Y Đạo Quan Đồ

Chương 782-2: Ván cờ bắt đầu (2)




Trương Dương hỏi: "Gì cơ?"

An Ngữ Thần nói: "Nhịp đập của con đó."

Trương Dương cắn môi, nội tâm hắn tràn ngập một thứ cảm xúc khó tả: "Tiểu yêu, cha rất nhớ con!"

An Ngữ Thần dịu dàng: "Em cũng vậy!"

Trương Dương nói: "Hai ngày nữa anh sẽ đến thăm em!"

An Ngữ Thần đáp: "Không phải lo lắng cho em đâu, em rất khỏe mạnh, Zen Master đã nhận em làm học trò, ông ấy đích thân dạy em tập Yoga, còn hái rất nhiều thuốc để cho em an dưỡng sức khỏe. Bây giờ luôn có Lama Dorje ở bên cạnh, anh ấy còn tặng em một con chó ngao con. Đợi đến lúc anh quay về, chắc nó đã lớn rồi."

Trương Dương đáp: "Đang mang thai thì phải cách li chó xa một chút, nó có nhiều rận lắm đấy."

An Ngữ Thần cười: "Biết rồi! Anh cứ yên tâm làm việc đi, không phải lo lắng cho em, nếu em thấy sức khỏe không ổn sẽ lập tức thông báo cho anh. Anh yên tâm, bây giờ em luôn quan tâm đến sức khỏe bản thân, nhất định sẽ sinh con chúng ta ra khỏe mạnh."

Nói chuyện với An Ngữ Thần xong, hai tay Trương Dương đều đặt xuống đất, sau đó hắn đổi tư thế thành chỉ dùng hai ngón trỏ tiếp đất để trống, đây là nhất chỉ thiền. Sau khi luyện, thuật Yoga của Ấn Độ kết hợp với công phu Trung Hoa càng làm cho Trương Dương dễ dàng nắm bắt mọi tuyệt kĩ của phật môn. Trương Dương cũng không nghĩ nhiều về tính mệnh tương lai của mình, điều hắn quan tâm nhất là tính mệnh của An Ngữ Thần, theo dự định của mình, hắn sẽ trở về ở bên cạnh cô ấy một tháng trước khi sinh, vận dụng những kinh mạch mới được hình thành giữa thai nhi và cơ thể người mẹ, rồi tái tạo kinh mạch cơ thể cô lần nữa, để xem có thể chữa khỏi tuyệt mạch bẩm sinh của An Ngữ Thần hay không. Chỉ là hắn không nói cho cô biết, về mặt lí luận phương pháp này cũng có hi vọng cứu được cô ấy nhưng rất khó để bảo toàn cho thai nhi. Thậm chí, trong khi chữa trị cho cơ thể mẹ khó mà tránh khỏi gây tổn thương tới đứa trẻ. Trương Dương không dám nói ra sự thật, hắn sợ nói ra sẽ bị An Ngữ Thần cự tuyệt, hắn biết cô rất trân trọng đứa con này.

Trong hội nghị thường ủy thị ủy Đông Giang, bí thư thị ủy Lương Thiên Chính đã chính thức giới thiệu Tần Thanh với các lãnh đạo cấp thị, gã cười nói: "Hôm nay tôi xin long trọng giới thiệu với mọi người đồng chí Tần Thanh, một thành viên mới trong đội ngũ lãnh đạo Đông Giang chúng ta."

Tần Thanh mỉm cười đứng dậy, bất cứ lúc nào hay ở đâu, khí chất tao nhã cao quý của cô luôn ngời sáng, nổi bật lên giữa đám đông, tựa như một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Tuy đã 31 tuổi, nhưng năm tháng tuổi tác không để lại dấu ấn gì ở cô, da mặt mịn màng tươi trẻ như thiếu nữ, vẻ đẹp đó hội tụ cả trong lẫn ngoài, khiến người ta chú ý, yêu thích mà lại thấy như tôn quý.

Thành viên trong ban lãnh đạo Đông Giang nhìn thấy Tần Thanh đều không khỏi trầm trồ cảm thán, đệ nhất mỹ nhân của lãnh đạo Bình Hải quả đẹp đúng như lời đồn.

Tần Thanh dịu dàng nói: "Xin chào các vị lãnh đạo, tôi là Tần Thanh, tôi cũng đã từng có cơ hội gặp mặt với hầu hết các vị lãnh đạo ở đây, bắt đầu từ hôm nay, tôi được phân công đến Đông Giang công tác. Trong quá trình làm việc, hi vọng các vị lãnh đạo quan tâm giúp đỡ và chỉ bảo cho tôi nhiều hơn, xin chân thành cảm ơn!"

Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.

Lương Thiên Chính ra hiệu cho Tần Thanh ngồi xuống, gã cười: "Trong thời gian đảm nhiệm chức vụ phó thị trưởng Lam Sơn, đồng chí Tần Thanh đã đạt được những thành tích cực kì xuất sắc. Lần này, sau khi thông qua cân nhắc kĩ lưỡng, lãnh đạo tỉnh đã đồng nhất lựa chọn đồng chí đến Đông Giang, sau này đồng chí Tần Thanh sẽ phụ trách công việc chỉ đạo xây dựng khu thành phố mới của chúng ta, tức phó bí thư công ủy thành phố." Câu nói của Lương Thiên Chính nhấn mạnh vào quyết định lựa chọn Tần Thanh đến Đông Giang của phía tỉnh.

Tiếng vỗ tay lại rộ lên lần nữa, vị trí chủ nhiệm bộ phân chỉ đạo công tác xây dựng thành phố đều do đích thân bí thư thị ủy Lương Thiên Chính đảm nhận, đương nhiên đây chỉ là tạm thời. Gã cũng ít khi hỏi đến tình hình cụ thể, Tần Thanh tuy là phó bí thư nhưng trên thực tế lại là lãnh đạo có toàn quyền chỉ đạo công tác này.

Lương Thiên Chính nói: "Mọi người đều đã nắm rõ về tình hình trước mắt của Đông Giang. Việc này tôi cũng không cầm phải nhắc lại, theo đà phát triển của thời đại, cơ sở hạ tầng của thành phố Đông Giang đã không còn theo kịp sự phát triển như vũ bão của kinh tế xã hội, Đông Giang là một thành viên và cũng là thành phố lớn nhất của Bình Hải, chúng ta cần phải phát huy vai trò dẫn đầu, phải nhìn xa trông rộng xác định rõ tư tưởng phát triểu vượt bậc. Lần này, kế hoạch xây dựng thành phố của chúng ta đã được lãnh đạo tỉnh ủy ủng hộ nhiệt liệt, phía tỉnh đã điều động các thành viên ưu tú xuất chúng đến thành phố. Tất cả đều tập chung lại nhanh chóng hoàn thành được công tác và nhiệm vụ quan trọng này. Tôi xin giao lại trọng trách nặng nề này cho đồng chí Tần Thanh, hi vọng rằng qua sự lãnh đạo và hướng dẫn của đồng chí, thực hiện một cách quán triệt kế hoạch xây dựng của thị ủy, hoàn thành công cuộc xây dựng thành phố mới."

Tần Thanh lại đứng dậy lần nữa, cô thể hiện sự cảm ơn với các lãnh đạo, đồng thời khẳng định quyết tâm của mình.

Sau hội nghị ngày hôm đó, Tần Thanh đi ra khỏi phòng họp, cô còn phải đến văn phòng thị trưởng gặp thị trưởng Trường Phương Tri.

Đến trước cửa phòng thị trưởng, trợ lí Thường Tâm Lăng nhanh chóng đi đến đón tiếp, Tần Thanh cười rồi đi theo Thường Tâm Lăng ra phía cầu thang, Thương Tâm Lăng quan tâm: "Chị Thanh, hội nghị tiến hành thuận lợi chứ?"

Tần Thanh mỉm cười: "Chỉ là gặp gỡ với mọi người thôi, Hải Tâm, bây giờ chị phải đi gặp thị trưởng Phương, ông ấy có việc cần dặn dò."

Thường Hải Tâm gật đầu: "Vậy em ở bên ngoài đợi chị nhé"

Tần Thanh đáp: "Chính quyền thị đã sắp xếp văn phòng cho chúng ta, em hãy đi tìm tổng bí thư Liêu Bác Sinh, ông ấy phụ trách việc này, một lát nữa chị sẽ trực tiếp đến văn phòng gặp em."

Thường Hải Tâm vâng một tiếng, rồi nói nhỏ: "Chủ nhiệm Trương đã chuẩn bị một bữa tiệc tối để tẩy trần đón tiếp chị."

Tần Thanh đáp: "Tối nay sợ là không được, phía thị đã có sắp xếp rồi."

Thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt hẹn gặp Tần Thanh chủ yếu để cô thông báo qua về ba công tác cụ thể và trọng điểm công việc cần làm trong tương lai, Tần Thanh cũng biết, ngoài tổng chỉ đạo họ Hôn này ra còn có một tổng chỉ đạo anh khác, nguyên là Hôn chủ nhiệm quản lí công tác khai thác Đông Giang - Lưu Bảo Toàn, gã được phân công đến để giúp đỡ mình, cũng nhận chức chủ nhiệm ủy hội quản lí thành phố, bí thư công ủy Đảng. Theo lời của Lương Thiên Chính, cô được chính lãnh đạo tỉnh lựa chọn, còn gã Lưu Bảo Toàn này lại là thành phố Đông Giang bầu ra, hoàn toàn đại diện cho lợi ích của Đông Giang.

Lúc Tần Thanh bước vào văn phòng của Phương Tri Đạt, Lưu Bảo Toàn đã có đợi sẵn trong đó, thấy Tần Thanh bước vào, gã niềm nở đứng dậy.

Phương Tri Đạt cười: "Vào đây, giới thiệu một chút nhé, vị này là Tần Thanh bí thư công ủy Đảng."

Tần Thanh mỉm cười, cô chưa từng gặp Lưu Bảo Toàn, thậm chí trước khi đến Đông Giang còn không biết có vị tổng chỉ đạo anh này. Xem ra thị ủy Đông Giang có vẻ như không hề buông tay hoặc là vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của cô, đã đặc biệt bố trí một cán bộ địa phương, có thể hiểu là các lãnh đạo muốn triển khai công tác một cách thuận lợi nhất, sắp xếp một cán bộ nắm rõ tình hình Đông Giang để kết hợp làm việc với cô. Nhưng Tần Thanh hiểu rõ, lãnh đạo làm như vậy là không muốn tập chung toàn bộ quyền lực vào tay một người, sắp xếp như vậy rất có lợi, có thể giám sát hạn chế lẫn nhau.

Phương Tri Đạt vỗ vai Lưu Bảo Toàn: "Vị này là chủ nhiệm ủy hội quản lí khu vực thành phố mới, đồng chí Lưu Bảo Toàn, trước đây đồng chí giữ chức phó chủ nhiệm quản lí công tác khai thác, tương đối nắm rõ tình hình các mặ của Đông Giang. Sau khi xem xét. lãnh đạo tỉnh đã lựa chọn đồng chí Bảo Toàn phối hợp làm việc với đồng chí, tôi tin rằng kinh nghiệm lâu năm dày dặn của đồng chí Bảo Toàn sẽ đồng chí nhanh chóng làm quen với Đông Giang."

Tần Thanh cười: "Xin chào chủ nhiệm Lưu!" Cô chủ động đưa tay ra, Lưu Bảo Toàn kinh ngạc vội bắt tay cô, gã kinh ngạc không phải vì chức vị của cô mà do vẻ đẹp quyến rũ trước mắt. Một phụ nữ xinh đẹp đến vậy đang bắt tay với mình, đương nhiên gã có cảm giác vừa mừng vừa lo. Nhiều lúc vẻ đẹp xuất chúng này cũng có thể tạo ra áp lực tâm lí cho người khác, Lưu Bảo Toàn nói: "Bí thư Tần, sau này tôi sẽ hết sức phối hợp làm việc với đồng chí!"

Tần Thanh mỉm cười đáp: "Chủ nhiệm Lưu khách khí rồi, tôi vừa mới đến Đông Giang còn nhiều thứ chưa biết, về công việc còn chưa rõ phải bắt tay từ đâu, chủ nhiệm Lưu đã từng là lãnh đạo quản lí khai thác Đông Giang, có kinh nghiệm dày dặn phong phú, sau này phải mong nhờ sự giúp đỡ của đồng chí nhiều hơn mới phải."

Lưu Bảo Toàn cười: "Đồng chí Tần khách sáo mới đúng!" Tuy gã thừa nhận Tần Thanh xinh đẹp, nhưng không hề tin rằng người đẹp có năng lực chính trị, dù lãnh đạo đã nhấn mạnh nhiều lần về năng lực làm việc của cô, gã vẫn không tin, không tin một chút nào. Gã ở chốn quan trường đã hơn hai mươi năm, việc gì cũng gặp cũng từng trải qua, với những người phụ nữ xinh đẹp mà chức cao vọng trọng như thế này, duy nhất chỉ có một lối đi giống nhau, nghĩ đến đây, Lưu Bảo Toàn thấy kinh bỉ Tần Thanh. Trong thâm tâm gã đang suy nghĩ nhiều thứ, tuy lần này được thăng chức lên nửa cấp, từ chủ nhiệm quản lí khai thác lên chủ nhiệm khai thác thành phố mới nhưng trong tổ chức chỉ đạo thành phố gã chỉ đứng thứ hai, gã thực không hiểu, Tần Thanh có tài cán gì mà đòi đứng trên gã?