển, hiện tại là mười một giờ tối, hơn nữa nhiệt độ vẫn đang tiếp tục xuống thấp.

Hai người đều bắt đầu hoài niệm cái túi ngủ ấm áp vừa rồi, nhiệt độ trong hố băng so với bên trên thì cao hơn hơn mười độ, hơn nữa còn không có gió tuyết mạnh, bọn họ về quá sớm rồi. Ánh mắt của hai người chạm nhau, An Ngữ Thần lộ ra mấy phần xấu hổ, Trương Dương trêu: "Hay là chúng ta lại chui vào trong đó đi..."

An Ngữ Thần đỏ mặt gật đầu, hai người lại chui vào trong túi ngủ, trên núi băng cực lạnh, chỉ có nhiệt độ cơ thể mới có thể sưởi ấm được cho nhau, cô nam quả nữ dưới tình huống này nằm sát bên nhau, tất nhiên là củi khô lửa bốc, quần áo của hai người rất nhanh được cởi sạch, lại quấn lấy nhau, Trương đại quan nhân miệt mài lao động trên người An Ngữ Thần, An Ngữ Thần bị cảm giác hạnh phúc và sung sướng chưa từng có bao bọc, cô ta triệt để thả lỏng mình, cho dù ngày mai thế giới của cô ta đi tới hồi kết, cô ta cũng không có gì tiếc nuối.

Theo một tiếng gầm khẽ của Trương Dương, An Ngữ Thần cảm thấy một cỗ nhiệt lưu phun vào sâu trong cơ thể mình, thân thể của cô ta vì khoái cảm cực độ mà run rẩy. Mà đúng vào lúc này, hai người đồng thời sản sinh ra một loại cảm giác vi diệu, tựa hồ như huyết mạch tương thông. Trương Dương cảm thấy nội tức của bản thân giống như như thủy triều tràn vào trong kinh mạch của An Ngữ Thần, sau đó lại tuần hoàn trở lại trong cơ thể hắn, vòng đi vòng lại, sinh sinh bất tức. Càng kỳ diệu hơn là, nội tức nóng rực từ trong cơ thể hắn trào ra sau khi đi một vòng trong cơ thể An Ngữ Thần, khi quay trở lại biến thành giống như gió ngày xuân. Trương Dương bắt đầu ý thức được khi An Ngữ Thần mở toàn bộ thể xác và tinh thần đối với mình, hai người cuối cùng cũng đạt tới cảnh giới thông mạch mà trong tiên thiên công ghi lại.

Nói cách khác, bọn họ có thể đả thông kinh mạch cho nhau khi kết hợp, hòa hợp nội tức của nhau thành một thể, có thể mang tới tác dụng chữa trị kinh mạch trong cơ thể của nhau, điều này đối với An Ngữ Thần có lợi mà đối với bản thân Trương Dương cũng có lợi. Hắn ghé vào tai An Ngữ Thần, nhỏ giọng dạy tâm pháp ghi lại trong xuân cung đồ cho An Ngữ Thần.

Hai người dựa theo tư thế trong xuân cung đồ ghi lại mà tu luyện, An Ngữ Thần vô cùng xấu hổ, môn công phu này thực sự là quá tà môn rồi. Bảo một nữ hài tử làm ra đông tác dâm tà bất nhã như vậy, Trương Dương cảm giác được tâm tình của An Ngữ Thần dao động, nói khẽ: "Tiểu yêu, trăm ngàn lần đừng lơ là, phải làm tới mức tâm thần hợp nhất, vạn nhất nội tức đi sai đường, chúng ta sẽ tẩu hỏa nhập ma, không khéo phải chết tại đây đó

Được Trương Dương nhắc nhở, An Ngữ Thần lúc này mới tỉnh lại, vừa rồi trong hố băng, cô ta mới thử chuyện nam nữ, căn bản không thể nào thể hội được thuật song tu âm dương giao hợp mà Trương Dương nói, hai người lại kết hợp lần này, tâm tình của An Ngữ Thần đã trấn định hơn rất nhiều, có thể dưới sự chỉ đạo của Trương Dương, thử để nội tức của hai người dung thành một thể, âm dương giao thoa.

Một đêm trên đỉnh núi, tuyết rơi lặng lẽ, hai người trải qua một đêm tu luyện, cảm thấy tinh lực đã khôi phục lại rất nhiều, sắc mặt của Trương Dương đã khôi phục lại như bình thường, mặt An Ngữ Thần thì được phủ lên một tầng đỏ lựng vì xấu hổ. Bí tịch song tu mà Lý Tín Nghĩa đưa cho bọn họ quả nhiên thu được kỳ hiệu, hai người mặc quần áo vào, cùng nhau ra ngoài lều trại, liền nhìn thấy từ xa có vầng thái dương đỏ au nhô lên, toàn bộ núi băng đều bị phủ lên một tầng màu đỏ hoa hồng nhàn nhạt.

Trương Dương đứng trên mặt tuyết, thầm tự điều tức, khiến hắn kinh hỉ là, sau khi trải qua một đêm,thể lực của hắn không những giảm đi, thậm chí ngay cả nội tức đã bị hao tổn ngày trước cũng đã khôi phục lại được không ít, hắn ở trên mặt đất giơ tay giậm chân, đánh một bài Không Minh quyền, An Ngữ Thần ở bên cạnh vừa thu thập lều trại vừa mỉm cười nhìn động tác của Trương Dương, cô ta cũng phát hiện biến hóa của cơ thể mình, ở độ cao so với mặt biển đồng dạng, ngày hôm qua cô ta còn xuất hiện bệnh trạng thiếu dưỡng khí, nhưng hôm nay cô ta lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều một mình dọn dẹp lều trại xong, không ngờ không xuất hiện hiện tượng thở dốc.

Đánh xong Một bộ Không Minh quyền, Trương Dương từ từ thu hồi động tác, nhàn nhã đứng ở đó, An Ngữ Thần đi tới bên cạnh hắn, quan tâm hỏi: "Có mệt không?" Nói xong câu đó, mặt không biết vì sao lại đỏ lên.

Trương Dương cười rất xấu xa: "Vì em, có mệt hơn nữa cũng đáng."

An Ngữ Thần vung quyền muốn đánh hắn, lại bị Trương Dương tóm lấy cổ tay nhẹ nhàng kéo vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi mê người của An Ngữ Thần, An Ngữ Thần nhắm mắt lại, lông mi đen nhanh giống như cánh bước nhẹ nhàng rung rung, sau khi hôn một lúc lâu, cô ta mới giãy ra: "Em sắp ngạt thở mất rồi."

Trương Dương cười cười buông cô ta ra, vừa rồi hắn đã lặng lẽ bắt mạch cho An Ngữ Thần, tình hình sức khỏe hiện tại của An Ngữ Thần đã trở lại ổn định. Xem ra loại phương pháp âm dương song tu này rất hữu hiệu đối với chữa trị kinh mạch của cô ta, có điều muốn hoàn toàn chữa khỏi tuyệt mạch của cô ta, chỉ sợ còn phải tốn một phen công phu.

An Ngữ Thần nói: "Em bỗng nhiên cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, Trương Dương, chẳng lẽ bệnh của em thật sự có thể được chữa khỏi thông qua Loại phương pháp này ư?"

Trương Dương nói: "Ít nhất có thể ổn định được một đoạn thời gian, anh nhớ tất cả con gái của An gia nhà em đều chết non khi còn chưa thành niên, cho nên bọn họ đều không kết hôn đã sinh con rồi."