Y Đạo Quan Đồ

Chương 742-2: Cổ tháp (2)




Hắc ngọc đoạn tục cao quả nhiên thần kỳ, thuốc mỡ sau khi bôi lên vết thương, cơn đau lập tức biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác êm ái, lạt ma già thông qua tiểu lạt ma chuyển cáo cho Trương Dương, trong khoảng thời gian ngắn không thể vọng động, tránh cho chỗ gãy xương bị lệch vị trí, sau khi chữa thương cho Trương Dương, lạt ma già đứng dậy rời đi, tiểu lạt ma cũng cùng đi ra ngoài, không lâu sau, gã lại mang bánh dày và trà bơ vào.

Trương Dương hiện tại trong bụng trống rỗng, ngửi thấy mùi trà bơ, bụng không chịu được mà kêu ọc ọc, tiểu lạt ma đó cười cười, vô cùng đáng yêu, cầm trà bơ rót cho Trương Dương, sự ám áp trong phòng khiến Trương Dương dần dần khôi phục, cái đầu tiên khôi phục lại bình thường chính là năng lực nói chuyện của hắn, Trương Dương nói: "Tôi tự làm được!" Hắn cầm lấy trà bơ, uống ừng ực, do xương sườn bị thương, cho nên khi ăn uống phải vô cùng cẩn thận, để tránh chạm tới vết thương.

Lạt ma lạt ma nói: "Anh an tâm ở đây dưỡng thương đi, hai ngày nay gió tuyết lớn lắm, không thích hợp xuống núi đâu, chờ gió tuyết qua rồi, chúng tôi sẽ phái người liên hệ với phía trung tâm, đón anh xuống núi trị liệu."

"Đa tạ tiểu sư phó!"

Tiểu lạt ma cười nói: "Tôi tên là Đa Cát Gia Thố!"

Trương Dương cười nói: "Vậy tôi gọi cậu là Đa Cát, cái tên này cũng hay thật!"

Đa Cát gật đầu: "Không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, lát nữa tôi lại tới thăm anh!"

Sau khi tiểu lạt ma rời đi liền đóng cửa phóng lại, Trương Dương từ trong quần áo tìm được hộp thuốc mang theo người, mở hộp thuốc ra, bên trong có ba viên nghịch thiên đan mà hắn tự tay phối chế, hắn dùng một viên, lại cắn nát một viên rồi đút vào miệng An Ngữ Thần.

Hô hấp của An Ngữ Thần rất ổn định, chắc không có trở ngại gì, ăn vào nghịch thiên đan có thể đẩy mạch tốc độ khang phục của thân thể, Trương Dương tuy rằng ngoại thương không nhẹ, nhưng có nghịch thiên, hơn nữa với hiệu dụng thần kỳ của hắc ngọc đoạn tục cao, trong vòng một tuần chắc có thể khôi phục lại như xưa.

Khi màn đêm buông xuống, An Ngữ Thần cuối cùng cũng tỉnh lại, cô ta chớp chớp hai mắt, kinh ngạc phát hiện mình không ngờ ở trong phòng, sau khi tỉnh dậy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô ta là tìm Trương Dương, Trương Dương nằm ở ngay bên cạnh cô ta, đang mỉm cười nhìn cô ta.

An Ngữ Thần kích động vạn phần nói: "Em không chết, chúng ta được cứu rồi!"

Trương Dương gật đầu, An Ngữ Thần kích động lao vào lòng hắn, lại không cẩn thận chạm vào vết thương của Trương Dương, Trương đại quan nhân phát ra tiếng kêu đau đớn, An Ngữ Thần lúc này mới ý thức được Trương Dương bị thương, áy náy nói: "Đều do em, nếu không phải vì em, anh cũng sẽ không bị thương!"

Trương Dương cười nói: "Tái ông mất ngựa mới biết được phúc, không ngờ anh lại được kiến thức hắc ngọc đoạn tục cao, linh dược này sớm đã thất truyền rồi, không ngờ bên trong thâm sơn còn có cao nhân như vậy."

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà, An Ngữ Thần sửa sang lại tóc một chút, cô ta so với Trương Dương thì may mắn hơn nhiều, trong tuyết lở tuy rằng bị va chạm, nhưng không hề bị thương.

Sau khi có được sự cho phép của họ, tiểu lạt ma đẩy cửa phòng bước vào, trong tay gã cầm hai cái chăn, đi tới trước mặt An Ngữ Thần cười nói: "Nữ thí chủ tỉnh rồi à!"

An Ngữ Thần nói khẽ: "Cậu đã cứu tôi ư?"

Tiểu lạt ma nói: "Là hai vị sư huynh của tôi, sư phụ bảo tôi đưa chăn nệm tới cho hai người, nhiệt độ không khí buổi tối rất thấp, sợ hai vị không chịu được lạnh."

An Ngữ Thần vội vàng cảm ơn từ nhận lấy chăn đệm.

Trương Dương nói: "Tiểu sư phó, chúng tôi có chút đói bụng rồi, phiền cậu mang chút gì cho chúng tôi ăn với."

Đa Cát cười nói: "Đã chuẩn bị rồi, sư huynh tôi lập tức sẽ đưa cho hai người."

Đang nói chuyện thì một gã lạt ma trẻ tuổi mang hộp cơm vào bên trong thiện phòng rồi đặt ở trên bàn.

Trương Dương nhận ra vị lạt ma này chính là người đã cứu An Ngữ Thần và hắn trong gió tuyết, vội vàng nói lời cảm tạ với lạt ma đó.

Vị lạt ma trẻ tuổi này hai tay hợp thành chữ thập, so với tiểu lạt ma Đa Cát, tu vi của gã cao hơn rất nhiều, sớm đã tới cảnh giới vui buồn không lộ ra mặt.

An Ngữ Thần trước tiên đút cho Trương Dương ăn, sau đó mới ăn cơm, tiểu lạt ma Đa Cát có chút thích nói, trong lúc nói chuyện nhắc tới với họ rằng, tòa cổ tháp này tên là Ni Lặc, đã có hơn một ngàn năm lịch sử, bởi vì nằm trong cốc tuyết của núi băng, cho nên rất ít người biết tới nơi này, hơn nữa quy mô của miếu thờ lại khá nhỏ, so với Nhung Bố tự có độ cao so với mặt biển hơn năm ngàn thước thì không có tiếng tăm gì. Chủ trì Ân Thiện pháp sư của Bọn họ là người Ấn Độ, lúc còn trẻ xuất gia ở Ấn Độ, về sau vượt qua dãy Himalayas tới Nhung Bố tự giảng kinh Phật, sau đó bởi vì ông ta và những lạt ma của Bố Nhung tự lý niệm không hợp, cho nên rời khỏi Bố Nhục Tự, tòa Ni Lặc tự này trước khi Ân Thiện pháp sư tới đã hoang phế hơn hai trăm nhiều năm. Ân Thiện pháp sư sau khi rời khỏi Bố Nhung tự liền ở đây, hiện tại trong miếu tổng cộng có năm lạt ma, hai lạt ma trẻ tuổi cứu bọn Trương Dương và Đa Cát đều là cô nhi do Ân Thiện pháp sư thu dưỡng, Đa Cát là người Tạng, hai sư huynh đó của gã là người Nepal, Ân Thiện pháp sư khi tới Nepal giảng kinh đã thu dưỡng. Trong chùa còn có một vị lạt ma là sư đệ Tang Khôn của Ân Thiện, ông ta trước đây cũng là lạt ma của Nhung Bố tự, về sau theo chân Ân Thiện pháp sư tới nơi này.

Bởi vì túi leo núi đều bị mất trong lúc tuyết lở, Trương Dương đưa đồng hồ ngoài trời của hắn cho Đa Cát làm vật kỷ niệm, cũng thông qua phương thức này để biểu đạt lòng biết ơn đối với đám lạt ma này.

Đa Cát lại khăng khăng không chịu nhận, rất nghiêm túc nói: "Chúng tôi là người xuất gia, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, thí chủ đã tặng chúng tôi công đức rồi, trong mắt đệ tử phật môn chúng tôi, không có gì quý hơn công đức."

Đa Cát ở trước mặt không khỏi làm Trương Dương liên tưởng đến hòa thượng Tam Bảo, đồng dạng là đệ tử cửa Phật, nhưng cảnh giới lại quá chênh lệch, đợi mình về Bình Hải rồi nhất định phải bảo hòa thượng Tam Bảo tới đây nhận giáo dục mới được.

Sau khi Đa Cát cho thêm than củi vào chậu than rồi mới đi, An Ngữ Thần giúp Trương Dương ngồi dậy, Trương Dương tựa vào người cô ta, hai tay vươn ra sưởi trước lò than.

Trương Dương nói: "Xem ra chúng ta phải sống trong cổ tháp này vài ngày rồi."

An Ngữ Thần nói: "Chờ sau khi em trở về, nhất định sẽ tiền cho bọn họ trùng tu miếu thờ."

Trương Dương nói: "Chỉ sợ bọn Triệu Thiên Tài không chờ được, đã qua thời gian ước định với bọn họ rồi, bọn họ nhất định sẽ đi tìm anh."

An Ngữ Thần ôm Trương Dương, ôn nhu nói ôn nhu nói: "Chuyện đã thế này rồi, anh kiên nhẫn một chút đi, bên ngoài trời lạnh đất cóng, gió tuyết lại lớn như vậy, anh hiện tại lại bị gãy chân, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác."

Trương Dương biết những gì mà An Ngữ Thần nói đều là sự thực, hắn hiện tại cũng chỉ có thể kiên nhân chờ đợi trong tòa miếu lạt ma này mà thôi.

Trương Dương thu liễm tâm thần, bắt đầu vận công chữa thương, có hai loại linh dược nghịch thiên đan và hắc ngọc đoạn, hơn nữa nội lực của hắn bởi vì được song tu mà nhanh chóng khôi phục tục cao, tin rằng thời gian khang phục của hắn có thể rút ngắn lại rất nhiều.

An Ngữ Thần không dám quấy rầy hắn, một mình đi tới bên cạnh, từ trên giá sách lấy xuống một quyển kinh Phật nhưng kinh Phật được viết bằng Phạn văn, cô ta đọc không hiểu, An Ngữ Thần nhàm chán đứng lên, đi tới trước cửa, nghe thấy bên ngoài gió lạnh gào thét, lại đành quay trở lại.

Chỉ chốc lát sau lại vang lên tiếng gõ cửa, An Ngữ Thần chạy ra mở cửa phòng, liền thấy một vị lạt ma áo xám bước vào, trong tay ông ta xách một thùng gỗ, trong thùng đặt than củi, sau khi đi vào phòng, ông ta đặt than củi cạnh chậu tan.

An Ngữ Thần nói: "Đa tạ đại sư!"

Lạt ma áo xám đó chỉ chỉ vào tai mình rồi lại chỉ chỉ vào miệng mình, ý bảo mình vừa câm vừa điếc, không nghe thấy An Ngữ Thần nói gì, An Ngữ Thần vửa rồi từ chỗ tiểu lạt ma Đa Cát biết được một số việc của chùa miếu cái này, đoán rằng tăng nhân câm điếc này chính là sư đệ Tang Khôn của Ân Thiện pháp sư.

Tang Khôn hai tay hợp thành chữ thập, cáo từ rời đi, An Ngữ Thần đóng cửa phòng lại, quay về trước chậu than, lạt ma của chùa này thật sự rất tốt, không những cứu họ ra khỏi tuyết, hơn nữa còn rất quan tâm tới họ.

Trương Dương vẫn ngồi đó vẫn không nhúc nhích, nhìn khuôn mặt anh tuấn mà kiên nghị của hắn, khóe môi An Ngữ Thần lộ ra nụ cười ấm áp, cô ta bỏ than khối vào chậu than rồi ngồi trước đó, nâng cằm si ngốc nhìn Trương Dương, không biết vì sao lại nghĩ tới tình cảnh triền miên kiều diễm lãng mạn trong khe băng tối qua, mặt An Ngữ Thần trở nên đỏ bừng.

Trong không khí có hương vị thơm ngọt, An Ngữ Thần khịt mũi một cái, loại hương vị này vô cùng dễ ngửi, có chút giống như mùi đàn hương.

Trương Dương vốn đang ngồi nhắm mắt bỗng nhiên mở mắt ra, rõ ràng hắn cũng ngửi thấy mùi này, Trương Dương ngay lập tức tìm thấy nơi phát ra mùi, không ngờ chính là từ trong bồn lửa phát ra.

An Ngữ Thần nói: "Bọn họ đúng là có lòng, không ngờ còn bỏ cả hương Ấn độ vào trong lò than!"

Sắc mặt Trương Dương lại đột nhiên biến đổi, cả kinh nói: "Nín thở..." Khi hắn nói ra câu này thì đã muộn mất rồi, hắn và An Ngữ Thần đều trong bất tri bất giác hít vào quá nhiều hương khí, Trương Dương bỗng nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, khi quay đầu lại nhìn An Ngữ Thần, phát hiện cô ta đã ngã xuống rồi.